Tân Nương Quỷ Vương

Chương 394: Chap-394




CHƯƠNG 394: CHỒNG GIÀ VÀ VỢ GIÀ

CHƯƠNG 394: CHỒNG GIÀ VÀ VỢ GIÀ

Thiên Hữu không vui, nhóc tức giận vung vẩy tay của tôi, rống to: "Ta không muốn, tại sao ông ấy lại đặt tên cho ta? Hai người lại không phải là ta, không có tư cách đặt tên cho ta, ta sẽ không thừa nhận cái này đâu."

Diệm Thiên Ngạo ha ha hai tiếng, nhấc lỗ tai của Thiên Hữu lên, uy nghiêm quát lên: "Có dũng khí thì nói lại lần nữa xem, chúng ta không tư cách thì ai có tư cách này? Tiểu tử thúi, thành thật một chút đi, con cứ tiếp tục nói hưu nói vượn như thế, mẹ của con mà tức giận thì ta sẽ không tha cho con đâu, ngược lại, cha đây lại có thêm thời gian cùng mẹ của con tạo thêm một em bé khác.”

Thiên Hữu mím môi, thật sự bị mấy lời của Diệm Thiên Ngạo hù dọa, khí thế nhất thời yếu đi không ít, có điều ngoài miệng lại không có chút nào yếu thế, nói: "Sinh đi, sinh thêm một đống nữa, nếu được thì sinh thêm một rổ nhóc con nữa, sinh thêm mấy đứa cho ta ném chơi.”

Hai cha con anh một câu tôi một câu, hoàn toàn không đem tôi đây một người sống sờ sờ để ở trong mắt, đặc biệt là tên tiểu tử thúi này, nhóc con coi tôi là cái gì, lợn cái sao? Lại còn sinh thêm một rổ nhóc con, còn có đứa trẻ nói mẹ ruột mình như vậy sao? Đúng là tức chết tôi rồi.

Diệm Thiên Ngạo biết tôi tức giận, nhưng anh cũng hết cách rồi, anh đường đường là người đứng đầu quỷ giới, làm sao có thể tức giận với một tên nhóc con cho được, anh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cái gì cũng không nói, dù sao, trẻ con đồng ngôn vô kỵ, trong lòng nghĩ cái gì nói cái đó, hắn người lớn không chấp trẻ con, càng nói chỉ càng khiến mình bực mình hơn mà thôi.

Nhưng mà, từ sau khi Thiên Hữu mang vòng tay bạc tới, tên nhóc này đúng là nghe lời hơn rất nhiều, cũng không tiếp tục lăn qua lăn lại làm loạn ở khắp nơi, tôi liền để Thất Dạ bảo vệ thằng bé.

Trước đó cảnh tượng Thiên Hữu ở trong Minh Điện đại náo một trận, Thất Dạ vẫn chưa có quên cho nên anh cực kỳ không tình nguyện, còn bày ra một bộ mặt muốn chết, trừng mắt với tôi, tôi thấy nhưng vẫn làm ra vẻ không thấy, đem nhóc con ném tới chỗ của anh ta, sau khi tặng cho anh một nụ cười cổ vũ lập tức vỗ vỗ tay rời đi.

Diệm Thiên Ngạo trở về tẩm điện của mình, anh dự định dạy cho tôi chút thần chú, sau đó anh muốn bế quan tu luyện một thời gian, sẽ không ra ngoài, tôi cũng sợ tiểu tử thúi kia sẽ thừa cơ hội này trốn đi, vì lẽ đó cũng không nghĩ quá nhiều liền cùng hai người đi vào, tôi nghĩ anh chắc hẳn cũng muốn bàn giao chút chuyện cho tôi trước khi bế quan, dù sao lần này đi vào thời gian có thể rất dài.

Diệm Thiên Ngạo vươn một ngón tay về phía tôi, nhẹ nhàng chạm lên mi tâm của tôi, trong đầu tôi liền hiện lên một chuỗi dài ký tự giống như phù văn, tôi nhìn xong lập tức nhớ được rất nhanh, cái này vô cùng đơn giản, căn bản không cần học bằng cách nhớ.

Chờ sau khi Diệm Thiên Ngạo thu hồi ngón tay, tôi mới lo lắng hỏi: “Lần này cần thời gian rất lâu sao? Tinh Hàn và Tạ Linh Côn vẫn còn chưa tìm được, những ác quỷ chạy đi kia cũng chưa bắt về toàn bộ, bên ngoài chỉ dựa vào bọn Trần Dương thật sự có được không?"

Tôi hỏi như vậy là bởi vì thật sự lo lắng sự cố phát sinh bên ngoài, hơn nữa, tôi cũng muốn đi hỗ trợ, chỉ có điều hiện tại Thiên Hữu trở về, thằng bé còn nhỏ, tôi sợ không có ai chăm sóc nó, nếu như tôi thật sự đi rồi, Thất Dạ cùng những quỷ tùy thân kia nhất định sẽ bị cái tên Hỗn Thế Ma Vương bức cho khốn đốn.

Diệm Thiên Ngạo dắt tay của tôi nói: "Không cần nghĩ nhiều, Thiên đế đã sớm phái người trong bóng tối hiệp trợ, Nhân giới đã có bọn Trần Dương, họ ở nơi ấy nhất định sẽ không gặp phải đại loạn gì, em cứ an tâm đi! Lần này ta bế quan nhiều nhất cũng mất mấy tháng, trong lúc này, em cứ trông coi cái tên tiểu tử thúi kia là chính! Mặt khác, lúc ta không có ở đây, mọi chuyện đều do em làm chủ."

Làm chủ là ý tứ gì? Anh đây là muốn đem toàn bộ quỷ giới đều giao cho tôi quản lý sao? Chuyện này thật đúng là khiến người ta được yêu thương mà nơm nớp lo sợ nha!

Quỷ giới lớn như vậy, hậu cung của anh cũng có nhiều phụ nữ như vậy, lại cứ đem gánh nặng này đặt lên vai tôi như thế, có được không vậy? Anh yên tâm về tôi như vậy? Với chuyện như vậy, với cái quyền lợi đột ngột tới này tôi không có suy nghĩ khác, nhưng phụ nữ trong hậu cung của anh cũng đâu có thiếu, mấy cô ả sẽ nghĩ như thế nào?

Hiện tại Thủy Hỏa Phán Quan đều đang ở Nhân giới lùng bắt ác quỷ đào tẩu, anh em Hắc Bạch vô thường cũng bận tối mày tối mặt, mỗi ngày đều bận rộn ở bên ngoài đi bắt các hồn phách về đưa vào giam giữ trong Trừng Phạt điện, mọi người đều có công việc riêng trong vị trí của mình, mà tôi thì không biết mình cần phải làm cái cái gì, haiz.

Luyện Ngục bị phá hỏng, Tinh Hàn từ Phật Tháp Lý chạy ra, quỷ giới lập tức mọc lên hai cái sọt lớn, cũng khiến tiết tấu chuyển thế đầu thai của Quỷ Hồn trở nên chậm lại, chẳng trách Diệm Thiên Ngạo lại tức giận như vậy, trực tiếp giết chết Thanh Cơ, không niệm một chút tình cảm nào.

Nghĩ tới lúc trước hai người bọn họ còn ở trong ao tắm rửa chơi đùa, gần gũi thân mật như vậy, cảm tình nhất định cũng có ít nhiều đi, kết quả, Thanh Cơ cứ như thế đi đời nhà ma, tuy rằng cô ta có tội thì phải chịu, nhưng tôi cũng nhìn ra lão già đáng chết ở phương diện này thật đúng không có chút nào bao che khuyết điểm cho người quen, khá công bằng công chình nha!

Quên đi, quên đi, ngược lại thời gian nhiều nhất cũng chỉ một tháng, chắc hẳn sẽ qua rất nhanh."Được rồi! Thế thì anh cứ đi đi, yên tâm bế quan, một tháng chắc hẳn sẽ trôi qua rất nhanh!"

Anh cười ra tiếng, tháo mặt nạ xuống, nhướng mày nhìn tôi, nói: "Nương tử, ta chỉ là đi bế quan mà thôi, không phải đi làm chuyện gì khác, em nói những lời này thật khiến ta có chút sởn cả tóc gáy nha, khiến cho ta cảm thấy mình đang trộm rời đi làm gì không tốt."

Tôi phì phì hai tiếng, căn bản là tôi không hề có cái ý kia, cái tên này đúng là trí tưởng tượng quá ơhong phú mà,. Tôi đơn giản chỉ là muốn để anh ta yên tâm bế quan, thực sự là không có chuyện gì tự tìm việc.

Thở dài, tôi bĩu môi nói: "Ai nha, nói cái gì đấy! Tôi chỉ là muốn anh cẩn thận bế quan, không có ý tứ gì khác, có gì cũng đều là do tự anh nghĩ ra mà thôi, đừng có áp đặt lên tôi! Hừ, anh tự mình đi quan đi, tôi đi xem con trai, xem xem nhóc con đã quậy Thất Dạ tới mức nào rồi."

Nói xong, tôi liền muốn xoay người rời đi, Diệm Thiên Ngạo nhanh một bước đem tôi ôm vào trong lồng ngực của anh, cảm nhận được hơi thở nghe thuộc của anh, không hiểu sao trái tim đột nhiên đập bang bang. Trải qua các loại mưa gió, còn có thể ở đây ôm nhau một cái, đây là một chuyện không dễ dàng cỡ nào.

"Đều lúc nào rồi, vẫn còn buồn nôn như thế!"

Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng tôi cũng không đẩy anh ra! Hiện tại anh đang ở đây bên cạnh tôi, khoảng khắc này tôi và anh cũng có chút khó xử, tôi cũng không phải người suốt ngày than trời trách đất, dù sao anh cũng là người đàn ông tôi yêu.

Diệm Thiên Ngạo không vui hừ một tiếng, anh càng thêm dùng sức ôm chặt tôi hơn."Chỗ nào buồn nôn? Ta cảm thấy như vậy rất tốt nha, lẽ nào em không thích?"

Anh đàng hoàng trịnh trọng nói ra những câu này, tôi thật cũng say rồi: "Còn cái gì nữa, đều là vợ chồng già rồi, đừng có suốt ngày nháo loạn như vậy! Đây cũng không phải lần đầu tiên, có cái gì có thích hay không! Anh ấy, vẫn là nên đi làm chuyện đứng đắn đi, đi đi đi đi "

Không chờ tôi nói hết lời, Diệm Thiên Ngạo liền cúi đầu hôn xuống bờ môi của tôi!

Ây dam tôi tới là để tạm biệt anh trước khi anh đi bế quan, lại không phải là để anh làm ra mấy cái chuyện không đứng đắn như này đâu nhé. Tôi ở trong lồng ngực của anh giãy dụa mấy cái, bị hôn đến choáng váng, một lúc sau mới đầu oán giận nói: "Bảo anh đi làm chuyện đứng đắn, là bế quan chứ không phải là để anh hôn tôi!"

Diệm Thiên Ngạo lại cười xấu xa, khí tức bất ổn nói: "Đối với ta mà nói, không có chuyện gì nghiêm túc hơn chuyện này.”

Nói xong, anh bắt đầu thành thục cởi bỏ quần áo của tôi, nói thật, hiện tại tôi đang mặc là quần áo hiện đại, bên trong và bên ngoài được siết chặt, không giống như trang phục cổ xưa, được buộc bằng dây đơn giản, vì lẽ đó ở trong quá trình cởi quần áo, anh ấy rất phiền muộn mím môi, nhìn thật sự rất khiến người buồn cười.

Có điều, dù cho có khó hơn nữa, chuyện cởi đồ rơi vào trong tay của anh ấy cũng chẳng là vấn đề gì, anh thành thạo cởi bỏ kiện nội y cuối cùng, cái tay không an phận đặt ở trên ngực của tôi, lúc anh đang muốn thuận thế đẩy lên cao trào, cửa lớn tẩm điện bị người ta một cước đá văng, Thiên Hữu từ bên ngoài xông vào, nhóc con ngoạc mồm ra hô to: "Cha mẹ giả, mau ra đây chơi với con, con chán quá đi!”

Khóe miệng Diệm Thiên Ngạo giật giật, mặt anh không cảm xúc thu tay về, lấy thân mình chặn lấy cơ thể của tôi, tôi nhanh chóng mặc quần áo tử tế lại, mới vừa ngồi xuống giường, Thiên Hữu liền chạy vào, nhóc con nhìn tôi với ánh mắt vô cùng hiếu kỳ, đôi mắt híp lại hỏi: "Hai người đang chơi cái gì vậy, mang theo con chơi với!"

Thất Dạ thở hồng hộc từ phía sau chạy tới, anh ta chỉ nhìn tôi một cái lập tức hiểu rõ mọi chuyện, một tay nhanh chóng nhắc Thiên Hữu, vừa chạy ra ngoài, vừa nói: "Tiểu tổ tông ơi, ngài cũng đừng lăn qua lăn lại nữa, tôi chơi với ngài có được chưa, chúng ta ra ngoài chơi."

Thiên Hữu bỏ qua Thất Dạ, miết miệng nói: "Ai muốn đùa với ngươi nha, ngươi không tốt đẹp gì chơi."

Diệm Thiên Ngạo ảo não xoa mi tâm, phất tay một cái nói: "Đều đi xuống đi, bản tôn muốn bế quan."

Mỗi lần anh ta sử dụng đến xưng hô bản tôn hơn nửa đều là tâm tình không tốt hoặc là đang tức giận, ngẫm lại mà nói, trong lúc đang ở trạng thái như vậy lại bị người mạnh mẽ đánh gãy, ai cũng sẽ có tâm tình tốt được, tôi nhìn anh bộ dáng như vậy, cũng thực tại đau lòng cho anh, nhưng cũng đành chịu thôi, ai bảo người xông tới lại chính là con trai của anh cơ chứ!

Tôi che miệng muốn cười, ôm lấy Thiên Hữu đi ra ngoài: "Anh cứ cẩn thận bế quan tu luyện đi! Thiên Hữu, mẹ tới chơi với con, có điều, con không được lại nói chúng ta là hàng giả nữa! Con phải gọi là mẹ, không thì mẹ sẽ đánh con."

Thất Dạ cúi đầu ủ rũ đi theo tôi rời đi tẩm điện của Diệm Thiên Ngạo, cũng không biết hiện tại anh ta đang suy nghĩ gì, có lẽ là đang suy nghĩ tôi với chủ nhân của anh ta vừa nãy đang làm cái gì đi!

Trong mấy ngày Diệm Thiên Ngạo bế quan, quỷ giới cũng không xảy ra chuyện đại sự gây rung chuyển gì, tôi không có chuyện gì làm liền khắp nơi theo Thiên Hữu chơi đùa.

Tiểu tử này vô cùng nghịch ngợm, đi khắp nơi chơi đùa thì cũng thôi đi, còn không có chuyện gì chạy tới kéo râu tóc của người ta, tuy nói ở quỷ giới đều là hồn phách, nhưng lông mọc trên da thịt thật sự bị bứt ra cũng sẽ rất đau, mỗi khi nghe có người ai u kêu loạn tôi lại phải chạy lại chào hỏi và xin lỗi người ta.

Tiểu tử này đại khái cũng biết là mình làm như thế sẽ gây phiền toái cho tôi, nên không tiếp tục kéo tóc của người ta nữa mà chạy đi vén váy người ta, chỉ cần nhìn thấy người, hoặc là trên đường gặp được mấy bé gái nhỏ nhắn, nhóc con đều chui ra đằng sau cô bé nhà người ta vén váy lên, khiến mấy cô gái nhỏ sợ đến liên tục rít gào, sau đó nhóc ta còn ra vẻ rất vô tộimà đổ mấy chuyện xấu tài này lên trên đầu Thất Dạ, làm hại Thất Dạ bị người mắng là sắc lang, còn bị đánh thảm.

Thất Dạ đi theo chúng tôi mấy ngày nay thực sự là chịu tội đến muốn khóc, cầu xin tôi tha anh ta một lần, tình nguyện đi dọn nhà vệ sinh cũng không muốn tiếp tục theo tôi chăm sóc Thiên Hữu.

Thiên Hữu luôn không chịu yên tĩnh, đừng nói Thất Dạ, đến cả tôi đi theo thằng bé cũng cảm thấy không biết nên nói gì, nhưng hết cách rồi, ai bảo nhóc con ấy lại là con trai của tôi, tôi không cũng không thể bỏ mặc nhóc con đó được, vì lẽ đó cuối cùng tôi giải phóng Thất Dạ, để anh ta nên làm gì thì làm không thể làm gì khác hơn là tự mình đi theo chơi đùa với cái tên tiểu Ma vương này.

May là, tiểu tử này giống như cha của thằng bé, lớn rất nhanh, không tới mấy ngày dáng dấp đã lớn như bốn, năm tuổi, tôi không có bất kỳ suy nghĩ đau khổ nào, miễn là thằng bé còn nghịch ngợm, tôi liền mạnh mẽ cho thằng bé hai phát vào mông, đây cũng không phải là làm dáng một chút, là thật sự đánh, đánh đến độ thằng bé nhếch miệng kêu to, khàn giọng oa oa khóc lớn, chỉ có như thế thì lần sau nhóc con mới không tiếp tục nghịch ngợm nữa, nếu không nhóc con sẽ không hối cải.

Thật không biết cái tính tình này là giống ai, thật không khiến người ta yêu thích, tôi nghĩ lại tôi và Diệm Thiên Ngạo khi còn bé, đều không giống thằng nhóc này nghịch ngợm như thế nha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.