Tân Nương Quỷ Vương

Chương 352: Chap-352




CHƯƠNG 352: BẮT CÓC

CHƯƠNG 352: BẮT CÓC

Bầu trời u tối sấm chớp rền vang không ngừng kéo dài, nhưng không thấy nửa giọt mưa rơi xuống, Dương Mặc không thể chịu được, trước khi Quỷ vương Dạ Quân đến đã mất đi tri giác.

Tôi cho rằng anh ấy chết rồi, thương tâm đến không kiềm chế được, suy nghĩ về tất cả những thứ vừa tận mắt thấy, liền càng hận những tên lệ quỷ làm chuyện xấu kia.

Quỷ vương Dạ Quân sau khi xem xét vết thương của Dương Mặc, cũng liên tục than thở lắc đầu, thế này chỉ có thể đem phong ấn trước rồi nói sau, vết thương của anh ấy thật sự là quá nặng, cơ thể bên bờ sinh tử, phong ấn chỉ là vì bảo vệ một chút nguyên khí của anh ấy, có thể chữa khỏi hay không cũng không ai nói được.

Tôi hiểu quyết định này của anh, thế cục trước mắt vẫn là phải lấy đại cuộc làm trọng, tu bổ địa ngục bị phá hư thành lỗ lớn, còn phải bắt đám lệ quỷ kia về, để tránh bọn họ ở nhân gian làm xằng làm bậy.

Ninh Ngưng sau khi biết được tình trạng Dương Mặc, đau buồn muốn chết, khóc như con người. Nhưng khóc cũng không phải là biện pháp giải quyết, việc đã đến nước này, không thể làm gì khác hơn là cố hết sức giải quyết thỏa đáng, dù sao đây là chuyện không ai ngờ đến, ai lại ăn no rửng mỡ không có chuyện làm đi đào cái lỗ ở luyện ngục trốn ra, người có thể làm ra loại chuyện như vậy nhất định là không có gì tốt.

Mấy ngày sau, quỷ giới dưới dẫn dắt của Quỷ vương Dạ Quân, dần dần đi ra từ trong cục diện hỗn loạn, từ từ củng cố lại, luyện ngục lần nữa được tu bổ củng cố, sợ rằng lần sau ai còn muốn đào cái lỗ thoát ra nữa, phỏng chừng còn khó hơn lên trời.

Lần này nguy hiểm tới đột ngột, nhưng tôi cũng thấy thực lực thật sự của tên chết tiệt, vương của quỷ giới cũng không phải chỉ là hư danh, lâm nguy không loạn, có thứ tự, mỗi một tình huống xấu đều sắp xếp đúng lúc, phương diện dùng người cũng dùng trên những cái khác, vì thế, trong đầu tôi bội phục người này, cảm giác người đàn ông tôi yêu này làm gì cũng đẹp trai như vậy, chói mắt như vậy, khiến người ta căn bản không dời tầm mắt được.

Chờ tất cả mọi chuyện đều đi vào quỹ đạo xong, Quỷ vương Dạ Quân mới phái ngũ hành phán quan tới nhân giới, đem những tên lệ quỷ chạy trốn kia toàn bộ bắt trở về.

Cũng chỉ có lúc này, tôi mới có cơ hội đến gần Quỷ vương Dạ Quân nói chuyện, anh nhìn có chút mệt mỏi, nhưng tôi không thể không đem lời của tên quỷ tóc trắng ngày đó nói cho anh, cảm thấy phải để cho anh biết động cơ của tên đó.

Quỷ vương Dạ Quân nghe xong chau mày, yên lặng không nói, nhìn dáng vẻ của anh tên này hình như còn rất khó giải quyết.

Tôi thận trọng hỏi anh tên kia là nhân vật nào, Quỷ vương Dạ Quân chẳng qua là lắc đầu một cái, anh cái gì cũng không nói cho tôi, còn bảo tôi không cần để ý chuyện này, quỷ giới xảy ra chuyện này, anh sẽ đích thân tới xử lý. Nếu anh nói như vậy, tôi đương nhiên cũng không hỏi nhiều, sợ tăng thêm phiền phức cho anh!

Liên tục đã mấy ngày, Thiên Đế mỗi ngày đều sẽ đến quỷ giới nhìn một chút, sau đó sẽ cùng Quỷ vương Dạ Quân nói chuyện rất lâu, bọn họ tự giam mình ở trong một phòng giống như phòng sách, cũng không ai biết bọn họ đang nói những chuyện gì, trong mơ hồ, tôi đánh hơi được sự khẩn trương và nghiêm trọng. Tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua tên chết tiệt nghiêm túc như vậy, lần này người từ luyện ngục chạy trốn ra ngoài tương đối lợi hại, mà tác giả sau lưng đó rốt cuộc có ý đồ gì?

Mười ngày sau, Quỷ vương Dạ Quân quyết định tự mình tới nhân gian, đi theo anh còn có hai anh em vô thường, cùng với mười người tôi chưa từng thấy qua.

Mười người này nhìn cũng không phải là người của quỷ giới, tôi không biết lai lịch bọn họ, mặc đồ giống nhau, đều là áo đen quần đen che mặt đen, không thấy rõ tướng mạo, dường như ở giữa còn có cô gái, trên người bọn họ không có âm khí gì, cho nên tôi dám nói bọn họ không phải quỷ.

Trước khi đi, Quỷ vương Dạ Quân tới tìm tôi, anh không có ý dẫn tôi đi cùng, sau khi nhắc tôi mấy câu, bảo tôi ngoan ngoãn ở lại chỗ này chờ anh trở về.

Tôi nhịn lại lời trong lòng muốn nói, ngoan ngoãn gật đầu một cái. Anh mới đầu chỉ là ôm tôi, tôi cho rằng anh sẽ nói với tôi gì đó, nhưng cuối cùng, anh chẳng qua là ôm chặt tôi, thời gian kéo dài rất lâu, cũng chỉ ôm như vậy không chịu buông tay.

Có lúc, tôi cảm thấy giữa tôi với anh chỉ cần ôm một cái là được rồi! Tôi lo lắng cho anh, cái tên đàn ông tóc trắng đó nhìn rất khó đối phó, tôi có dự cảm xấu, sợ tên chết tiệt lần này đi không về được, cho nên tôi cái gì cũng không nói, cũng không kháng cự, trong lòng hi vọng anh có thể bình an trở về, anh không có nhiều hơn mạng có thể mất.

Trước kia, mặc kệ cơ thể ở chỗ nào, tôi đều là ở bên cạnh anh, mỗi lần đối mặt nguy hiểm khó khăn, đều có thể chuyển nguy thành an, nhưng lần này, tôi không có dũng khí hỏi anh dẫn tôi đi chung được không, tôi bây giờ chính là một hồn phách, căn bản không giúp được anh, nếu như tôi cố ý muốn đi theo anh, sợ anh hối hận, trở thành gánh nặng của anh.

Cuối cùng, đã đến lúc, anh không đi không được, vẫn như cũ không nỡ, anh nói cho tôi tung tích đứa con, được anh bố trí trong mật thất dưới tẩm cung của anh.

Sau khi tôi tiễn anh, đi đến mật thất, trước kia đã tới nơi này nhiều lần, cho tới bây giờ không biết ở dưới tẩm cung còn có một mật thất tinh xảo như vậy.

Giữa mật thất có một ao sen, trên mặt nước nổi lơ lửng đóa hoa sen và lá sen màu ngọc lam, tôi đi lên trước một đóa hoa sen tản ra ánh sáng đỏ đập vào mắt, hoa này to hơn gấp mấy lần so với những hoa khác, tôi không nhịn được nhảy xuống ao, đạp mặt nước đi tới trước đóa hoa sen, cách một hồi lâu, rốt cuộc tôi cũng thấy được con mình.

Nho nhỏ trắng trắng, vô cùng đáng yêu, nó nhắm hai mắt lẳng lặng nằm ở trong hoa sen, được ánh sáng đỏ bảo vệ, tôi thật muốn ôm nó, nhưng chỉ có thể cách ranh giới Diệm Thiên Ngạo bày ra nhìn nó, hốc mắt không khỏi hơi ướt. Nước trong ao ở đây được dẫn từ Hoa Thanh Trì , bây giờ tôi chỉ có thể kỳ vọng mạng nhỏ của nó có thể mượn sức nước của Hoa Thanh Trì mà tỉnh lại.

Nếu như không phải Thiên Đế nói sự thật cho tôi, tôi nghĩ Diệm Thiên Ngạo đến cuối cùng cũng sẽ không nói cho tôi sự thật đứa trẻ còn sống. Giờ khắc này, tôi có thể hiểu được người này tại sao phải làm như vậy. Anh sợ sau khi cho tôi hy vọng, cuối cùng lại công dã tràng, anh cũng không chắc đứa trẻ có thể lại không, so với để cho tôi dưới sự đả kích sụp đổ, còn không bằng cái gì cũng không cho tôi biết, nếu như đứa trẻ có thể tỉnh lại đó là tin mừng, nếu không tỉnh lại thì……

Tôi nhìn chằm chằm đứa trẻ căng khóe miệng trong cơn ngủ mê, Diệm Thiên Ngạo à, anh vĩnh viễn đều như vậy, cái gì cũng chôn trong lòng, một người chịu đựng, lòng khổ sở như vậy, tôi còn có thể nói gì?

Tất cả điều anh làm ở trong mắt người khác có lẽ không đáng giá, vì cứu một người đàn bà vĩnh viễn không có được, hy sinh tất cả, cuối cùng vẫn là hai tay trống trơn, còn mất mạng đứa con của mình, nhưng bây giờ, tôi hiểu, cũng biết, anh thật ra vẫn luôn là người hiểu được khoan dung, tôn trọng người khác.

Diệm Thiên Ngạo, cái tên ngu ngốc này, không cưỡng cầu có thể đổi lấy cái gì? Chịu trách nhiệm cho mình, chịu trách nhiệm vì người khác, không nói ra có ai có thể làm thay anh, anh thật sự là ngốc hết chỗ nói.

Nước mắt từng hạt nhỏ xuống, tôi không nhịn được, cũng không muốn nhịn! Tôi không phải Diệm Thiên Ngạo, khoan dung và vĩ đại như anh tôi làm không được, trong lòng tôi chỉ ở được một người đàn ông, một đứa bé, nếu như đứa bé thật sự chết oan, tôi rất hiểu rõ mình sẽ không còn nửa điểm lưu luyến nào nữa, tim tôi chính là nhỏ như vậy, không khoan dung được những thứ khác.

Nhưng bây giờ, đứa bé cứ như vậy nằm ở trước mặt tôi, ba của nó không kêu một tiếng cố gắng hết sức cứu nó, bảo tôi buông tay thế nào được, khốn kiếp, Diệm Thiên Ngạo, anh chính là mẹ nó cố ý mà, để cho tôi mềm lòng, để cho tôi không nỡ.

Có phải là bởi vì người mềm lòng đều rất ngốc hay không, đem mình chơi đùa chết đi sống lại, đến cuối cùng vẫn là không chùn bước dấn thân vào trong đó không cách nào tự kiềm chế, không vì những thứ khác, chỉ vì một người như vậy.

Nhìn chằm chằm vẻ mặt đứa bé bình tĩnh đang ngủ, ngay cả trong mật thất nhiều hơn một bóng đen cũng không phát hiện, khi tôi cảm giác trước mắt tối sầm lúc, muốn hét đã không còn kịp nữa rồi.

Tôi không biết mình hôn mê bao lâu, cũng không biết khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì, khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình đã không ở mật thất nữa, trong không khí đọng mùi hương nồng nặc, bốn phía cũng không lạnh lẽo, trên tường treo không ít bức họa các vị thần tiên, nơi này rõ ràng chính là tiệm bói quẻ Tô Cẩn mở mà!

Tôi theo bản năng giãy dụa thân dưới, phát hiện mình bị một sợi giây buộc chặt, sợi giây có thể trói hồn phách đều không phải là sợi giây bình thường, hơn nữa tôi bị sợi giây trói, căn bản là không thể động đậy nửa thân dưới. Tôi nhắm mắt, cố gắng để cho mình trấn tĩnh lại. Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, dường như là Trần Phong đang nói chuyện với người nào.

“Tạ Linh Côn! Người đã ở đây, đồ của ta, ngươi định lúc nào đưa ta?”

Một tiếng hừ lạnh vang lên, có người lạnh nhạt đáp lại: “Ngươi đang nghi ngờ bổn quân?”

Trần Phong dừng lại giải thích: “Ta nào dám nghi ngờ ngươi! Chẳng qua là bây giờ ta đắc tội với Quỷ vương Dạ Quân, cũng phản bội sư môn, đã không còn đường có thể đi, nếu lại bị Thiên Đế phát hiện cùng ngươi quấy nhiễu chung một chỗ, ta càng không còn đường sống có thể đi!”

“Sợ cái gì? Ăn thịt thần tiên trường sinh bất lão, thoát khỏi sinh tử luân hồi, còn có gì phải sợ! Chỉ cần ngươi không xuất đầu lộ diện nữa, ai biết ngươi còn sống? Giả chết không phải sở trường của ngươi hay sao? Thiên Đế còn để ý ngươi chắc?”

Trần Phong thở dài nói: “Như vậy là tốt nhất, có điều tôi vẫn nhắc nhở ngươi một câu! Diệm Thiên Ngạo đã mang hắc bạch vô thường cùng mười vị tiên quân tới nhân giới, ngươi như bây giờ, hay là bớt hoạt động lại! Tạ Linh Côn, ngươi đem con của Quỷ vương cho ta, trao đổi giữa hai ta cũng kết thúc, cần gì phải làm ra nhiều chuyện như vậy chứ?”

“Chuyện của bổn quân còn chưa tới phiên ngươi hỏi, không muốn chết thì đi nhanh lên, đáp ứng ngươi rồi sẽ làm, nên làm gì thì làm đi, dài dòng nữa, bây giờ bổn quân sẽ thu ngươi lại.”

Trần Phong dường như rất kiêng kỵ cái người tên Tạ Linh Côn, anh ta đồng ý nói: “Được rồi! Nơi này tạm thời để cho ngươi dùng tu hành, có điều tốt quản tốt thuộc hạ của ngươi, đừng gây họa khắp nơi, bên ngoài khắp nơi đều là thuộc hạ của Quỷ vương, bị bắt, không liên quan gì đến tôi.”

Sau đó, không ai nói nữa, tôi nghe thấy không khỏi giật mình, cái người tên Tạ Linh Côn sẽ không phải là lão đại của đám lệ quỷ chứ, cái tên quỷ tóc trắng đó? Nghe ngữ khí của Tần Phong, dường như cùng người này làm đổi chác, giữa hai người rốt cuộc có thủ đoạn gì? Luyện ngục là hắn phá hư sao?

Tôi không nghĩ ra, nhưng có một điểm tôi hiểu rõ, tôi và đứa bé đều là Trần Phong bắt tới, anh ta muốn lợi dụng bọn tôi từ trong tay Tạ Linh Côn có được món đồ trường sinh bất lão, vậy Tạ Linh Côn muốn có được gì từ trên người tôi và đứa bé?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.