Tân Nương Quỷ Vương

Chương 393: Chap-393




CHƯƠNG 393: ĐẶT TÊN

CHƯƠNG 393: ĐẶT TÊN

Diệm Thiên Ngạo trừng mắt nhìn tôi giống như nhìn kẻ ngốc vậy. Được rồi, tôi ngốc mới đi hỏi anh một câu như vậy. Nghĩ lại người này sẽ không thiếu chút tiền biếu này, anh nhất định là có mục đích khác.

Bây giờ Dương Mạch chắc hẳn vẫn ở lại Nhân giới để giúp đỡ những người khác bắt ác quỷ, tìm ông ta còn không nhanh bằng tự mình ra tay. Vì vậy, tôi không dám ở lại nữa, thả bướm màu đi tới Thiên giới tìm Vệ Tử Hư.

Diệm Thiên Ngạo đi đến chỗ nào cũng sẽ nắm lấy tay của nhóc con, một phút cũng không chịu thả lỏng. Tôi biết anh sợ con sẽ chạy mất, lại đi tới chỗ nào đó gây họa. Nhưng anh cứ luôn dẫn vào dẫn ra như vậy sẽ rất phiền phức, chỉ có điều ngoài ba nhóc con ra thì thật sự không ai có thể quản được.

Tôi chờ lại chờ, cuối cùng chờ được đến khi sư phụ tôi tới, chờ tới trái tim của tôi cũng sắp vỡ ra rồi!

Vệ Tử Hư vẫn giống như trước đây, lúc nào thấy tôi cũng đều dịu dàng và ấm áp như vậy, kéo tôi lại hỏi han, ấm áp giống như người nhà, nhưng ông vừa nghiêng đầu nhìn thấy Diệm Thiên Ngạo thì trở mặt cứ phải gọi là nhanh! Nhanh tới mức ngay cả tôi cũng không kịp thích ứng nữa.

"Chà chà chà, Diệm Thiên Ngạo, ngươi gọi đây là bế con à, căn bản là cướp con thì có. Ngươi có biết trên đời này gọi những kẻ như ngươi là gì không? Chính là bọn buôn người đấy! Nếu ngươi muốn ôm con đi trên đường phố, bảo đảm sẽ có kẻ báo cảnh sát bắt người, vừa nhìn đã biết không phải là con ruột rồi."

Tôi thở dài và cúi đầu. Thú vui lớn nhất của hai người này chính là không có chuyện gì cũng phải gây sự, cấu véo, tranh cãi với nhau!

Diệm Thiên Ngạo bịt miệng nhóc con và nói: "Ngươi bớt nói nhảm đi, đồ đâu?"

Nhóc con cũng đủ ngoan độc, ba không cho con nói chuyện thì con lại cắn ba, nhóc con mở miệng lại cắn ngón tay của ba ruột mình, nhìn cái răng nanh nhỏ kia đã thấy đau rồi, nhưng Diệm Thiên Ngạo lại không có chút phản ứng nào, cũng không rút tay về, cứ mặc cho nhóc con cắn.

Vệ Tử Hư khẽ cười nói: "Ta có mang đến. Chỉ có điều dựa vào đâu mà ta phải đưa cho ngươi chứ? Nói là quà đầy tháng, nhưng trong ngày lễ này tặng quà gì không phải là do khách tự chọn rồi đưa tới sao? Làm gì có ai đòi người khác giống như ngươi, chẳng biết hàm xúc gì cả!"

Tôi tò mò nhìn tới nhìn lui giữa hai người, thật sự rất muốn biết Diệm Thiên Ngạo rốt cuộc đòi sư phụ tôi cái gì, sao hai người này nói chuyện đều khiến cho người ta tức giận như vậy chứ!

Diệm Thiên Ngạo trợn mắt dựng ngược lông mày không khách sáo nói: "Ngươi nói nhảm nhiều như vậy có phải là thích tìm chết không? Ngươi có cần ra ngoài múa bút với ta không? Vừa lúc bây giờ ta đang tức giận không vui, tìm ngươi trút giận."

Trong lòng tôi thầm than một tiếng, tính tình người này thật sự không thay đổi, chỉ có mấy câu như vậy đã mài cho anh chẳng còn chút kiên nhẫn nào.

Tính toán cẩn thận thì từ sau khi tôi tới đây, chắc hẳn cũng đã được ba bốn ngày rồi đấy, Diệm Thiên Ngạo vẫn luôn dẫn theo con một tấc không rời. Nhóc con kia giỏi giày vò người khác, đừng nói là anh, tôi ở bên cạnh nhìn thôi cũng thấy mệt.

Tôi có hơi đau lòng cho anh nên đứng bên cạnh nói: "Sư phụ, ngài mang theo đồ tốt gì qua vậy, cho con xem với."

Khi Vệ Tử Hư đối mặt với tôi vĩnh viễn đều cười vui vẻ. Ông lấy từ trong tay áo ra hai chiếc vòng bạc, thoạt nhìn nhỏ nhắn và không có gì quá đặc biệt, chỉ là chúng được chế tạo rất tinh tế. Tôi đoán chắc là do một thợ thủ công nổi tiếng đã chế tạo ra hai chiếc vòng này của sư phụ.

Trong lúc tôi đang muốn cầm lên xem thật kỹ, chiếc vòng bạc đột nhiên bay về phía nhóc con. Chờ tới lúc tôi tỉnh táo lại thì hai chiếc vòng bạc mỗi cái đã đeo vào trên một tay nhỏ bé của nó. Tôi chỉ nghe nhóc con nổi giận quát: "Ta không cần đeo thứ đồ chơi này đâu, ta là con trai, ta không cần thứ ẻo lả này, nhanh tháo ra cho ta!"

Thằng nhóc đầu gấu thích ăn đòn này!

Vệ Tử Hư đưa tới hai chiếc vòng bạc này không chỉ là đồ trang sức, còn là thứ tốt có thể đề phòng nhóc con lén lút chạy mất. Bất kể nhóc con chạy tới chỗ nào, chỉ cần đọc chú ngữ thì nó sẽ tự mình bay trở về, đây là thứ nhiều tác dụng lại tốn ít sức đấy.

Chỉ cần anh đeo chiếc vòng bạc lên, bản thân sẽ không có cách nào tháo ra được, chỉ có một lòng hướng về phía trước, cố gắng tu luyện thì đến thời điểm thích hợp nó sẽ tự mình biến mất. Ngược lại nếu anh làm nhiều chuyện xấu thì chiếc vòng bạc sẽ càng lúc càng nhỏ, tự kìm thế thực lực trong cơ thể, cho dù bản lĩnh của anh có lớn hơn nữa cũng không gây ra được sóng to gió lớn gì.

Chỉ có một mình sư phụ của tôi mới có đôi vòng này, trong ba giới không thể lại có được đôi thứ hai. Nói đến đây, tôi thật sự nhớ ra cái đồ chơi nhỏ này. Trước kia khi tôi nghịch ngợm gây sự, sư phụ còn từng nói sẽ cho tôi dùng nó đấy.

Sau khi Diệm Thiên Ngạo thấy vòng tay đã đeo trên tay của nhóc con, anh mới thở ra và hơi và thả thằng bé ra. Tiểu quỷ vừa được tự do thì thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu, chạy còn nhanh hơn ai khác. "Chú ngữ đâu?"

Vệ Tử Hư cười nhạt vài tiếng nói: "Ngươi cầu xin ta đi!"

"Ngươi muốn ăn đòn à!"

Vệ Tử Hư không hề sợ hãi khi Diệm Thiên Ngạo bóp nắm đấm, ông khoát tay nói: "Đánh đánh đánh, cả ngày chỉ biết có đánh đánh giết giết cũng chỉ là tầm thường thôi! Ngươi không cầu xin ta thì ta sẽ không nói cho ngươi biết, ngươi có thể gây khó dễ gì được ta sao? Hừ, đồ nhi bảo bối của ta đã bị ngươi lừa mất, còn không cho ta bắt nạt ngươi à? Nếu thật sự tính toán ra thì ta còn là trưởng bối của ngươi đấy, ta chính là sư phụ của vợ ngươi, cao hơn ngươi một bậc. Ngươi thấy ta còn phải dập đầu hành lễ đấy!"

Diệm Thiên Ngạo trề môi, cứng rắn quay đầu đi và nói với giọng căm hận: "Ngươi đừng có mà mơ!"

Hai người đã mấy trăm tuổi rồi, sao còn tranh cãi không yên giống như đứa trẻ con vậy!

Tôi thấy nhóc con đã chạy xa dần thì nóng ruột không nhịn được quát lớn: "Hai người đừng có cãi nhau ầm ĩ nữa được không? Đã không thấy con trai rồi kìa."

Vệ Tử Hư liếc nhìn tôi và khẽ đọc chú ngữ. Chẳng mấy chốc, nhóc con mới chạy mất dạng đã bay vèo về phía chúng tôi, trong miệng thằng bé còn không ngừng kêu gào, hình như đang giãy giụa nhưng đều không có tác dụng.

Nhìn vẻ mặt bực bội của nhóc con khi trừng mắt nhìn chúng tôi, nhìn dáng vẻ đáng yêu này làm tim tôi cũng muốn tan chảy thành nước mất.

Vệ Tử Hư bế nhóc con đặt lên trên đùi, cười ha hả nói: "Ngươi đừng có giãy dụa nữa, không có tác dụng gì cả. Ngươi không thể trốn thoát được đâu!"

Nhóc con tức giận trề môi và nói với vẻ dữ tợn: "Ai nói không có tác dụng chứ? Chỉ cần ta giết hết những người biết chú ngữ, ta xem còn ai có thể kéo ta về nữa!"

Tôi nghe vậy liền sửng sốt. Sao lời như vậy có thể được nói ra từ trong miệng một đứa trẻ chứ? Không thể tưởng tượng nổi, nhóc con còn nhỏ tuổi mà đã có lòng dạ độc ác như vậy, tương lai lớn lên sẽ còn thế nào nữa.

Vệ Tử Hư nghiêm mặt nói: "Ngươi nói không sai. Nhưng cho dù ngươi giết chúng ta cũng vô dụng, cũng không chỉ có mấy người bên ngoài biết chú ngữ này, ngươi có thể giết hết được người trong thiên hạ sao? Hơn nữa, với khả năng của ngươi bây giờ cũng không thể làm gì được chúng ta! Vòng tay đã đeo lên, ngươi cho rằng còn có thể mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm à? Cố gắng tu hành và làm việc thiện, đến lúc đó vòng tay tự nhiên sẽ biến mất, sốt ruột cũng chẳng được gì."

Nhóc con quật cường bĩu môi, nó không phục cũng vô dụng thôi, không thể làm gì khác hơn là ai oán nhìn chằm chằm vào chúng tôi, giống như một đứa trẻ không đòi được kẹo, đặc biệt đáng thương.

Vệ Tử Hư khẽ xoa đầu nhóc con nói: "Ta đi ra đã đủ lâu rồi, cần phải trở về thôi! Thất nhi, con đường là do bản thân con chọn, cho dù có ngậm nước mắt cũng phải đi hết nó, hiểu chưa? Sư phụ đã không thể quản con giống như trước đây nữa, cho nên còn làm việc càng phải cẩn thận hơn."

Mũi tôi thấy cay cay, nhớ tới những chuyện trước kia, tôi buồn bã gật đầu đáp ứng nói: "Con hiểu rồi, sư phụ, con sẽ nghe theo lời dạy bảo của ngài."

Diệm Thiên Ngạo vừa cướp lại nhóc con vừa quát Vệ Tử Hư: "Ngươi nói nhiều như vậy làm gì, nên trở về đâu thì quay về đó đi."

Vệ Tử Hư trừng mắt nhìn anh, không vui nói: "Đồ không có lương tâm! Lấy được đồ liền muốn qua cầu rút ván đúng không? Hừ, ta đã đọc chú ngữ, không nhớ cũng không thể trách ta được."

Ông nói xong liền chạy. Nhìn theo bóng lưng của Vệ Tử Hư, tôi mím môi bất lực. Vừa rồi tôi chỉ thấy môi ông động đậy, nhanh như vậy thì ai mà nhớ được chứ!

Diệm Thiên Ngạo không đuổi theo Vệ Tử Hư, chắc anh đã biết chú ngữ là gì rồi! "Ta phải quay về bế quan tu luyện, con trai giao lại cho em và Thất Dạ trông. Lát nữa ta sẽ giao chú ngữ cho em."

Tôi bế con trai từ trong lòng anh ra, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện nhóc con này còn chưa có tên nên ngẩng đầu lên nói: "Anh còn chưa đặt tên cho con trai đâu đấy!"

Diệm Thiên Ngạo trầm giọng nói: "Em đặt đi, chỉ cần em thích thì tên gì cũng được!"

Đặt tên là một chuyện lớn, nhất là đứa con đầu tiên, cái tên này rất quan trọng. Anh ngược lại hào phòng để cho tôi tới làm chủ chuyện này, đúng là không biết anh ngại rắc rối hay thật sự nghĩ như vậy nữa.

Ôi, mọi người đều nói đặt tên xấu thì dễ nuôi, trong lòng tôi thật ra đang suy nghĩ có nên lấy cái tên như Cẩu Đản Tử, Nhị Lưu Tử, người nghịch ngợm gì đó hay không, những tên này gần gũi với dân chúng, nhưng tôi sợ thật sự đặt tên như vậy thì tên chết tiệt sẽ giết chết tôi mất.

"Em mong con trai của chúng ta có thể khỏe mạnh bình an lớn lên, vậy gọi nó là Thiên Hữu đi!"

Diệm Thiên Ngạo cẩn thận thưởng thức cái tên này lại đổi giọng không hài lòng nói: "Viêm Thiên Hữu, Thiên Hữu, có hơi tầm thường, không đủ khí phách!"

Cắt! Khí phách à, tôi thấy như khí khốn kiếp thì có! Nhóc con này chính là một thằng nhóc khốn kiếp! Nếu không phải bởi vì thằng bé là con trai của tôi, mắng nó cũng như chửi mình thì tôi đã mắng từ lâu rồi, sao có thể để cho nó hung hăng càn quấy như vậy!

"Anh không thích à, vậy thì đừng bảo tôi đặt tên nữa! Lúc trước anh nói sao dễ nghe như vậy, chỉ cần tôi thích thì đặt gì cũng dễ nghe, sao bây giờ lại đổi ý rồi! Cho dù anh là ông chủ lớn ở đây, nhưng nói không giữ lời như vậy không sợ cắn phải lưỡi à!"

Diệm Thiên Ngạo vừa mở miệng đã bị tôi nói cho ngây người, một lúc sau mới bất đắc dĩ trả lời: "Được rồi, Thiên Hữu thì Thiên Hữu, xem như tên gọi ở nhà là được rồi, ta lại đặt thêm cho nó một cái tên là tự Hạo Nhiên."

Viêm Hạo Nhiên! Đọc lên dường như dễ nghe hơn cái tên tôi đặt thật, chỉ có điều tôi vẫn thích cái tên mình đặt hơn, hừ!

"Nhóc con, về sau con tên là Thiên Hữu đấy! Con nhớ kỹ cái tên này, về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, cũng không thể gây phiền phức nữa!" Tôi nói xong liền cười hì hì và nhéo má của nhóc con. Da mặt trẻ con thật tốt, sờ vào thật đàn hồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.