Tân Nương Quỷ Vương

Chương 321: Chap-321




CHƯƠNG 321: CẢNH XUÂN ĐẦY MẶT.

Bộ dáng lão già đáng ghét học cách nói chuyện nói chuyện của tôi thật thú vị. Tôi nghe ông ta quở trách tôi bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình, nó khiến tôi cười khúc khích không ngừng. Tôi vốn không quan tâm được rằng giờ phút này mình đang ở trong tình huống nguy hiểm, chỉ là tôi nghĩ rằng chơi với ông ấy rất vui.

Quỷ vương Dạ Quân thấy tôi cười không ngừng, không nghiêm túc nói chuyện với anh, khiến anh vô cùng chán nản và khó chịu. Anh tháo mặt nạ ra, vẻ mặt tràn đầy tức giận trừng mắt với tôi rồi nói: “Cô gái! Sao em dám nói dối ta, từ khi nào Trần Dương là bạn bè của bản tôn? Em thật to gan, chẳng lẽ em không nghĩ rằng chờ sau khi bản tôn khôi phục trí nhớ sẽ đưa em vào chỗ chết ư?”

Chỉ cần nghĩ đến khi bản thân anh bị thương nghiêm trọng nằm ở trong ao Hoa Thanh, tôi liền không thể cười được nữa!

Tôi bước tới, mân mê cổ của Quỷ vương Dạ Quân và nhẹ nhàng nói: “ Đồ ngốc! Tôi mà nói hai người là kẻ thù, với tính tình nóng nảy của anh thì không phải rất nhanh sẽ đánh nhau? Anh vẫn còn nhỏ, vết thương lại còn nghiêm trọng như vậy. Một khi ra tay, tôi chỉ sợ anh sẽ lại chịu thiệt thôi…! Tôi lừa gạt cũng chỉ là muốn tốt cho anh, nhưng tại sao anh lại phải trọng sinh? Anh có biết không, khi tôi thấy anh như vậy, tôi còn nghĩ anh đã chết!”

Quỷ vương Dạ Quân nhướng mày, khinh thường nói: “ Trọng sinh cũng không phải vấn đề gì lớn. Là do thân thể hồi phục khá rắc rối và mất quá nhiều thời gian vậy nên ta mới từ bỏ, việc này thì có gì đáng sợ! Trong lúc ấy em lại không có ý nghĩ khác nào ư? Hừ! Người phụ nữ chết tiệt kia, em không ở Quỷ giới chờ ta khôi phục ký ức, ngược lại theo cái tên quỷ hồn Trần Dương kia, em nói thử xem ta nên trừng phạt em như thế nào?”

Tôi...

Một loạt các câu hỏi ầm ầm kéo tới. Tôi thật sự không biết trả lời anh như thế nào. Để anh ngừng nói những việc xấu của tôi lại, nên tôi nhón chân lên và hôn lên cánh môi lạnh như băng của anh. Lúc đó tôi ngoại trừ sợ hãi còn có suy nghĩ gì khác trong đầu thì đó chính là sự sụp đổ! Tôi có cảm giác rằng thế giới của mình đã sụp đổ theo cái chết của anh.

Quỷ vương Dạ Quân bắt đầu chậm rãi đáp lại nụ hôn của tôi và dần dần sâu hơn. Đồng thời anh vẫn không quên nhắc nhở tôi: “ Khoản nợ này của em bản tôn sẽ nhớ kỹ, đừng tưởng rằng như vậy là có thể vượt qua việc trừng phạt.”

Kẻ ngốc này cố nói điều vô ích. Cmn, tôi cũng không muốn dùng cách này để vượt qua trừng phạt, lương tâm tôi không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào. Tôi đi theo Trần Dương cũng là vì muốn tra rõ ai là kẻ khắc ký hiệu dưới viên đạn và tại sao người này lại hại chết ông lão. Và nhất định là có ai đó đứng sau lưng hai tiểu La La hay đi theo Triệu Càn Khôn, tôi cũng chỉ muốn tìm ra hai người này.

Cảm nhận được hơi thở của Quỷ vương Dạ Quân, mùi hương và cảm giác này thật sự rất tốt. Anh ấy có thể quay lại làm tôi thỏa mãn hơn bất cứ điều gì.

Khi đang đắm chìm trong niềm vui này, dưới thân bỗng truyền đến một hồi đau nhức. Trong lúc lơ đãng tôi đã bị anh ấy xâm nhập. Thì ra là đau đớn như vậy, nếu như không có cảm giác trong nháy mắt này, thì thật ra toàn bộ quá trình tương đối khiến người ta vừa lòng.

Tôi khẽ rên lên tiếng, hờn dỗi, oán giận nói: “Lão già đáng ghét, mỗi lần đều vào gấp như vậy, không biết nhẹ nhàng một chút sao, hơi đau.”

Quỷ vương Dạ Quân thở hổn hển, hừ lạnh một tiếng, không nghe lời oán trách của tôi, ngược lại càng thêm dùng sức động vài cái rồi nói: “ Nhẹ nhàng sợ em không nhớ lâu, ta hỏi em, về sau còn muốn ở bên cạnh quỷ hồn Trần Dương không?”

Haizzz..! Tôi thở dài trong lòng. Đường đường là vua của một thế giới mà mức độ khoan dung lại nhỏ như vậy a…!

“ Được rồi! Lần này tôi đi theo anh ta là có nguyên nhân, tôi muốn biết cái người khắc ký hiệu dưới viên đạn rốt cuộc là ai! Trần Dương lại tìm ra người này, cho nên tôi mới đi theo anh ta. Với lại tôi cũng muốn tra ra người hại anh nha...., anh bị đạn làm tổn thương như vậy, tôi làm sao có thể ngồi yên được.”

Quỷ vương Dạ Quân nghe xong ở trên mặt tôi cắn nhẹ một ngụm, nghiêm khắc nói: “ Ai cần em đi điều tra? việc này tự ta sẽ xử lý, có phải em nghĩ rằng mình học được một chút đạo thuật thì sẽ có năng lực tự vệ? Hừ, đó chỉ là một chút thủ thuật nhỏ. Vẫn nên yên bình một chút, không gây phiền phức cho ta đã là không tệ rồi, em còn mang cái mạng nhỏ của mình để đi làm những việc khác nữa, ta sẽ mặc kệ em.”

Sau khi anh hung hăng trừng phạt xong, anh cởi áo trước ngực tôi ra, lúc anh muốn làm gì đó, anh đột nhiên sững lại, tôi từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, tay ôm lấy ngực. Cả người trần trụi bị anh nhìn như vậy, làm tôi có chút xấu hổ.

Quỷ vương Dạ Quân cầm lấy cổ tay tôi, kéo tay tôi lên và hỏi một cách lạnh lùng: “ Cái này ở đâu ra? Tại sao lại có một cái dấu ấn như vậy?”

Dấu ấn gì? Tại sao tôi không có ấn tượng gì về nó? Điều anh hỏi tôi không hiểu lắm, tôi cúi đầu nhìn trước ngực mình, vừa nhìn thấy tôi cảm thấy mờ mịt!

Ở giữa ngực tôi có một dấu ấn hình trăng lưỡi liềm, có lẽ bằng một đốt tay, màu đỏ tươi vô cùng chói mắt.

Tôi quay về phía Quỷ vương Dạ Quân lắc đầu nói: “ Tôi không biết!”

Khuôn mặt của Quỷ vương Dạ Quân lạnh xuống, anh cứ như vậy đi ra. Đôi mắt nheo lại nhìn chằm chằm dấu ấn trước ngực. Tôi không biết anh đang nghĩ gì, bộ dạng này của anh làm tôi cảm thấy tình hình khá nghiêm trọng. Nếu không anh cũng sẽ không bỏ dở nửa chừng.

“ Vệ Tử Hư, em làm sao lại biết Vệ Tử Hư?”

Tôi không giấu diếm, thành thật khai báo với Quỷ vương Dạ Quân quá trình gặp Vệ Tử Hư: “ Tôi không biết anh ta, hôm đó đi quỷ giới tìm anh, không ngờ lại rơi xuống Nam Sơn. Tôi bị lạc đường và gặp được một anh chàng đẹp trai, anh ta chính là Vệ Tử Hư. Tôi nhờ anh ta mang đến Minh điện đó!”

Quỷ vương Dạ Quân cau mày, hai tay ôm lấy vai tôi, bắt đầu gầm nhẹ: “ Ai cần em đến tìm tôi? Em ở đâu cũng được sao hết lần này đến lần khác đi Nam Sơn, lại còn gặp anh ta. Em có đồng ý với anh ta làm cái gì không?”

Phản ứng này cũng quá khích à nha, chẳng lẽ Vệ Tử Hư này có cái gì liên quan đến anh? Tôi không dám nói ra nghi ngờ trong lòng, đành phải an ủi anh: “Không có! Tôi không có đáp ứng với anh ta bất cứ điều gì. Hiện tại anh ta cũng không cho tôi làm một điều gì. Anh rời đi không nói một tiếng nào làm tôi rất lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện, nên mới có thể chạy đi tìm anh!”

Quỷ vương Dạ Quân đột nhiên không có sinh khí, anh buông tay tôi ra chán nản nói: “Không có việc gì là tốt rồi, những chuyện đã xảy ra cũng không có gì phải suy nghĩ. Vệ Tử Hư nguy hiểm hơn Trần Dương, anh ta là loại người mà em không thể trêu chọc nổi! Qua đây, nói cho ta nghe xem anh ta muốn em trao đổi cái gì?”

Trần Dương cũng từng nói Vệ Tử Hư là người đáng sợ. Bây giờ ngay cả Quỷ vương Dạ Quân cũng nói như vậy, trong lòng tôi càng cảm thấy không yên, vội vàng nói hết từ đầu đến cuối tình hình lúc đó. Quỷ vương Dạ Quân rơi vào trầm tư, một lúc lâu mới lên tiếng: “Em cũng thật là ngốc, đến mức làm cho người ta không nói được lời nào, giao dịch với anh ta thì được lợi ích gì? Em cũng đã biết lúc trước người đạo sĩ kia đi giết anh ta, kết quả thế nào? Lưỡng bại câu thương...”

Tôi cắn môi, không dám nghĩ tiếp, càng nghĩ càng sợ! Tôi cũng đã gặp qua Vệ Tử Hư, thấy anh ta cũng không có gì đáng sợ, thấy anh ta lớn lên cũng rất đẹp trai và ôn nhu. Làm sao có thể là một nhân vật nguy hiểm như vậy được?

Quên đi, việc đã đến nước này tôi nghĩ nhiều cũng vô dụng. Dù sao cũng đã làm giao dịch, không thể đổi ý được! Tiếp theo chỉ có thể chờ Vệ Tử Hư tới tìm tôi, cũng không biết anh ta sẽ để tôi làm gì! Dù sao tôi cũng có chút bản lĩnh, anh ta có thể làm gì được tôi chứ? Ai, ngu ngốc thật sự là một chuyện đáng sợ.

Tôi kéo tay Quỷ vương Dạ Quân lắc nhẹ, an ủi anh: “Đừng lo lắng! Tôi chỉ hy vọng anh có thể khỏe mạnh thì mọi chuyện đều tốt rồi! Còn về phần Vệ Tử Hư, anh không cần lo lắng, cùng lắm là anh ta muốn mạng của tôi. Tôi cho là được, không phải vẫn còn có anh sao? Linh hồn của tôi còn đó, sợ cái gì chứ?”

Quỷ vương Dạ Quân nhìn chằm chằm một lúc lâu, sắc mặt dần dần giãn ra. Anh chọc vào cái ót của tôi nói: “Ta thực sự quan trọng đến vậy sao? Có thể khiến cho em đến cả đến cả mạng mình cũng không cần?”

Ách! Tôi phải trả lời như thế nào! Làm gì mà đột nhiên ôn như vậy! Sau khi ho khan vài tiếng, tôi thuận miệng nói: “Quan trọng bình thường thôi, tựa như vậy đó.”

Quỷ vương Dạ Quân kéo mặt tôi lên và nói: “Bình thường thôi sao? Tựa như vậy? Như vậy là thế nào? Cô gái nhỏ, em có được học cách soạn từ không vậy?”

Tôi vỗ nhẹ tay anh, dựa vào, ôm eo anh nói: “Ai da, không nên hỏi nhiều vấn đề như vậy. Việc này sao có thể dùng miệng để nói được, phải dùng cảm giác!”

Quỷ vương Dạ Quân cười rộ lên, cùng sờ sờ eo tôi, dùng trán tựa vào sau ót của tôi, nói: “Cảm giác...! Cái này có thể. Sau này ta sẽ nghe em, nói ít cảm nhận nhiều.”

Hả?

Không đợi tôi kịp phản ứng, tôi đã bị anh áp đặt ở trên giường. Sau đó không có sau đó.

Tôi bị anh ăn sạch sẽ, không chừa một chút nào!

Sự thật cho thấy rằng không có bất cứ việc gì trên thế giới này có thể ảnh hưởng đến anh làm “công việc.”

Tỉnh dậy vào sáng sớm, Quỷ vương Dạ Quân đã đi rồi, anh nói phải về Địa Phủ để tôi không phải lo lắng, anh sẽ về sớm. Lần này anh không bắt tôi phải rời khỏi Trần Dương. Anh cho tôi đi theo anh ta nhưng không cho tôi nói chuyện với anh ta.

Tôi đã phải suy nghĩ rất lâu mới hiểu được ý đồ của anh. Thì ra là anh cho Trần Dương đến bảo vệ tôi lúc anh đi vắng, người đàn ông kia tính toán việc này quả không sai.

Tôi nằm ở trên giường, vô thức nhớ lại cảnh đêm qua thì vô cùng xấu hổ. Hoá ra ở phương diện kia tôi lại chủ động như vậy! Sẽ không bởi vì mất rồi mới biết trân trọng, đối với tình cảm của anh, đã hiểu hơn rồi ư?

Thật là, tên khốn kia, không nên để cho sắc mặt anh tốt như vậy. Tự nhiên lại để cho tôi hét to như vậy vào lúc kia. Ông trời của tôi ơi, đó là những âm thanh thẹn thùng, nếu như không phải là khách sạn cao cấp, hiệu quả cách âm tốt, làm sao tôi dám làm loạn như vậy...!

Rời giường tắm rửa một chút, tôi lập tức đi xuống dưới sảnh khách sạn!

Sau khi nhìn thấy tôi, Trần Dương bất thình lình nói một câu, anh ta nhàn nhã nói: “Mặt đầy cảnh xuân, mơ mộng xuân nữa à!”

Trái tim tôi lỡ nửa nhịp, tôi khẩn trương liếc Trần Dương. Anh ta rất bình tĩnh đi đến bên cạnh, nhìn không giống như là đã nghe được cái gì đó. Người này bình thường đều rất nghiêm chỉnh, nay lại nói ra lời như vậy, già mà không kính...!

Tôi hung hăng mặt trắng không còn chút máu, nói: “Anh sao lại hỏi tôi câu này? Người mơ ngủ nói mớ.... anh tìm ác mộng, nhất định anh ấy cũng biết. Nhưng thật đáng tiếc, hôm qua tôi không mơ. Anh cũng đừng có lo lắng về vấn đề ngủ của tôi!”

Nằm mơ, mơ cái đầu to của anh ta! Làm sao tôi có thời gian cho mấy việc vớ vẩn này, cả đêm cũng không có chợp mắt, tôi đi đâu mà nằm mơ!

Tất cả cũng đều tại tên khốn kia, mỗi lần đều hành hạ người như thế. Xem chừng sớm muộn có ngày tôi suy thận mà chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.