Tân Nương Quỷ Vương

Chương 405: Chap-405




CHƯƠNG 405: CỖ MÁY GIẾT NGƯỜI

CHƯƠNG 405: CỖ MÁY GIẾT NGƯỜI

Không phải đến mức độ vạn bất đắc dĩ, sư phụ sẽ không gỡ vòng tay ràng buộc tự do này của Thiên Hựu xuống, anh làm như thế, hiển nhiên rất bất đắc dĩ, cũng không còn sự lựa chọn nào nữa.

Thoát ly khỏi ràng buộc của vòng tay, Thiên Hựu được một luồng hồng quang cực kỳ nồng nặc vây quanh, phàm là người tới gần thằng bé, bất kể là những người xâm lấn kia là người mình hay kẻ địch đều không thể may mắn thoát khỏi cảnh bị đạo hồng quang này đánh bay lên, ném ra xa.

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, trong lòng tôi lại hồi hộp, Tạ Linh Côn đứng bên cạnh tôi phát ra âm thanh nghi hoặc: "Tiểu tử này làm sao địch ta không phân, lẽ nào đã mất khống chế?"

Tôi đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tạ Linh Côn, lộ ra ánh mắt thù hận, theo lời anh ta nói lộ rõ, anh ta Vệ Tử Hư sẽ gỡ xuống vòng tay bạc của Thiên Hựu, lẽ nào anh ta chính là…

Tạ Linh Côn nhún vai một cái, nói: "Tôi đồng ý tiểu tử kia nghĩ biện pháp giúp nhóc con tháo được vòng tay ra, điều kiện chính là, nhóc đó giúp tôi đoạt được quỷ giới. Có điều xem ra tôi toán sai một nước cờ rồi, vòng tay bạc kia vừa gỡ xuống, lần này nhóc đó thật giống ai cũng không nhận ra, nhìn thấy dáng dấp nó như vậy, phỏng đoán ngay cả mình là ai đều có khả năng không nhớ ra được, hoàn toàn chính là cái cỗ máy giết người nha!"

Đúng là anh ta!

Lần trước ở trong ngõ hẻm người và Thiên Hựu nói chuyện, quả nhiên là Tạ Linh Côn, tiểu tử kia còn gạt tôi nói không có người bên ngoài, quá đáng giận! Tạ Linh Côn cố ý ẩn giấu hơi thở của chính mình, chính là sợ tôi biết anh ta ở sau lưng phá rối, có thể chính là khi đó, anh ta và Thiên Hựu đã bàn điều kiện xong xuôi, tiểu tử kia vẫn muốn lấy vòng tay bạc trên tay xuống, không muốn bị chúng tôi ràng buộc, vì thế mới có thể bị cái tên khốn kiếp này cài bẫy.

Vì mục đích của chính mình, đến cả đứa bé đều không buông tha, đây vẫn là người sao?

Tôi tức giận đánh về phía Tạ Linh Côn, muốn liều mạng với anh ta, nhưng tôi căn bản không phải là đối thủ của anh ta, anh ta một chưởng vung lên, cau mày nói: "Em không đánh lại được tôi đâu, vẫn là giữ lại một chút khí lực, đàng hoàng đợi ở chỗ này, chờ lát nữa tôi từ quỷ giới trở lại hẵng nói."

Anh ta còn muốn tới quỷ giới? Không được! Tôi vội vàng nắm lấy tay của Tạ Linh Côn, quát lên: "Tôi không cho phép anh đi, không cho đi!"

Đùa gì thế, quỷ giới có một tinh hồn cũng đã đủ phiền phức, lại thêm Tạ Linh Côn đi qua, cái quỷ giới kia há có thể trụ được nữa, tuyệt đối không thể thả anh ta đi.

Tạ Linh Côn nhìn chằm chằm tôi giễu cợt nói: "Không cho phép? Ha ha, em thật sự muốn giữ tôi ở lại đây? Đây là đã chắc chắn muốn trở thành nữ nhân của tôi?”

"Không biết xấu hổ, anh đừng hòng nghĩ tôi đồng ý trở thành người của anh! Mặc kệ anh nói cái gì, tôi đều sẽ không để cho anh tới quỷ giới!"

Tạ Linh Côn bắt đầu cười ha hả: "Không biết tự lượng sức mình, cô có bản lãnh gì không cho tôi đi? Chỉ bằng thân thể không có nguyên thần này của cô, quên đi thôi! Phần Thất, tôi không muốn động thủ tổn thương cô, cô mau buông tay ra đi."

Tôi lắc đầu, chết cũng không chịu buông tay!

Tạ Linh Côn không có cách nào, đem tôi ôm vào trong ngực của mình, làm bộ dáng muốn hôn, tôi kinh sợ đến mức lập tức né tránh, theo bản năng đẩy anh ta ra. Chờ sau khi tôi ý thức được chính mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì, anh ta giống như đã dự liệu, cứ thế biến mất trước mắt của tôi.

Tôi gấp đến muốn chửi má nó, nhưng chuyện đã như vậy, vô lực cứu vãn.

Tạ Linh Côn vừa đi, cái ao nước kia liền khôi phục lại trong suốt tôi không còn cách nào nhìn thấy tình hình quỷ giới, thật sự khiến cho tôi rất nóng nảy, muốn lập tức chạy trở về, hiệp trợ tên chết tiệt kia giết địch.

Nhưng mà, mỗi khi tôi sử dụng dịch chuyển, liền phát hiện tôi căn bản là không có cách nào tụ Nguyên Khí, thân thể hoàn toàn không làm được gì, đây nhất định là Tạ Linh Côn làm ra, anh ta đã động chân động tay trên người tôi, cho nên mới có thể yên tâm để tôi một mình bỏ ở nơi này, hoàn toàn không lo lắng tôi chạy trốn.

Đáng giận!

Tôi bực tức giậm chân, nhưng sốt ruột cũng không có cách nào, tôi chỉ có thể ép buộc chính mình tỉnh táo lại, nếu không ra được, vậy thì thừa cơ hội này đi tìm cô Hai cùng Tử Ngọc thôi, bảo đảm các cô ấy an toàn rồi lại nói tiếp, dù sao hiện tại tôi cái gì đều làm không được.

Tôi đứng lên, quan sát bốn phía, nhưng rất nhanh thất vọng rồi, hang núi này chính là một sơn động đóng kín, chỉ có một lối ra, căn bản không có chỗ có thể giấu người.

Tôi cắn môi, không muốn chấp nhận sự thực này. Tạ Linh Côn nếu bắt được mấy người cô Hai thì sẽ không đem bọn họ giấu đi nơi khác, sẽ để bọn họ ở ngay trong cái hang này, nhất định là anh ta sử dụng thuật Che Mắt khiến tôi không nhìn thấy được lối ra khác, hoặc là nói nơi này còn ẩn giấu cơ quan cửa ngầm nào đó?

Nghĩ tới đây, hi vọng tự nhiên mà sinh ra, tôi bắt đầu gõ ở trên vách đá chung quanh, không buông tha bất kì chỗ nào, những mãi vẫn không tìm được nút bấm cơ quan gì, đến khi tôi muốn từ bỏ, ngón tay đột nhiên đụng tới một đồ vật gì đó.

Đây quả thật là làm tôi sướng đến phát rồ rồi, tôi hít sâu một hơi, đối với thứ nơi hơi nhô ra này dùng sức nhấn xuống, chỉ nghe vang vọng kèn kẹt vài tiếng, vách đá trước mắt tôi lui vào bên trong một chút, lộ ra một lối đi đủ cho một người.

Giờ khắc này, tôi thật sự là hưng phấn nói không ra lời. Trong cửa đá đen kịt mù mịt, nhưng theo tia sáng từ bên ngoài chiếu vào, tôi vẫn nhìn thấy bên trong góc có ba người.

Ban đầu, mấy người trốn ở góc phòng không có động tĩnh, có khả năng là cho rằng người tới là kẻ giam giữ bọn họ, sau khi tôi đi vào, các cô ấy bỗng nhiên đứng lên.

"Mạc Thất!"

Mạc Thư Nhiên khóc lóc quát to một tiếng, lúc này tôi mới xác định, người bị giam ở bên trong chính là người mà tôi muốn tìm.

Tôi ôm Mạc Thư Nhiên nhỏ giọng khuyên giải, cô Hai và Ninh Nghi cũng đứng ở một bên, các cô ấy xem ra trầm tĩnh hơn nhiều: "Chỉ có một mình con thôi sao? Con là làm sao có thể tới nơi này? Có bị bọn họ phát hiện hay không?"

Cô Hai hỏi tôi, cô, cô ấy còn thỉnh thoảng nhìn về phía sau tôi, có vẻ như rất lo lắng.

Tôi nghĩ thầm, tôi tới nơi này đã được một lúc rồi, các cô ấy lại một chút cũng không phát hiện, xem ra nơi này hiệu quả cách âm không tệ, tôi vừa ở bên ngoài lớn tiếng gào thét như vậy, các cô ấy đều không phản ứng lại, thật không biết đây là hạnh phúc hay là bất hạnh.

Tôi không muốn lừa dối các cô ấy, như vậy cũng không ý nghĩa gì, liền rất thành thực nói: "Làm sao có khả năng không bị phát hiện được, con cũng là bị bắt tới, giống như mọi người không ra được. Có điều, mọi người yên tâm đi, con sẽ nghĩ biện pháp đưa mọi người đi ra ngoài, không cần lo lắng."

Mạc Thư Nhiên khóc lớn, thời điểm cô ta nhìn thấy tôi có khả năng còn ôm hi vọng, nhưng vừa nghe tôi nói như thế, nước mắt liền ào ào chảy xuống, một mặt khóc một mặt hô: "Vậy phải làm sao bây giờ! Chồng của em còn ở trong quỷ giới, anh ấy giờ chết hay sống cũng không biết. Em phải đi về, kể cả là phải chết, cũng phải là chết chung."

Cô Hai cũng bị Mạc Thư Nhiên lây nhiễm, cô lau nước mắt phụ họa nói: "Đúng đấy, cô cũng lo lắng Thanh Minh, không biết anh ấy bây giờ ra sao rồi."

Chỉ có Ninh Nghi chung thủy cúi đầu không lên tiếng, Dương Mặc bởi vì lần trước đại chiến bị thương nặng, bị Diệm Thiên Ngạo phong ấn chữa thương, một khi phong ấn bị phá hỏng, Dương Mặc chắc chắn sẽ mất mạng, cho nên cô ta không muốn nhắc đến cái này, nói ra đều là nước mắt.

Tôi thở dài, cũng không nghĩ ra biện pháp khác, không thể làm gì khác hơn là an ủi bọn họ: "Đừng nghĩ tới những chuyện kia có được hay không? Lúc con rời đi, bọn họ đều không có chuyện gì, Dương Mặc cũng khỏe mạnh, bọn họ đều là những người lợi hại nhất quỷ giới, nhất định sẽ không sao, bọn họ sẽ không bỏ lại mặc kệ mọi người, mọi người không nên nghĩ nhiều."

Mấy lời an ủi này cũng không để cho người ta có bao nhiêu an tâm, tôi rõ ràng điểm này, nhưng nếu như không nói, có khả năng sẽ làm cho các cô ấy nghĩ tới trường hợp xấu nhất, chính mình rối loạn trận tuyến.

Mạc Thư Nhiên lắc đầu một cái, cô ta lau nước mắt khóc lóc hỏi: "Em cũng biết, nhưng giờ chúng ta bị vây ở nơi này, phải làm sao bây giờ? Chị cũng cứu không được bọn em!"

Tôi trầm tư chốc lát, giơ lên nắm đấm quyết tâm nói: "Sẽ không, chị sẽ nghĩ ra biện pháp giúp cho mọi người có thể đi ra ngoài. Tin tưởng chị, bây giờ mọi người cố gắng ở chỗ này chờ, nhất định phải nhớ là mình chưa từng thấy chị, có biết không?"

Cô Hai không hiểu tại sao tôi lại muốn nói như vậy, tôi ra dấu bọn họ không nên hỏi nhiều, làm theo lời tôi nói là được rồi.

Tôi lui ra khỏi phòng tối, đóng cửa đá lại, khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, sau đó lui trở về bên cạnh cái ao, tất cả đợi đến lúc Tạ Linh Côn trở lại hẵng nói, hiện tại tôi đã biết mấy người cô Hai đều còn sống sót, vậy là được rồi.

Cái ao này vẫn trong suốt tới đáy, không nhìn thấy tình huống quỷ giới bên kia, tôi lo lắng tới độ muốn cào tường.

Hình ảnh cuối cùng trong ao nước trước đó lại hiện lên trong đầu của tôi, mất đi sự ràng buộc của vòng bạc, Thiên Hựu nổi điên, không biết hiện tại tình hình như thế nào rồi.

Tiểu tử này trước giờ ham chơi, gây chuyện khắp nơi, nhưng cũng không xấu xa, hiện tại làm sao lại đột nhiên nổi khùng lên như vậy, cứ giống như tẩu hỏa nhập ma, trở thành một cỗ máy giết người.

Đối với tẩu hỏa nhập ma, tôi là cực kì rõ ràng, tôi cũng đã từng một lần sa đọa trong đó, vì lẽ đó tôi không muốn Thiên Hựu giống nwh tôi cứ như thế đi nhầm đường lạc lối.

Mỗi khi nghĩ đến Thiên Hựu vì sự tự do của chính mình mà đồng ý trợ giúp Tạ Linh Côn thảo phạt quỷ giới, tôi liền đau lòng và tức giận. Đâyvẫn là đứa con đáng yêu kia của tôi hay sao?

Cửu chuyển huyền tâm cứu lại con trai của tôi, lại đem hắn biến thành bộ dáng này, tôi có thể nào không áy náy không khổ sở, tôi cho rằng con trai sống, một nhà ba người chúng tôi có thể vui vẻ dung dung sinh hoạt chung một chỗ, chỉ có điều, kết quả hôm nay có phải là báo ứng mà ông trời cho tôi, bốn mươi chín đứa trẻ mất đi tính mạng, đây chính là báo ứng của tôi.

Thiên Hựu và Tạ Linh Côn có quan hệ như thế nào? Cái này tôi vẫn luôn không hiểu được, chẳng lẽ là ngay từ vừa mới bắt đầu, Tạ Linh Côn đã biết cửu chuyển huyền tâm sẽ đem Thiên Hựu biến thành bộ dáng này? Vì lẽ đó, khi đó anh ta mới cố ý gạt tôi, sợ tôi ngăn cản kế hoạch của anh ta!

Hay là nói, cửu chuyển huyền tâm vốn là có khả năng như vậy, không chính không tà?

Không nói rõ ràng được! Mọi chuyện đều đã thành sự thực, cho dù làm rõ cũng không có ý nghĩa.

Đều nói không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, nhưng đối với tôi mà nói, không có tin tức sẽ chỉ làm tôi càng lo lắng, vì lẽ đó, tôi không muốn cứ như vậy ở mãi trong trong cái sơn động này, nhất định tôi phải về quỷ giới.

Tôi ngồi xếp bằng dưới đất, lần lượt tụ Nguyên Khí lên muốn xông ra khỏi kết giới nơi này, nhưng làm thế nào cũng đều không làm nên chuyện gì, thất bại cũng không bỏ được ý chí muốn đi ra ngoài của tôi, tôi không ngừng thất bại không ngừng thử nghiệm, chính mình cũng nhớ không rõ tôi đến cùng đã thất bại bao nhiêu lần, ở thời điểm lần thứ hai tôi tụ khí, kết giới đột nhiên biến mất.

Tạ Linh Côn ở trong chu vi sơn động bố trí kết giới lại bị tôi đánh vỡ biến mất rồi, chuyện gì thế này? Chẵng lẽ là tự anh ta mở ra? Hay là nói anh ta đã…

Tôi lẳng lặng ngồi dưới đất không nhúc nhích, bí mật quan sát bên ngoài, phát hiện Tạ Linh Côn cũng chưa có trở về, vì lẽ kết giới này không phải là do anh mở ra, trừ phi anh ta chết rồi hoặc là bị thương nặng, kết giới mới có thể cứ như vậy tự mình biến mất?

Tôi cảm thấy vế sau có khả thi rất lớn, nếu kết giới đã biến mất, tôi cũng không cần cố sức nữa, lần nữa mở cửa ngầm ra, thả mấy người cô Hai các ra ngoài.

Mặc kệ kết giới vì sao biến mất, trước tiên cứu người mới là quan trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.