Tân Nương Quỷ Vương

Chương 350: Chap-350




CHƯƠNG 350: LỆ QUỶ BỎ TRỐN

CHƯƠNG 350: LỆ QUỶ BỎ TRỐN

Thiên Đế vừa đi, Diêm Thiên Ngạo liền xuất hiền từ sau lưng tôi, anh quay vai tôi lại hỏi: “Anh ta đã nói gì với em? Làm gì em rồi?”

Tôi thở ra một hơi, trợn mắt nhìn anh: “Đừng có mà lôi kéo, nhanh đưa giấy từ vợ cho tôi, lần này không cho phép lừa tôi nữa, giấy từ vợ phải đóng dấu.”

Tuy nói biết đứa trẻ còn sống, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, đừng tưởng rằng như vậy, tôi liền có thể không so đo chuyện anh lừa tôi! Chỉ cần đứa trẻ một ngày chưa tỉnh lại, tôi với anh sẽ không có ngày nào tốt đẹp. Tôi còn nhớ lần trước, anh vu oan tôi với Vệ Tử Hư, kiên quyết như thế với tôi, món nợ này tôi lại nhớ rất rõ ràng.

Diêm Thiên Ngạo nghe tôi nói muốn giấy từ vợ, nhất thời đen mặt. “Gấp cái gì, chờ em chết đi đầu thai tôi lại đưa em! Em nghe rõ cho ta, em nếu như còn dám ở chúng một chỗ với Vệ Tử Hư, ta sẽ nhốt em cả đời.”

Tức chết người ta rồi, cái gì mà anh nói mới tính, một chút không gian cũng không cho tôi. Tôi buồn bực hét: “Nhốt đi, có bản lĩnh anh nhốt tôi cả đời đi! Tôi bây giờ so với nhốt lại có gì khác biệt đâu! Anh cái tên lừa đảo nói lời giả dối, ngoài mặt nói để tôi đi, trên thực tế, còn không phải vây hãm tôi ở bên người sao, gì anh cũng nghĩ ra, giấy từ vợ cũng làm giả, tôi thật là phục anh, khốn kiếp, mau tránh ra.”

Diêm Thiên Ngạo nóng nảy vọt tới: “Ai nhốt em hả, em bây giờ không phải là ở bên ngoài rồi sao!”

“Anh!”

Tôi bị anh làm tức không có lời nào phản bác, quay trở về, dùng sức đạp xuống chân anh, đạp xong rồi, không dám đợi thêm, nghiêng đầu bỏ chạy.

Sau khi biết đứa con vẫn còn sống, tôi sớm đã nhảy nhót trong lòng, cái loại vui sướng từ trong tuyệt vọng mà có, không lời nói để bày tỏ, cho nên cũng sẽ không muốn đi so đo với anh, tâm trạng tốt, người cũng buông lỏng theo không ít.

Bây giờ, tôi biết anh là thật sự cố gắng đền bù, cho nên tôi cũng đang cân nhắc có nên xem xét lại quan hệ của tôi với anh hay không, dẫu sao tôi đối với anh vẫn còn cảm tình.

Trở lại chỗ ở, vừa mới chuẩn bị rửa mặt chải đầu, hai anh em vô thường liền xuất hiện, bọn họ vẻ mặt như đưa đám, cảm giác giống như là trước khi chết tới nói lời từ biệt.

Tôi tò mò hỏi bọn họ phạm vào chuyện gì, có phải hay không đến tìm tôi nói giúp. Bạch vô thường lắc đầu một cái nói: “Dạ Quân biết chúng tôi gọi Thiên Đế tới, trong cơn tức giận phạt chúng tôi tới phục vụ ngài.”

Ha, ra là vậy, còn làm mình bộ dạng giống như than khóc, tôi cố ý nâng mi lên nói: “Phục vụ tôi, thiệt thòi cho hai vị đại nhân rồi có phải không? Vậy thì đừng miễn cưỡng, tôi bảo Nguyệt Nhi qua nói một tiếng, để cho Dạ Quân sắp xếp lại là được.”

Hắc vô thường không cho Bạch vô thường mặt mũi đạp anh ta một cước, cứng nhắc nói: “Thất nương nương hiểu lầm rồi, chúng ta cũng không phải là không muốn phục vụ ngài, chẳng qua là mới vừa rồi bị Dạ Quân mắng một hồi lâu, bực bội thôi!”

Tôi cười khanh khách, tôi dĩ nhiên sẽ không thật sự so đo với bọn họ, nhìn dáng vẻ hai người bọn họ, phỏng đoán bị chửi rất dữ. “Được rồi! Đừng để tâm việc này nữa, các người là vì tốt cho tên chết tiệt, là tên khốn kia không cảm kích, không biết phải trái, không cần phải để ý đến anh ta! Các người không sai, hơn nữa còn làm rất tốt, loại người như anh ta chính là thiếu chỉnh đốn, đáng đời!”

Bạch vô thường tính tình sôi động, mới một chút đã vui vẻ, cười ha hả nói: “Thất nương nương nói đúng, hai anh em chúng tôi bị chửi quen rồi, ngài nói, bây giờ hai anh em ta làm gì đây?”

Phải đó, làm gì đây?

Tôi thật đúng là không nghĩ ra để cho bọn họ làm gì. “Tôi cũng không biết muốn làm gì, không có việc gì liền ăn uống vui đùa, dù sao cũng không có gì làm.”

Vừa nghe tôi để cho bọn họ ăn uống vui đùa, hai anh em họ nhất thời lộ ra nguyên hình, ở chỗ tôi không cần phải ra ngoài làm việc cũng không cần đi khắp nơi bắt hồn phách, dĩ nhiên là vui vẻ bay lên tận trời!

Trước kia khi tôi còn sống, tôi nghe người ta nói quỷ không cần ăn uống, bây giờ đến nơi này, tôi liền muốn mắng to một câu, mẹ nó chứ, ai nói quỷ không cần ăn uống? Chỉ là một giờ ba bữa, thỉnh thoảng không ăn không chết đói mà thôi. Ở chỗ này cơm phải ăn, nước cũng cần phải uống, có điều ăn uống không giống với người sống.

Tôi để cho anh em vô thường đi làm chút rượu thức ăn mang tới, khó mà có một đêm không say không về, uống một ít rượu tán gẫu một chút.

Dĩ nhiên là tiêu tiền của tôi, không có liên quan gì tới Quỷ vương Dạ Quân! Tiền của tôi là do bà nội và ông ba ở phía trên đốt cho tôi! Tôi cũng là đến đây mới biết, ở quỷ giới có nơi gửi tiền, chính là giống như ngân hàng ở nhân giới, muốn lấy tiền đi tới đó ghi tên lấy số, quỷ sai sẽ lấy tiền đưa cho bạn, còn nói cho mình biết số còn lại là bao nhiêu, tương đối thuận lợi.

Hắc huynh sau khi uống rượu nói sẽ trở nên nói nhiều hơn, Bạch vô thường uống nhiều sẽ nháo loạn như con nít, có hai người bọn họ ở đây, tôi ngược lại cũng không nhàm chán như vậy, chẳng qua là tửu lượng tôi không tốt, uống không bao nhiêu liền có chút choáng váng, trở về phòng mình ngủ, để cho hai huynh đệ kia tiếp tục chơi đùa, muốn ngủ thì tới phòng trống mà ở, đừng phiền tới tôi.

Cũng không biết ngủ bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào, tôi mở mắt ra tỉnh dậy, đứng dậy chuẩn bị đi ra xem một chút, mới vừa xuống giường, một cái bóng đen đã vọt vào trong phòng, không đợi tôi thấy rõ tướng mạo của người tới, hắn đã tới sau lưng tôi, bịt kín miệng tôi.

“Không được lên tiếng, nếu không ta giết chết cô.”

Uống rượu, đầu còn có chút choáng váng, tôi mơ hồ ý thức được mình bị cưỡng bắt! Mẹ kiếp, quỷ giới này thật là đủ rồi, lại còn có người vào phòng ăn cướp!

Bị người sau lưng uy hiếp, tôi tỉnh táo không ít, đồng thời cũng cảm nhận được âm khí trên người hắn nặng nề như quỷ hồn, trong đầu nghĩ, người này hẳn không phải là loại hiền lành gì.

Theo tôi biết, phàm là lệ quỷ từ trần gian bắt về đều bị giam ở trong ngục, người này sao lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ lại là quỷ vượt ngục giống như Sở Hiên?

Tôi trong lòng biết sự lợi hại của lệ quỷ, cho nên không dám coi thường làm bậy. Chờ bên ngoài tiếng huyên náo đi xa, hắn mới buông tôi ra.

Tôi nhân cơ hội tránh qua một bên len lén quan sát hắn ta, hắn ăn mặc đơn sơ, tóc rất dài, trên người bị thương, ước chừng hơn bốn mươi, là một người trung niên. Trên mặt có sẹo, nhìn hết sức dử tợn! Mặt có sẹo giống vậy, tên chết tiệt nhìn như thế nào cũng cảm thấy đẹp trai, cái này có chút kinh người, cho nên bàn về tính quan trọng của vết sẹo, căn bản rất quan trọng.

Tôi thấy người này không có ý muốn đi, trong lòng khó tránh khỏi có chút e ngại. “Cái đó, ngươi không đi sao? Bọn họ hình như đã đi xa, ngươi sẽ không phải là từ chỗ đó trốn ra đó chứ!”

Mặt sẹo hai mắt sắc bén quét qua mặt tôi nói: “Gấp cái gì, người trốn ra được từ luyện ngục nhiều như vậy, thay nhau đi cũng không tới phiên ta. Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất không nên chọc lão tử, nếu như ta bị bắt, liền kéo ngươi chịu tội thay, dù sao bị tóm cũng chết, có thêm tên tiểu quỷ đi theo cũng không tệ.”

Tôi nuốt nước miếng, trong lòng suy nghĩ lời của hắn ta, xem ra luyện ngục lại xảy ra chuyện, đây còn là chuyện lớn!

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đối với chỗ mới mà nói, tôi chính là người mới, cái gì cũng không biết, tuyệt đối không phải đối thủ của hắn ta, hơn nữa tôi nhìn dáng vẻ hắn chỉ muốn bỏ chạy, không có dáng vẻ muốn lấy mạng người, cho nên chỉ cần tôi ngoan ngoãn nghe lời, hắn cũng sẽ không làm gì tôi.

Cho nên tôi liền không lên tiếng ngồi ở trên giường, hy vọng hắn sớm rời đi. Nhưng lúc này, bên ngoài truyền tới giọng nói Diêm Thiên Ngạo, anh sải bước đi vào trong sân hỏi: “Cô ấy ở đâu?”

Bạch vô thường hết sức mờ mịt trả lời: “Ở trong phòng ngủ? Ngài lại sao vậy? Chúng tôi không có chuyện gì mà!”

Tôi nghe thấy thay Bạch vô thường vuốt mồ hôi lạnh, nói chuyện như vậy với Quỷ vương Dạ Quân, không sợ rơi đầu à, người này nhất định uống không ít, say rồi có chút không tỉnh táo mà!

Mặt sẹo vốn dĩ cách tôi khá xa lại xông tới trước mặt tôi, cánh tay mới vừa bóp cổ tôi, Diêm Thiên Ngạo liền đạp cửa tiến vào.

Tôi nháy mắt mấy cái, nội tâm có ngàn vàn ngựa cỏ bùn băng qua, đây tuyệt đối không phải cục diện tôi mong muốn, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào đem những con quỷ này thả ra, hại lão nương trở thành con tin.

Mặt sẹo chỉ ống khói đường phố lạnh lẽo nói: “Đi về trước nữa một bước, ta liền giết chết người đàn bà này!”

Động tác Diêm Thiên Ngạo thoáng dừng lại nói: “Động thủ đi! Chỉ cần ngươi cảm thấy lấy cô ấy có thể uy hiếp được bổn vương, thì cứ động thủ! Bổn vương sẽ vì một thường dân mà bỏ qua tên lệ quỷ tội ác vô biên như ngươi sao?”

Hai anh em vô thường đứng ở cửa, có lẽ là trong phòng có nhiều thêm một lệ quỷ bị dọa sợ, hai người đều không dám lên tiếng, thở mạnh cũng không dám.

Ở trong mắt Diệm Thiên Ngạo, tôi chính là một dân thương không chút liên quan! Trong lòng không khỏi khó chịu, cái người này? Không đúng à, tại sao anh phải nói ‘dân thường’, anh rất ít dùng từ này, chẳng lẽ trong này có ý nghĩa khác?

Mặt sẹo cười lạnh nói: “Ngươi hù dọa ai đó? Bên ngoài lệ quỷ nhiều như vậy ngươi không đi bắt, lại tới nhà của dân thường làm gì?”

Diệm Thiên Ngạo từ đầu đến cuối cũng không có nhìn tôi một cái, anh khinh bỉ nói: “Ta ở đây, là bởi vì ngươi ở đây! Đàn bà của bổn vương lại ở cái chỗ cũ nát như vầy sao? Loại đàn bà tướng mạo bình thường sao có thể xứng với bổn vương? Ngươi cứ việc bắt giữ cô ấy đi ra từ nơi này thử xem, bổn vương ngược lại muốn nhìn xem hai người ai chết khó coi hơn.”

Tôi thật sự rất xấu sao? Anh thật sẽ vừa ý người đàn bà như tôi sao? Cảm giác được những lời này thật ra là cố ý lừa gạt mặt sẹo, nhưng tôi vẫn sẽ suy nghĩ nhiều, có lẽ lời anh nói bây giờ là ý nghĩ thật của anh? Hậu cung của anh nhiều nữ nhân như vậy, người nào người nấy dáng dấp như tiên trên trời, so với bọn họ, tôi thật sự là vịt con xấu xí mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.