Tân Nương Quỷ Vương

Chương 315: Chap-315




CHƯƠNG 315: QUÊN CŨNG LÀ MỘT DẠNG VÔ TÌNH

Dạ Quân nhỏ vừa vẫy tay thì trong tay nhiều thêm một khối lệnh bài bằng hồng ngọc, bên trên khắc một chữ Lệnh, nhìn có vẻ chất liệu hồng ngọc không tồi và khá mượt mà. Anh vứt lệnh bài cho Trần Dương, người sau cũng không khách khí mà nhận lấy lập tức biến mất, đến một câu cảm ơn cũng không có. Thực sự cực kỳ vô lễ.

Tôi lập tức có chút buồn bực. Núi Nam không cho phép người tiến vào, vậy tôi làm cách nào mà rơi vào đó, tôi cũng không có lệnh bài, thật sự kỳ quái!

Vẻ mặt của Thất Dạ dưới điện cũng rất kỳ quái, cảm xúc khá phức tạp. Anh ta trộm liếc tôi, chắc là lo lắng tên chết tiệt sau khi hồi phục trí nhớ sẽ trách chúng tôi. Phải biết rằng loại chuyện coi kẻ thù như bạn này không phải ai cũng làm được. Chắc đến lúc đó tên chết tiệt sẽ tức giận ngút trời, nhức trứng đến không ổn đi!

Kệ đi, nước đến đất chặn, lửa đến nước chặn. Đến lúc đó lại nói đi!

Thất Dạ ho khan mấy tiếng thì lại nói tiếp: "Dạ Quân, còn một chuyện nữa! Điền Linh Nhi mấy ngày gần đây sắp hết hạn tù, cô ta sắp vào lục đạo luân hồi rồi!"

Nhớ lại năm đó ở thôn Hạ, Điền Linh Nhi này trong động sau núi muốn hại tôi. Giờ nhìn lại thì cô ta đã sắp đi đầu thai rồi, thời gian trôi qua đúng là nhanh thật. Có điều một người đáng thương như cô ta có thể đầu thai cũng là một chuyện tốt.

Trần Dương vừa đi thì Dạ Quân nhỏ lại giống như người không xương dựa vào long y nói: "Ừ, ngươi xem rồi làm!"

Tôi bỗng nhiên phát hiện chức Quỷ Vương này anh làm cũng đủ thoải mái, việc gì cũng để người khác làm thay, vậy thì cần gì Quỷ Vương anh nữa! Điền Linh Nhi ở tầng thứ nhất của địa ngục, dường như Sở Hiên cũng ở đó. Tôi còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi nên không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.

"Đúng rồi, tôi nhớ lại một chuyện rất quan trọng. Đến nơi này cũng lâu rồi mà còn chưa đi thăm cô hai và Thư Nhiên, Thất Dạ, chúng ta tiện đường cùng đi đi!"

Quỷ Vương Dạ Quân đen mặt, anh vỗ mạnh lên long ỷ trầm giọng nói: "Không được đi! Cô hai của ngươi là người nào, Thư Nhiên lại là ai?"

Tôi nuốt nước bọt nói: "Cô hai của tôi gả cho Thanh Minh, Thư Nhiên là em họ tôi vừa là Vĩnh Hiên. Những điều này anh đều không biết, đợi anh hồi phục trí nhớ là hiểu họ là ai. Tôi đi thăm họ rồi về, anh ngoan nha, tuy tiện tìm một cung nữ tạm dùng trước. Tôi rất nhanh sẽ về, nghe lời!"

Tôi giống như dỗ trẻ con mà dỗ vị lão tổ tông này. Trước mặt Thất Dạ, Dạ Quân nhỏ biết ngại, anh hừ một tiếng nói: "Lại dám nói với bản tôn như vậy, lúc về sẽ cho ngươi đẹp mắt."

Tôi cười khà khà, kéo tay Thất Dạ chạy ra ngoài, sau khi ra khỏi Minh Điện thì Thất Dạ mới hất tay tôi nói: "Bà cô của tiểu nhân ơi, gan của ngài cũng đủ to! Dạ Quân nếu như biết ngài lừa ngài ấy thì ngài tiêu rồi! Thất nương nương, ngài cũng không biết Trần Dương là ai, anh ta là kẻ thù của Dạ Quân, sao ngài lại đùa như vậy, haiz"

Tôi biết Thất Dạ sẽ lo lắng, tôi cảm thấy chẳng sao cả! "Thất Dạ, anh yên tâm, nếu như anh ấy dám nổi điên thì còn có tôi, sẽ không trách tội anh đâu! Còn nữa, họ trở thành kẻ thù còn không phải vì những chuyện trước kia, vì Nhược Hi sao? Không sao, trời sập xuống còn có tôi đỡ."

Tôi cố ý lôi Nhược Hi, để bẫy Thất Dạ. Quả nhiên, Thất Dạ trầm lặng xuống, không lâu sau nói: "Ban đầu quả thực do cô nương Nhược Hi, nhưng sau này khi hai người thành kẻ thù thì việc gì cũng muốn đối đầu, cũng không biết vì sao! Có điều, Thất Nương Nương, ngài sao lại biết Nhược Hi? Dạ Quân nói sao?

Tôi gật gật đầu nói: "Ừ, anh ấy nói qua với tôi, Trần Dương cũng nói qua với tôi, vì thế tôi biết chuyện này." Những lời này đều là lừa Thất Dạ, tên chết tiệt và Trần Dương cứng miệng như vỏ trai, sao có thể nói cho tôi biết. Toàn bộ do tôi phân tích, chỉ thiếu chứng cứ thôi.

Trực giác cho tôi biết Thất Dạ biết khá nhiều về nội tình nên tôi mới bẫy để anh ta nói ra, có điều anh ta lại chuyển chủ đề, ra vẻ không muốn nhớ lại. "Thất nương nương, thuộc hạ còn phải đi bí cảnh giao nộp đồ vật, vậy không tiễn ngài đến điện Điện Trừng Phạt nữa."

Vừa nói, Thất Dạ đã muốn đi, tôi vội vàng ngăn anh ta nói: "Đừng! Tôi không phải chúng ta tiện đường sao, cùng nhau đi, tôi cũng muốn đi địa ngục!"

"Hả? Thất nương nương, ngài đừng dọa Thất Dạ, ngài đi nơi đó làm gì? Ngài là một người sống, không nên đi nơi đó." Thất Dạ bị tôi dọa sợ, thành ra cũng nói nhiều hơn.

Tôi liếc qua liếc lại nói: "Không đi được? Tôi đi qặp người quen, cũng không được đi?"

Thất Dạ rốt cuộc cũng chỉ là một quỷ tùy thân, không dám to gan phản bác lại tôi, vội vàng cúi thấp đầu nói: "Thuộc hạ không dám, chỉ là, sợ ngài đi xảy ra chuyện gì, không thể ăn nói với Dạ Quân. Lần trước ngài xảy ra chuyện, Hắc Vô Thường còn phải nằm trên giường đủ ba tháng mới xuống được giường, thân thể của Thất Dạ nhỏ không giống như sức chịu đựng của Hắc Vô Thường."

Tôi bĩu môi nói: "Đúng, tôi hiện tại không phải còn đang sống sao? Anh không cần dọa tôi! Dù sao tôi cũng muốn đi, anh là người thâ cabên người Diệm Thiên Ngạo, bản lĩnh không nhỏ, chẳng lẽ lại sợ không bảo vệ nổi tôi sao?"

Thật Dạ bị tôi nói đến không thể phản bác, chỉ có thể mang theo tôi đến trước Đoạn Nhai, mây mù vây quanh, gió lạnh thổi từng trận, dưới vách núi là mười tám tầng địa ngục mà càng khiến người dựng tóc gáy. Trong tiếng gió thổi không ngừng truyền đến tiếng quỷ gào, khiến người nghe tê dại cả da đầu, tim gan lộn hết lên.

"Thất nương nương, ngài muốn gặp ai? Thuộc hạ xuống giúp ngài mang lên, ngài đừng tự mình xuống đó, nguy hiểm."

Tôi nghĩ một lúc rồi nói: "Sở Hiên!"

Thất Dạ ngây người một lúc rồi lập tức nhắc tôi: "Thất nương nương, ngài thật sự muốn gặp hắn? Hắn là lệ quỷ trốn từ tầng cuối cùng của địa ngục, vừa mới được bắt về không lâu, ngài phải nghĩ kĩ!"

Tôi biết Thất Dạ đang lo lắng điều gì, trước khi bị giam thì Sở Hiên quả thực là lệ quỷ hung ác, nhưng bây giờ anh ta sẽ tuyệt đối không làm gì với tôi, cũng không muốn chạy trốn. "Không sao, anh mang anh ta lên đây, tôi có chuyện muốn hỏi anh ta."

Thất Dạ gật gật đầu, thả người nhảy xuống Đoạn Nhai!

Tôi tìm Sở Hiên chỉ vì hỏi anh ta muốn tìm gì trong bụng tôi, cảm giác thứ anh ta muốn tìm thực gia là thứ mà tên chết tiệt và Trần Dương muốn. Hiện tại tên chết tiệt đang trong thời gian phục hồi, tôi phải nhân cơ hội này làm rõ mọi chuyện mới được, đợi anh khôi phục ký ức thì tôi đã không còn cơ hội nữa!

Không dám nói, tôi chung quy vẫn cho rằng Quy Vương Dạ Quân đang có chuyện dấu tôi, hơn nữa còn lừa dối tôi và chắc chắn sẽ không nói thật với tôi. Chỉ là chứng cứ trực tiếp, tôi không có khả năng đạt được tin tức gì Trần Dương, chỉ có thể dựa vào Sở Hiên.

Không lâu sau thì Thất Dạ quay lại bên vách núi, anh ta chỉ mang về linh hồn của Điền Linh Nhi, kinh ngạc hỏi: "Sở Hiên đâu, sao lại không mang lên?"

Thất Dạ trả lời: "Thuộc hạ gặp Sở Hiên rồi, anh ta không muốn gặp ngài. Chỉ nói rằng đáp án mà ngài muốn anh ta không thể nói cho ngài! Ngài nghĩ chuyện không quan trọng, không cần để tâm."

Sự thật là như vậy sao? Tôi rũ mắt xuống, nhìn Điền Linh Nhi với khuôn mặt ngây dại, xoay người rời khỏi Đoạn Nhai.

Manh mối cuối cùng cũng đứt rồi, nếu như Sở Hiên nói như vậy thì tôi cũng không có gì để nói. Anh ta không muốn gặp tôi có thể có lý do khác, nhưng tất cả đều không quan trọng!

Thất Dạ giao linh hồn của Điền Linh Nhi cho quỷ sai đưa vào lục đạo, sau đó theo tôi về Minh điện.

Vừa bước vào Minh điện thì nhìn thấy hai người phụ nữ xoay quanh lão đầu chết tiệt, cả người ngay lúc ấy rơi vào đáy cốc. Vốn tâm tình không tốt, bây giờ thì chính là càng tệ hại hơn! Được, tôi mới rời đi không lâu thì anh đã không nhịn nổi cô đơn mà trái ôm phải ấp, nhìn hai người phụ nữ đó một người đấm lưng một người đấm chân, bận đến dễ sợ. Đồ khốn ở giữa thì một mặt hưởng thụ, thực sự không biết xấu hổ.

Tôi dừng bước chân đen mặt lại, nhìn chằm chằm Quỷ Vương Dạ Quân. Thất Dạ bên người nhìn tôi, sắc mặt cũng chuyển vài lần, vội vàng lên trước, nhỏ giọng nói: "Dạ Quân, Thất nương nương quay về rồi!"

Quỷ Vương Dạ Quân đầu cũng không ngẩng lên tùy miệng nói: "Quay về thì quay về thôi, chẳng lẽ còn cần ta xuống tận nơi tiếp đón sao?"

Được, nếu như anh đã nói như vậy thì tôi đi!

Nghĩ đến đây, tôi đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên một trận choáng váng kéo tới, cả người lạnh run. Đây là cái lạnh phát từ trong phát ra, khiến tôi thống khổ vô cùng. Lúc này tôi mới hiểu mình là một người sống, ở quỷ giới lâu thì âm khí xâm nhập cơ thể, nên mới cảm thấy lạnh run.

Trước đây mỗi lần đến quỷ giới thì Quỷ Vương Dạ Quân đều mang tôi đi hồ Hoa Thanh, nên không có cảm giác gì lớn. Bây giờ, không có người để ý tôi, tự nhiên sẽ không có người mang tôi đến bên đó.

Tôi lắc lắc đầu, ổn định lại cơ thể không muốn cho bất kỳ ai nhận ra sự khác thường của tôi. Tôi nói với Thất Dạ: "Tôi muốn về nhân giới."

Thất Dạ đang muốn nói gì thì Thanh Cơ đã nhìn thấy bọn tôi. Cô ta cực kỳ kinh ngạc mà đứng thẳng người nói: "Muội muội sao lại muốn đi rồi, mới đến cũng chưa đi đâu chơi, hay ngươi bên này hầu hạ không chu đáo?"

Tôi vẫy vẫy tay nói: "Cũng không phải, tôi chỉ là lo lắng cho bà nội của tôi, huống hồ tôi còn chưa chết thì ở lại nơi này làm gì?"

Thanh Cơ nhìn tôi mấy lần rồi cười nói: "Hóa ra như vậy, Thất Dạ, ngươi tiễn muội ấy về!'

Tôi nhịn không được ngẩng đầu nhìn Quỷ Vương Dạ Quân đang ngồi trên long ỷ, anh thờ ơ với đề nghị của Thanh Cơ, một chút phản ứng cũng không có. Trong lòng đau đớn không rõ, cả người càng ngày càng lạnh. Tôi đã không quan tâm được những thứ khác nữa, nếu như anh không có phả ứng vậy là ngầm đồng ý rồi. Cũng tốt, quay về thì quay về, dù sao anh cũng không nhớ tôi.

Thất Dạ một đường bảo vệ tôi đến tận nhà rồi mới rời đi, lúc này vừa lúc là sáng sớm ở nhân giới. Tôi nghe thây trong sân truyền đến tiếng quét đất, bà nội chắc đã dậy rồi! Tiếng cây chổi quét nhà tôi nghe từ bé đến lớn, có lúc những chi tiết nhỏ nhặt ấy khiến người khác hoài niệm. Tôi rất muốn ngày nào cũng được nghe thanh âm này, nhìn thấy dáng hình bà nội quét sân.

Thương cảm rồi!

Tôi hít sâu một hơi rồi bước vào sân, bà nội quay người nhìn thấy tôi thì bị dọa đến mức cây chổi rơi xuống đất. "Về rồi cũng không nói một tiếng, cháu ấy, một người sống sờ sờ lại sang bên đó lâu như vậy không có chuyện gì chứ?"

Tôi nhặt cây chổi lên nói: "Không sao ạ! Cháu không phải đã quay về rồi sao? Bà nội người đến bên kia ngồi, cháu quét sân cho."

Nội nghe tôi nói đến một bên nhìn tôi, bà tò mò hỏi: "Bản lĩnh này cháu học từ ai vậy? Cháu có thế đi địa phủ, bên kia dáng vẻ như thế nào?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.