Tân Nương Quỷ Vương

Chương 374: Chap-374




CHƯƠNG 374: ĐỨA BÉ LÔNG DÀI

CHƯƠNG 374: ĐỨA BÉ LÔNG DÀI

“Các người muốn làm gì cô ấy, chuyện này không liên quan đến cô ấy!”

Huyền Hồn cười lạnh khanh khách: “Cô bắt buộc phải chết, người phụ nữ này cũng phải chết. Chờ cô ta hồn phi phách tán, ta sẽ có thể có được thần khí để đúc lại ba hồn của ta, đến khi ấy trên thế giới sẽ không có Phần Thất thứ hai, hàng dởm là cô vốn không nên đến thế giới này. Ngoan ngoãn nghe lời thì chết sẽ không đau khổ!”

Suýt chút nữa thôi tôi đã thật sự cho rằng Tạ Linh Côn là người thần bí liên thủ với Thanh Cơ, nhưng sau khi tới chân trời góc bể, tôi mới bình tĩnh hơn và nghĩ kỹ lại thì thấy Tạ Linh Côn chắc chắn không phải người đã đưa tôi tới đây.

Thanh Cơ một lần nữa yêu cầu người thần bí kia giết tôi thì đối phương đã lấy lý do giết thần để từ chối, cho nên anh ta sẽ không làm vậy. Bây giờ, vì tôi đã làm hỏng chuyện tốt của Thanh Cơ và anh ta nên anh ta không thể không giết tôi, cho nên người đưa tôi tới đây có lẽ chính là người thần bí kia. Chắc chắn anh ta biết chuyện giữa tôi và Huyền Hồn nên mới mượn tay cô ta để giết tôi, vậy thì anh ta sẽ không phạm phải tội giết thần, đồng thời cũng có thể loại trừ được mối tai họa ngầm là tôi.

Hay cho một tên mượn dao giết người, còn tìm cả một người phụ nữ chết cùng tôi nữa, nếu như tôi may mắn sống sót thì thật sự muốn gặp nhân vật lớn này.

Khi tôi còn đang suy nghĩ, Tạ Linh Côn đã nhấc Chung Nhược Hi tới trước mặt tôi, Huyền Hồn vẻ mặt đắc ý hất cằm theo sau. Vẻ mặt đó, tôi nhìn cũng muốn say rồi, không nghĩ được gì hết, bảy phách của tôi lại có thể là cái đức hạnh này, quá dọa người rồi, không cần cũng được!

Ngay sau đó cũng không có lời gì để nói, Tạ Linh Côn trực tiếp đẩy tôi xuống khỏi Đoạn Nhai, tiếp đó tôi thấy Chung Nhược Hi cũng từ trên rơi xuống. Tôi nhìn Tạ Linh Côn đứng trên vách núi, đáy mắt ông ta lướt qua một tia cảm xúc không nhịn được hoặc gì đó, tôi đã không biết được nữa, cũng không rảnh đi nghiên cứu.

Đối với Tạ Linh Côn, nói thật thì tôi thật sự không hiểu cũng đoán không ra, ông ta trước kia không phải là người máu lạnh vô tình như này, vì sao bây giờ ông ta lại biến thành như vậy?

Thần ma rơi từ Đoạn Nhai xuống dường như không ai còn có thể sống sót, tôi cũng không muốn chết. Cùng với sự khát vọng sự sống, dưới sự lao xuống nhanh chóng này, tôi cố gắng duy trì sự bình tĩnh, muốn triển khai pháp thuật kêu gọi cây mây và dây leo để cố định vững trên vách núi. Nhưng dù tôi cố gắng cỡ nào thì pháp thuật của tôi cũng không hề có tác dụng khi ở đây, giống như bị cái gì đó vây lại, nguyên khí ngưng tụ, sức lực toàn thân cũng dần dần tiêu tan, cảm giác cơ thể không còn là của mình nữa.

Người nhảy lầu phải nói là có dũng khí vô cùng lớn, vì một khi đi đến bước này thì không có thuốc hối hận nào để uống, muốn đổi ý cũng không được nữa.

Mây trắng trôi nổi quanh thân, xuyên qua tầng mây mới cảm nhận được sâu sắc cái lạnh như băng của đám mây. Ở trong đám mây vừa dày vừa nặng, tầm nhìn một mảnh mơ hồ, chỉ có thể ngờ ngợ cảm nhận được Chung Nhược Hi đang ở nơi cách tôi không xa.

Không dùng pháp lực được đồng nghĩa với việc nhận chết, nhưng tôi không muốn chết như vậy, cái chết không hề có giá trị. Tôi chưa từng làm chuyện xấu gì, vì sao thế giới này chỉ có người tốt chết sớm còn đám người xấu kia lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, như vậy không công bằng.

Thả lỏng cơ thể, tôi thuận theo từng trận gió lớn mà di chuyển thân người, không lâu sau, tôi phát hiện ra Chung Nhược Hi, dựa gần đến nắm chặt tay cô ấy.

Chung Nhược Hi vẫn luôn trong trạng thái hôn mê nhắm nghiền hai mắt, không biết gì như cô ấy ngược lại tôi còn cảm thấy đó mới là may mắn.

Đoạn Nhai cao bao nhiêu không ai biết, tôi chỉ biết nếu như vẫn không làm gì thì hai người chúng tôi thật sự sẽ tan xương nát thịt.

Dù sao đều phải chết, không bằng tranh thủ cơ hội để một người được sống, Chung Nhược Hi vốn đã là một người chết, bây giờ cô ấy là một bào thai bình thường, cho dù trong người có thần khí thì cũng phải trải qua sự giày vò này, đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục phi thân trong biển khói lửa.

Không nghĩ được gì khác, bây giờ tôi là một linh hồn không có cơ thể, dựa vào một hơi cuối cùng, mạnh mẽ chui vào trong cơ thể cô ấy, tìm được thần khí được giấu trong đó.

Trước đây tôi đã không chỉ một lần tưởng tượng ra dáng vẻ của thần khí, đó là thứ mà tôi đã mang trong mình năm năm trời, vậy mà lại chỉ là một viên trân châu, kích thước bằng viên Huyền Hồn đan. Chỉ là viên trân châu này màu đỏ, nó đang ở gần vị trí tim của Chung Nhược Hi, được thần kinh huyết quản bao bọc, mơ hồ phát ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.

Không phải tôi ích kỷ mà là dưới tình huống như vậy, tôi chỉ có thể lựa chọn làm người ích kỷ.

Chung Nhược Hi là người phàm, rơi xuống từ chân trời góc bể này không có khả năng sống sót, nhưng tôi thì khác. Tôi là một linh hồn, nếu như có lớp cơ thể này bảo vệ, tỉ lệ sống của tôi chắc chắn cao hơn cô ấy, vì mạng sống, tôi không thể không xua đuổi hồn phách cô ấy ra, chiếm lấy thân thể này đồng nghĩa với việc nắm lấy cơ hội sống sót.

Nhưng, Chung Nhược Hi đang trong hôn mê cũng vẫn có suy nghĩ, hồn phách cô ấy bắt đầu bài xích, muốn đẩy tôi ra khỏi cơ thể, tôi không ngừng giãy giụa chống cự, đấu tranh với linh hồn Chung Nhược Hi, khi muốn cướp lấy thì cả hai chúng tôi đã rơi vào biển lớn!

Trong nháy mắt, tôi ý thức được đã hết cơ hội, mọi thứ kết thúc rồi, rơi từ trên núi xuống không chết thì chìm vào biển lớn cũng sẽ bị sóng biển đánh chết!

Tôi đã mất đi ý chí chiến đấu nên rất nhanh bị sóng đánh ngất.

Chết rồi sao? Chắc là chết rồi!

Sau khi tôi chết, linh hồn có phải sẽ biến thành không khí tung bay trong gió, trở thành hơi khở bé nhỏ không đáng kể trong tự nhiên?

‘Mưa phùn, gió lay, bài hát dài, chân trời lớn, ngộ tâm xa!’

Tôi mạnh mẽ mở lớn hai mắt, không sai, có người đang hát, tôi vẫn sống!

Sự vui mừng ngạc nhiên đột nhiên tới khiến tôi có cảm giác vô cùng kỳ diệu như từ địa ngục lên đến thiên đường, quá khó để tin tưởng. Tôi cho rằng mình đã chết không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ rằng ở đây vẫn còn người sống, tôi còn có thể nghe thấy tiếng hát, là ông trời nghe thấy tiếng gọi của tôi sao? Tôi là người may mắn sống sót sau khi rơi từ chân trời góc bể xuống ư? Trời ơi, tôi vui quá đi mất!

Tôi cố gắng mở to hai mắt, tầm mắt nhìn thấy chỗ nào cũng là vách đá gồ ghề không bằng phẳng, tôi nghiêng đầu, phát hiện mình đang nằm ở chỗ cách ánh lửa không xa, những tia lửa lập lòe bắn lên vách đá phát ra tiếng kêu ‘tách tách’.

Tôi thật sự chưa chết? Hay là...

Từ trong sự vui mừng bình tĩnh lại, tôi bắt đầu hoài nghi suy đoán đủ kiểu. Khi đứng dậy, phát hiện tay chân không linh hoạt, eo cũng có chút cứng ngắc dường như đã chui vào trong cơ thể người giả, cái gì cũng cứng rắn, rắn chắc. Theo bản năng sờ tay mình, ‘ô’ lên một tiếng, vậy mà tôi lại có cơ thể, thật thần kỳ.

Đứng lên như một người máy, đánh giá xung quanh một lần nữa, phát hiện mình đang ở sâu trong hang núi, tôi đi tới cửa hang thì nghe thấy tiếng sóng biển. Đứng ở cửa hang, tôi nhìn ra xa chỉ thấy nước biển mênh mông vô tận, tôi thực sự đã ở trên một hòn đảo xa rồi.

“A! Chị tỉnh rồi, tốt quá tốt quá, xem ra cũng có chút dáng vẻ con người rồi, không tệ đâu!”

Trong lúc nói chuyện, trước mắt tôi xuất hiện một bóng đen, dọa tôi lùi về sau một bước, mở to mắt mới nhìn rõ đối phương là một đứa bé không tới mười sáu, mười bảy tuổi, mặc quần áo màu đỏ, toàn thân lông dài màu trắng, đôi chân trần giống như một con khỉ lông.

Trải qua đại nạn sinh tử, bây giờ nhìn cái gì cũng là một dạng, sau khi hơi kinh ngạc thì tôi lại thản nhiên tiếp thu sự có mặt của đứa bé đột nhiên xuất hiện này. Nhìn mặt trời trên đỉnh đầu từ từ nói: “Nhóc cứu tôi à? Nhóc là ai? Đây là đâu? Tôi còn sống hay đã chết?”

Đứa bé lông dài không trả lời tôi, nó chỉ chăm chú nhìn chằm chằm ngực tôi, đôi mắt nhỏ kia thật kỳ lạ.

Tôi cúi đầu phát hiện trên người mình trống trơn không mặc gì cả, cũng không biết thân thể này của ai, dùng rất không quen, đi lại như những chỗ then bị rỉ sắt, rất không linh hoạt. Tôi không có cảm xúc nhưng vẫn biết cái gì gọi là thẹn thùng, đối diện với một người xa lạ, lại thẳng thắn nhìn nhau như vậy tôi vẫn cảm thấy ngượng ngùng, dùng tay che đi bộ phận quan trọng, tôi hung dữ nói với đứa bé lông dài: “Nhìn gì mà nhìn, tiểu sắc lang!”

Đứa bé lông dài cười khanh khách, nó phất phất tay với tôi: “Không sao không sao! Chỉ là quên cho chị cả trái tim thôi, nhưng nhìn chị như vậy cũng tốt lắm, không tồi!”

Hả! Lời này có ý gì? Không có tim, vậy tôi vẫn là một người chết à?!

Tôi sờ ngực không cảm nhận được nhịp tim, hoàn toàn mờ mịt, tôi thật muốn ngất: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đứa bé lông dài giải thích cho tôi: “Chị được tôi nhặt về, rơi từ nơi cao như vậy, nếu như chị không náu trong thân thể người khác thì đã sớm chết rồi! Nhưng số chị thật may, còn có linh hồn khiếm khuyết, cộng thêm tôi nhặt được thần khí, điều phối cho chị hoàn chỉnh lại. Nhưng chị không có thân thể thật, tôi chỉ đành dùng bùn đắp thành cơ thể cho chị, là bùn trắng đó nha!”

Tôi chớp mắt, nội dung quá nhiều, tôi cảm thấy có hơi loạn. Nói như vậy nghĩa là Chung Nhược Hi đã chết rồi, tôi náu trong cơ thể cô ấy rồi được đứa bé lông dài này cứu sống, dùng thần khí trong cơ thể Chung Nhược Hi cứu tôi. Vậy ba hồn bảy phách của tôi cũng đã trở vệ vị trí rồi? Bảy phách của tôi có phải không cần đúc lại nữa? Đồng nghĩa với việc tôi trọng sinh rồi sao?

Ha! Tạ Linh Côn và Huyền Hồn trăm phương ngàn kế muốn tôi chết, kết quả tôi chỉ ngã thôi, còn ngã ra có phúc khí nữa chứ, đúng là không tưởng tượng được mà!

Gió biển thổi qua, tôi ngửi thấy mùi bùn đất, đưa tay lên ngửi người mình, aiya, là mùi này, khó ngửi quá! Mặc dù tên nhóc này cứu tôi nhưng cũng làm ẩu quá đi, dùng bùn đất đắp thân thể cho tôi cũng thôi đi, lại còn làm thiếu trái tim, đó là cơ quan quan trọng nhất của con người đó! Thật buồn bực mà!

Quên đi, đối mặt với ân nhân cứu mạng tôi cũng không thể kén cá chọn canh được, có thể sống đã là tốt lắm rồi.

Đột nhiên đứa bé lông dài đạt bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay tôi, nó cười ha hả: “Đi, tôi đưa chị đi ngâm nước! Thân thể chị làm bằng bùn, không ngâm mềm cẩn thận chị sẽ mãi mãi cứng ngắc, như vậy sẽ không có cảm giác mềm mại của cơ thể người được!”

Đứa bé lông dài nói rất đứng đắn nhưng sao nghe vào tai tôi lại nghe thấy đáng khinh như vậy!

Xuyên qua biển khét nham thạch, đứa bé lông dài đưa tôi tới một nơi bằng phẳng, chỉ vào dòng nước rồi nói: “Chị tự đi ngâm đi, đến giờ tôi sẽ đến gọi chị, ngâm lâu quá chị sẽ thành bùn nhão đấy nhé!”

Ban đầu, tôi còn cảm thấy đứa bé này tư tưởng không thuần khiết nhưng thấy dáng vẻ nhóc từ đầu đến cuối đều nhìn không chớp mắt thì tôi cũng buồn bỏ cảnh giác, lội xuống dòng nước.

Thân thể tôi là do đứa bé lông dài một tay đắp thành, nói thật thì trong lúc chế tác, những nơi nên nhìn, không nên nhìn, nên sờ, không nên sờ đều đã làm rồi, có gì phải ngại chứ!

Ngâm mình trong làn nước, tôi mượn ánh sáng dưới nước nhìn dáng vẻ của mình, không có gì khác với tôi của trước đây, thật sự rất hoàn mỹ!

Không ngờ rằng một đứa bé lông dài mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi lại có tay nghề như này, là một người có tài đó.

Ngâm mình trong nước, ban đầu không cảm nhận được gì nhưng lâu dần, sự thay đổi trên cơ thể rất rõ ràng. Ở trong nước, tôi sờ lên thân thể mình, xúc cảm mềm mại, nhẵn nhụi giống người thật khiến tôi kinh ngạc không thôi.

Đứa bé lông dài vẫn luôn ngồi bên tôi, tôi bơi lại phía cậu bé hỏi: “Cảm ơn em, ở dây ngoài em ra còn ai nữa không? Em là ai? Vì sao lại ở đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.