Tân Nương Quỷ Vương

Chương 338: Chap-338




CHƯƠNG 338: KHÔNG PHÁT ĐIÊN LÊN NỮA THÌ XONG RỒI

CHƯƠNG 338: KHÔNG PHÁT ĐIÊN LÊN NỮA THÌ XONG RỒI

Người này cười lên ác như vậy, thật sự cho là tôi sẽ ngoan ngoãn để ông ta lợi dụng sao? Quá coi thường tôi rồi, tôi tuy rằng không thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức không hiểu cái gì.

Chuyện nguy hiểm như vậy, không lẽ mình tôi gánh sao? Tôi đổi lại một chút lo lắng bản thân bị phát hiện, đến lúc đó tôi nhất định sẽ kéo theo lão lừa ngốc này chịu tội thay, đổ hết trách nhiệm lên đầu ông ta, muốn chống ý trời cải mệnh sao, xem xem ông ta có thể lừa người được bao lâu.

Trần Phong, ông muốn mượn tay tôi để đạt được mục đích trường sinh bất lão, vậy thì ông tìm nhầm người rồi, tôi sẽ nó với thiên đế tìm một lí do không thể tốt hơn đến giết ông. Nhiều lắm là tôi lấy cái mạng này ra để kéo ông chịu tội thay, đi đến hoàng tuyền cũng không tịch mịch.

Nghĩ tới đây, tôi gật đầu đồng ý."Tôi đồng ý với ông, nhưng bây giờ ông phải nói cho tôi biết cách cứu đứa bé."

Trần Phong gõ gõ lên tay vịn ghế salon, ông ta trầm tư một lát rồi nói: "Chỉ cần cô giết Chung Nhược Hi, lấy được tim cô ta giao cho tôi, tôi sẽ dùng thần khí của cô ta để luyện ra. Thần khí đó và con trái cô đã hợp làm một thể, nói khó nghe một chút thì thần khí kia chính là đứa con của cô. Đứa trẻ do cô và Quỷ vương Dạ Quân sinh ra đã có huyết mạch thần tộc, sau khi kết tinh thành tiên thể của nó, lại từ trong thần khí luyện ra Nguyên Thần, hai người kết hợp sẽ có thể sống lại."

Cái này và việc lấy đi thịt của tiên thể Vệ Tử Hư lại là hai chuyện khác nhau, lần này lại là người đang sống sờ sờ, tôi có thể xuống tay được, cho dù là hạ thủ, cũng vẫn là án mạng, là trọng tội a!

Thiên đế đã từng mượn tay tôi để Quỷ vương Dạ Quân trực tiếp xuống tay giết Nghiên Phi, vì thế tôi đã phải áy náy rất lâu, bây giờ muốn tôi thực sự đi giết người, tôi thật sự có thể xuống tay được sao?

Tôi là người tốt, nhưng không phải một người lương thiện, vì để cứu sống con, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, bao gồm giết người!

Đột nhiên, tôi cảm thấy mình trở nên thật là đáng sợ, không biết nên trách ai? Ai ép tôi phải đi đến bước này? Nếu như có lựa chọn khác tôi sẽ đi giết người sao? Đều là do bọn họ ép, là bọn họ dùng mạng của con tôi để cứu người phụ nữ kia, bây giờ tôi chỉ là muốn cô ta đề lại mạng cho con tôi, cũng là sai sao?

Không, tôi không lo nghĩ nhiều như vậy, tôi không muốn tiếp tục sống một cuộc đời chỉ có mình mình tẻ nhạt vô vị, vì người người phụ nữ kia mà tôi đã đủ thảm hại rồi, vì người phụ nữ kia mà tôi thương tích khắp người, có ai thực sự nghĩ đến tôi, quan tâm tới tôi?

Thoi vậy! Tôi chỉ có cái mạng nhỏ này, ai muốn thì lấy đi, chỉ cần con tôi có thể sống khỏe mạnh, dù muốn tôi phải trả giá như thế nào, tôi cũng sẽ không nhíu mày một chút.

"Đạo hạnh của tôi không bằng ông, tôi muốn vị trí cụ thể của Chung Nhược Hi! Trần Phong, ông hãy nghe cho kỹ, chờ sau khi con trai tôi sống lại, tôi mới có thể thay ông đi tìm thịt thần tiên."

Trần Phong chần chờ rồi gật đầu đáp lại nói: "Được ! Nhưng mà làm lại tiên thể cần thời gian, trước tiên cứ ở chỗ này, tôi có thể cho cô Nguyên Thần của đứa trẻ trước, cô thấy thế nào?"

Quả nhiên là một lão già gian ác, ông ta cũng có tính toán như tôi, không có cảm giác tín nhiệm lẫn nhau.

Tôi cười lạnh một cái nói: "Khi nào ông lại làm lại tiên thể của đứa trẻ, lúc đó tôi sẽ đem thịt thần tiên giao cho ông."

Tôi tự nhận mình không có lão luyện như Trần Phong, nhưng nếu muốn không có rủi ro thì thái độ phải kiên quyết. Lúc chưa nhìn thấy Nguyên Thần của đứa bé khôi phục lại, tôi không thể nào thay ông ta đi tìm thịt thần tiên! Một khi tôi lấy được thịt thần tiên rồi, cũng sẽ chờ lão ta làm lại được tiên thể đứa nhỏ, mới có thể cho ông ta được. Chia thành hai bước đi, là bảo đảm duy nhất với tôi.

Theo đề nghị của tôi, Trần Phong cũng không nói thêm cái gì, giống như là đã thầm chấp nhận đề nghị của tôi, sau khi ông ta nói cho tôi tung tích Chung Nhược Hi, liền dẫn theo học trò rời đi.

Đêm khuya, tôi nằm ở trên giường lăn lộn khó ngủ, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn là tâm tư bản thân chiến thắng hết thảy, tôi quyết định đánh cược một lần, hợp tác cùng Trần Phong.

Sau khi nghĩ thông, tôi cảm thấy tôi là một người phụ nữ điên cuồng , vì mục đích mà tự ép mình thành người không chừa thủ đoạn nào, như vậy tôi có gì khác với đám người Diệm Thiên Ngạo và Trần Dương chứ?

Tôi híp mắt một cái, tự nói với mình là tôi không giống bọn họ, so với bọn họ làm cái gì chứ? Bọn họ vì cứu sống Chung Nhược Hi mà làm chuyện quá đáng với tôi, tôi vì đứa trẻ tại sao lại không thể giết người phụ nữ kia?

Cuộc đời của tôi đã qua thiếu thốn, con là hy vọng còn sống duy nhất của tôi, tôi không thể không có nó.

Đúng là cuộc đời tôi tự tôi phải chịu, tôi thừa nhận mình điên rồi, bị những người đó ép đến điên, tôi thà vì tương lại mà bóp chết lương tri của mình, tôi có người mà tôi phải bảo vệ, vì nó, lên núi dao xuống chảo dầu tôi cũng không sợ, chỉ cần có thể để cho đứa nhỏ sống sót, tan thành mây khói thì có là gì?

Ngày thứ hai tôi đổi một vé tàu đến thành phố Chung Nhược Hi ở, dọc theo đường đi, tôi làm cho mình biến thành một người xấu, dáng vẻ giết rất nhiều người , tầm mắt lạnh lùng cùng vẻ tự đắc, làm cho ai cũng không dám đến gần. Cũng tốt, tôi cũng đỡ thấy phiền.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu lần lượt diễn tập những chuyện sắp xảy ra, vì đạt được mục đích, tôi phải biến thành một người độc ác, chỉ cần nó kết thúc rồi tôi mới có thể thành công.

Đến được thành phố Chung Nhược Hi ở thì đã là buổi chiều, ra khỏi ga tàu, tôi chạy thẳng tới chỗ ở của cô ta, đi qua năm cửa hàng bán đồ kim loại,tôi mua một con dao gọt trái cây sắc nhọn bỏ vào trong túi xách, lúc đi ra cửa hàng, tim tôi đập rộn lên, giống như là đã làm chuyện sai lầm gì, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, cả người run run.

Lập tức phải hành động theo kế hoạch thôi, tôi bỗng cảm thấy vô cùng sợ hãi và khẩn trương, đó là vì tôi cũng không quên thân phận của mình khi còn sống giết người chính là tội chết, tôi rất rõ ràng một khi tôi giết Chung Nhược Hi, đời này của tôi coi như xong, nhưng dù vậy, tôi vẫn không để tâm thứ gì đi làm chuyện này, phải làm.

Căn cứ theo địa chỉ, tôi đón xe đi tới một khu nhà tương đối cao, xem ra Trần Dương vẫn rất để ý đến cô ta, để bản thân trong địa ngục chịu khổ, cũng phải cho người phụ nữ này được sống sung sướng.

Đi thang máy đi tới tầng lầu của Chung Nhược Hi, đứng ở trước cửa, tôi hít sâu một hơi nhấn chuông cửa.

Tôi đang cật lực kiềm chế, nhưng mà tay vẫn cứ run rẩy không làm được, hít thở sâu mãi vẫn không kìm chế nổi, khi tôi chạm được vào chuông cửa cũng là lúc trong lòng hạ xuống, tôi cho là sự lo lắng của tôi cũng sẽ nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng may mắn tôi vẫn kìm nén lại được, sau khi thấy khẩn trương, cũng không thay đổi bất cứ điều gì, tôi che ngực chờ đợi người ở bên trong đi ra.

Không bao lâu sau, cửa bị người từ bên trong mở ra, đứng trước mặt tôi chính là một người phụ nữ đẹp đến mức thiên thần cũng phải ghen tị, cô ta chính là Chung Nhược Hi, cô ta giống y hệt những gì tôi nhìn thấy trong mơ, chỉ là trước mắt có vẻ chân thực hơn.

Chung Nhược Hi mặc một bộ đầm dài màu trắng, mái tóc dài dịu dàng thả ở sau lưng, đôi mắt linh động, một cái nhăn mày một tiếng cười cũng vô cùng nhàn nhạt phong nhã, là một người khiến ai cũng phải thương xót, nhìn trìu mến!

Chung Nhược Hi nhìn tôi, khóe môi nhếch lên nụ cười, cô ta hỏi nhỏ: "Cô là ai ?"

Tôi nhìn cô ta chăm chú, nghe thấy giọng nói của cô ta vang lên trong lòng cung động một tiếng, lập tức mở miệng: "Tôi tới tìm Trần Dương."

Tôi biết giờ phút này Trần Dương còn đang ở tầng thứ 18 địa ngục chịu phạt, anh ta đã thoát khỏi sinh tử luân hồi, thân thể cùng hồn phách đều bị giam lại ở nơi đó, nếu không phải lần này do trái ý trời thay đổi, có ai có thể quản anh ta? Tôi đúng là cố ý nói như vậy.

Chung Nhược Hi nghiêng đầu, tỉ mỉ đọc lại tên của Trần Dương, lắc đầu một cái nói: "Cô có lẽ đã tìm lộn chỗ rồi, chỗ tôi không có người này, tôi không biết anh ta là ai."

Tôi giật mình trợn mắt nhìn cô ta, cô ta nói mình không quen Trần Dương, sao có thể chứ?

Ai cũng nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, nếu như miệng nói dối, ánh mắt sẽ không, cho nên tôi liền trực tiếp nhìn chằm chằm ánh mắt của Chung Nhược Hi, nhưng cô ta thoạt nhìn có vẻ mờ mịt, nhưng lại rất chân thực, chẳng lẽ cô ta thật sự không quen biết Trần Dương?

Trần Phong sẽ không lừa gạt tôi, chúng tôi là cùng một phe, ông ta sẽ không làm giả Chung Nhược Hi cho tôi được, hơn nữa trong mộng tôi cũng từng gặp cô ta, dù cho Trần Phong có muốn đùa giỡn tôi, Vệ Tử Hư cũng không thể nào, người phụ nữ này lại giống người trong giấc mộng như đúc, tôi dám khẳng định cô ta là Chung Nhược Hi, nhưng mà.

Chung Nhược Hi thấy tôi không nói lời nào, ân cần hỏi: "Cô à, cô sao rồi?"

Tôi lấy lại tinh thần lắc đầu một cái nói: "Đó có thể là do nhớ lầm số nhà rồi! Xin lỗi, tôi lần đầu tiên tới cái thành phố này, vốn định tìm người thân để tới chơi, không ngờ lại nhầm địa chỉ, vậy phải làm sao bây giờ?"

Chung Nhược Hi không hề hoài nghi tôi, cô ta không chút nghĩ ngợi nói: "Như vậy sao, vậy cô cứ vào trong ngồi một chút, tôi giúp cô tìm xem có thể tìm thấy người thân không."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.