Tân Nương Quỷ Vương

Chương 335: Chap-335




CHƯƠNG 335: KẺ NGỐC ĐÁNH CƯỢC

CHƯƠNG 335: KẺ NGỐC ĐÁNH CƯỢC

Không phải là tôi xem thường người nghèo, là lão Vương giao phó, cái ngành này của chúng tôi, nhìn người cũng vô cùng quan trọng, chẳng qua là trước kia lúc đi học cùng ông ba, không quá để ý, cũng không tỉ mỉ, nhưng đi theo lão Vương này, tôi quả thật học được không ít.

Đối mặt với những người khách, bất kể đối phương có lai lịch như thế nào, việc tôi phải làm chính là không hống hách, không cần đặc biệt nhiệt tình, chỉ cần chờ đối phương chủ động đến gần hỏi thì tôi sẽ trực tiếp ứng biến. Lúc ấy tôi không nghĩ ra, thái độ như vậy không phải là rất tốt sao, sẽ không dọa khách chạy mất?

Lão Vương cười cười, làm nghề này không sợ không có lãi lời, mấy tháng không bán được gì cũng là chuyện rất bình thường, nhưng bán được một vài thứ thôi là cũng đủ ăn mấy năm, khó trách ngày nào không buôn bán được gì cũng không thấy ông ấy nhíu mày lấy một lần.

Mấy loại đồ cổ mà bề ngoài trông có vẻ còn mới, người trong nghề mới biết được thật giả.

Tôi vừa mới vào nghề nên dĩ nhiên là không thấy được những thứ đồ trong ngăn kéo kia là hàng thật hay hàng giả, có khách đến cửa, tôi cũng là để cho lão Vương tự mình trao đổi, tôi sợ nói sai làm hỏng chuyện làm ăn của ông ấy.

Cho nên, giờ phút này, tôi liền quan sát anh chàng da đen vừa bước vào này, nghĩ rằng anh ta có lẽ chỉ tùy tiện ngắm nhìn một chút thôi, cũng chẳng có chút thành tâm nào, vì vậy không hề phản ứng lại với anh ta, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn anh ta một chút, con phố này cũng có rất nhiều người tay chân không sạch sẽ gì, hàng hóa trong cửa tiệm cũng chẳng phải đồ rẻ, cho nên vẫn nên đề phòng một chút.

Anh chàng da đen hết nhìn tây rồi lại nhìn đông, đắn đo mãi, rồi chỉ vào cây trâm trong tủ đứng hỏi: "Này cô gái, cái này bao nhiêu tiền?"

Tôi nhìn theo tay của anh chàng đó, đó là một cây trâm phỉ thúy , đầu trâm chạm trổ vân mây, thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng giá thành có lẽ không rẻ.

Lúc mới tới cửa tiệm này , tôi liền bắt lấy cây trâm này, lúc ấy lão Vương đầu còn mắng tôi, nói là vật này rất đắt, không để cho tôi đụng vào, sợ tay chân tôi vụng về sẽ làm rơi hỏng cây trâm. Cho nên, bây giờ tôi cũng nghe lời ông ấy phân phó, trực tiếp hướng về phía trong phòng làm việc gọi: "Ông chủ, khách hỏi giá."

Lão Vương đầu nâng hai viên hột đào thong dong bước ra, đi tới trước mặt anh chàng da đen này cười ha hả: "Vị này, muốn tìm món kia sao?"

Tôi len lén liếc lão Vương một cái, thực ra tôi vốn dĩ rất ghét những người có thái độ như vậy với khách, khách hàng là thượng đế, làm ăn buôn bán không phải là lấy lãi sao, thái độ coi thường như vậy, thật là không phải, có lẽ quy tắc của lão Vương ở đây chính là như vậy, tôi nói không được, còn nói lúc đầu giữ tôi lại, hoàn toàn là coi trọng tôi có được vẻ mặt lạnh lùng không để ý đến thứ gì, mỗi lần nghĩ tới đây tôi liền buồn bực, vẻ mặt đó của tôi thì sao, lãnh đạm sao bằng ông ta chứ?

Tôi cũng không nghĩ ra, khi đó tôi chẳng biết sao lại không muốn sống nữa, rõ ràng là tôi sống rất tốt , hơn nữa bây giờ tôi còn được chết đi sống lại, không có một chút suy nghĩ nào muốn chết nữa, sao tôi có thể muốn chết đi chứ?

Nghĩ tới đây, tôi nhìn lại gương mặt mình qua tấm thủy tinh, rất bình thường mà, chỉ là có chút lạnh lùng, trừ cái này ra thì tôi cũng rất xinh đẹp mà!

Bên tai, đột nhiên truyền đến giọng nói của lão Vương, anh chàng da đen lại rất thoải mái nói muốn mua cây trâm phỉ thúy chạm vân mây kia, hiếm khi mới thấy khách tới của, câu trả lời của lão Vương lại làm cho tôi chẳng thể hiểu được. Ông ấy trầm giọng nói với người kia: "Cây trâm này, cậu muốn tự mình giữ lấy hay là đem đi tặng người khác? Nếu là vế sau, cây trâm có thể sẽ bán "

Nói tới đây, lão Vương dĩ nhiên không nói tiếp, cũng cũng phải tìm hiểu cái ngành này hồi lâu mới biết được, phần lớn lai lịch của đồ cổ cũng không quá quang minh, có thể nói mười cái thì tám chín là lấy từ những đồ vật trong các đám tang, đồ vật của người chết dĩ nhiên sẽ có tà tính, cho nên tôi nghe lão Vương đầu nói như vậy, tôi liền trực tiếp nghĩ tới phương diện kia, nhưng ai biết được anh chàng da đen cứ truy hỏi, câu trả lời của lão Vương còn làm cho người nghe suýt nữa hộc máu.

Bán quan tài hồi lâu, cuối cùng cũng bởi vì quá đắt mà mua tặng cho người khác không có phù hợp, câu này đúng là làm cho người khác tức đến hộc máu, tôi vừa nãy còn thực sự đã nghĩ đến mấy cái chuyện kia.

Hai người đi tới đi lui, vụ mua bán này cũng không thành, ngược lại không phải là anh chàng da đen không mua, mà là anh ta không mang tiền, nói ngày mai lại tới, sau đó liền đi.

Lão Vương nhìn bóng lưng của anh ta rồi nói với tôi: "Cô gái, vị khách kia vừa đi, cô nghĩ xem anh ta có thể quay lại không ?"

Cái này tôi cũng khó mà nói, nhìn người từ trước đến giờ không phải là sở trường của tôi.

Lão Vương cũng không đợi tôi trả lời cười hì hì nói: "Đã như vậy, chúng ta đánh cược đi, nếu như cô thắng, tháng này tôi sẽ cho cô 9 triệu tiền thưởng, cho cô ba ngày nghỉ, nếu như thua, cô thay tôi coi tiệm mấy ngày, tôi ra ngoài chơi mấy ngày, cô thấy sao?"

Haha, bình thường người coi tiệm lẽ nào không phải tôi? Làm như là tôi ăn cơm chùa vậy! Tôi nghĩ dù sao thua thì cũng là tôi làm việc mà ngày thường tôi vẫn làm, thắng lại còn được nghỉ cùng tiền thưởng, không có gì thua thiệt, cho nên tôi gật đầu hỏi: "Cá cược thế nào đây?"

Lão Vương haha hai tiếng rồi nói: "Cược xem anh ta có trở lại hay không đi, tôi đánh cuộc anh ta sẽ trở lại."

Tôi “A” một tiếng, thản nhiên nói: "Như vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác, cứ chọn anh ta không đến nữa là được."

Thật ra thì đối với cái anh chàng da đen đó, tôi vốn cảm thấy anh ta sẽ lại tới, người bình thường nói không mang tiền đều là giả vờ thôi, nếu là đi ra chọn đồ, nào có ai không mang theo tiền, nói như vậy một là ngại đắt tiền hoặc là không muốn mua thôi, cho nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều liền đánh cược luôn.

Thu gọn lại số tiền hàng, làm xong vệ sinh, sáu giờ, tôi đúng giờ tan làm là về nhà, cửa tiệm phần lớn chỉ mở đến 12 giờ, thời gian còn lại đều là lão Vương tự mình coi, tôi cảm thấy ông ấy cũng chẳng có nơi nào để đi, mỗi ngày ở trong cửa tiệm muộn như vậy, không buôn bán gì lại còn lãng phí điện, không hiểu nổi,nhưng mà ông ấy lại là ông chủ, muốn như thế nào thì cũng chẳng liên quan đến tôi.

Tan làm, tôi cũng chẳng có chỗ nào để đi, liền chạy thẳng tới phòng trọ của mình, đun một bình nước, pha một tô mì, nhìn vào bộ phim trên ti vi chẳng có gì thú vị, sau đó đi tắm rồi ngủ.

Tôi ở một người cũng lười nấu cơm, không phải ăn ở dưới quán ăn dưới lầu thì lại ở nhà ăn mì gói, cuộc sống của tôi cũng rất đơn giản, mỗi ngày thời gian làm việc cũng rất quy luật, ngủ sớm dậy sớm, bình thường đến mức tẻ nhạt vô vị.

Có lúc chính tôi cũng phải than ở trên giường suy nghĩ xem lão Vương lần đầu gặp tôi nói, cảm giác bản thân mình như vậy mỗi ngày thật giống cái xác biết đi, ngày ngày lặp lại cùng những hành động, cũng không có gì vui thú, cũng không có tâm tình gì, sau khi trở lại từ Quỷ giới, tôi đã không biết cười là gì, giống như trên đời này chẳng có thứ gì làm cho tôi cười được cả.

Vừa mới tỉnh dậy, đúng giờ tôi đến cửa tiệm đi làm, quét dọn, bày trí lại bàn, pha trà, sau đó ngồi ở trên cái ghế hướng ra phía phố lớn ngồi ngẩn người, đến giờ tan việc, quét dọn, rửa ly, sau đó đi về, mỗi ngày đều lặp lại như vậy.

Hôm nay, sau khi làm xong tất cả mọi việc, lão Vương cau mày, mặt đầy ai oán đi tới bên cạnh tôi, sau khi mắng anh chàng da đen hôm qua một trận, đưa cho tôi một phong thơ, bên trong chứa 9 triệu.

Tôi nhét tiền vào trong túi, lão Vương tò mò quan sát tôi một hồi rồi hỏi: "Có tiền rồi mà cô còn chưa cảm thấy vui sao? Cô thú vị thật đấy, thật sự không biết cười hay là sao đây?"

Tôi liếc ông ta một cái nói: " Đúng vậy, nếu ông cho tôi mấy triệu, có lẽ tôi sẽ cười một cái cho ông xem."

Lão Vương cắt ngang, hỏi: "Cô nói xem, sao cô lại biết người hôm nọ sẽ không tới nữa?"

Tôi cảm thấy ông ấy hỏi câu này rất ngu ngốc, nhưng ngoài miệng vẫn trấn an nói: "Ông chủ, chắc ông cố ý nhường tôi rồi, ở phương diện này ông dĩ nhiên có kinh nghiệm hơn tôi. người mua đồ nói không mang tiền, mười người thì có tám chín là mượn cớ rút lui! Dĩ nhiên cũng có khách là thật sự không mang đủ tiền, đoán không chừng qua mấy ngày nữa sẽ tới?"

Lão Vương tối mặt, thở dài nói: "Đúng là cái miệng của cô không ai nói lại được, tính toán một chút xem cô cứ việc chơi đi, ba ngày sau hãy tới làm, mấy ngày này sẽ đóng cửa tiệm, tôi cũng nghỉ ngơi một chút cho khỏe, 9 triệu không nhiều, nhưng cũng là tiền, đau lòng quá đi mất!"

"Cám ơn ông chủ! Tôi biết ông lại đau lòng, vậy thì cứ nghỉ ngơi hai ngày cho thật tốt, khi nào mở tiệm thì gặp, tôi đi trước đây."

Lão Vương chính là một lão già keo kiệt, hẹp hòi đến chết. Mỗi tháng tiền lương của tôi chỉ có 7,5 triệu, bán đồ còn có chút tiền hoa hồng, nếu như một tháng mà không bán được chút gì, đến lúc phát tiền lương, giống như tôi cướp tiền của ông ta vậy! Cho tôi xin, ngày nào tôi cũng đến tiệm từ sớm, thu thập từ việc coi tiệm là giả sao, tôi cũng không phải là không làm gì lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên thấy một người hẹp hòi như vậy.

Hơn nữa, lúc đó là ông ấy ăn no rửng mỡ mới đánh cược với tôi, chịu thua phải đưa tiền là lẽ đương nhiên, dĩ nhiên ông ấy không cho tôi, tôi cũng sẽ không nói gì, vốn không nghĩ ông ta sẽ coi đó là thật, bây giờ trên tay đã có hơn 9 triệu, sau khi trở về dĩ nhiên sẽ ăn một bữa thật ngon.

Vì vậy, tôi đi đến phố ăn vặt gần nhà trọ, chọn một quán ăn nhỏ trông rất sạch sẽ, đi vào.

Vốn là muốn ở trong tiệm ăn, kết quả thấy có khách đang ăn chè trôi nước, vừa trắng vừa tròn, nhìn giống như là đang ăn Huyền hồn đan vậy, tôi nhất thời không có hứng thú, trực tiếp xoay người đi ra ngoài tiệm, đối với những chuyện đã qua, tôi không muốn lại nghĩ tới, chỉ sợ những cảnh tượng đó sẽ lại xuất hiện, chỉ cần thấy sẽ lập tức đi, không muốn chậm trễ chút nào.

Về nhà, việc đầu tiên làm là tắm rửa, mùa hè chỉ cần hơi động một chút là lại có mồ hôi, quần áo dính trên người rất không thoải mái. Đi được nửa đường, tôi nghe thấy tiếng điện thoại di động reo mấy lần, tôi đoán người gọi cho tôi là ông Ba hoặc bà nội, chờ đến khi tôi tắm xong đang định gọi về cho bọn họ thì phát hiện ra người gọi tới là một số điện thoại xa lạ.

Chuyện này cũng làm cho tôi cảm thấy kì lạ, sau khi tôi tới thành phố này, số điện thoại di động cũng đổi thành số mới, trước kia đều dùng số đặt trong tấm biển, bởi vì quán rượu phải rời đi đi gấp, cho nên cũng không nói gì nhiều, sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cũng không muốn sẽ nhớ lại mấy chuyện quá khứ, cho nên cũng không lại đi tìm tấm biển nữa.

Mấy tháng trôi qua, điện thoại di động mới cũng chỉ có ba dãy số, trừ lão Vương ra thì chính là ông ba và bà nội, số điện thoại xa lạ này là ai được chứ ?

Vốn là định gọi lại , nhưng lại nghĩ là ai đó nhầm số, cũng có thể là điện thoại quấy rầy, bây giờ lừa gạt qua điện thoại rất nhiều, nếu đối phương thật sự là tìm tôi, có lẽ sẽ gọi lại, cho nên, tôi liền không nghĩ tới chuyện này nữa, nằm ở trên giường xem ti vi, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, điện thoại lại vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.