Tân Nương Quỷ Vương

Chương 314: Chap-314




CHƯƠNG 314: KHÔNG THỂ SO SÁNH

Mặc dù nói Dạ Quân nhỏ vừa ngủ thì khi tỉnh lại lớn giống như tên chết tiệt mà tôi quen. Nhưng có điều độ tuổi này của anh với tôi vẫn nhỏ, căn bản còn chưa trưởng thành. Nghe thấy giọng điệu này của anh thì đừng nhắc kỳ quặc đến nhường nafo nào.

Tính cách vốn nhẫn nại, tôi tiến đến trước mặt anh. Dạ Quân nhỏ vươn tay ấn gáy của tôi rồi sau đó anh đã hôn lên rồi. Điều này dọa tôi đến mức chỉ muốn đẩy anh ra, nói: "Tiểu tử, anh mới có mấy tuổi mà đã gây sự rồi!"

Trong mắt Dạ Quân nhỏ lướt qua chút tan bạo, anh khó chịu nói: "Ngươi nói ai gây sự! To gan, ngươi dám từ chối bản tôn, ta cố ý chiều người là vinh hạnh của ngươi. Ngươi lại dám ghét bỏ bản tôn nhỏ, mười ba tuổi rất nhỏ sao?"

Ha ha, ha ha ha! Mười ba tuổi rồi, ha ha đủ lớn! Tôi thật sự muốn cà khịa anh, có điều tôi lại không dám. Trong mắt tôi anh cũng chỉ là một đứa trẻ đến cả lông còn chưa mọc đủ. Muốn làm loại chuyện này thì tôi chắc chắn không đồng ý rồi. Tôi vẫn lớn hơn anh năm tuổi, vậy không phải thành trâu già gặm cỏ non sao. Không được, không được, tôi không thể chấp nhận nổi.

Tôi cười khan với Dạ Quân nhỏ hai tiếng, nói: "Tôi không dám! Hôm qua anh mới năm tuổi, hôm nay đã mười ba tuổi rồi. Anh phải biết tầm tuổi này làm loại chuyện này không tốt, sẽ hại thân hại thận. Đàn ông phải hiểu cách bảo dưỡng thì mới có thể dài lâu được!"

Đến lời ấy tôi cũng nói ra rồi, thực sự rất mất mặt.

Dạ Quân nhỏ vừa nghe đã cười khanh khách hai tiếng, không tán đồng nói: "Ừ, nhớ rồi! Đây cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên, cũng không phải là lần đầu tiên. Bản tôn quen rồi! Ngủ một giấc lại có thể lớn nhanh, chỉ là không nhớ rõ chuyện trước kia, đợi lớn hẳn rồi thì ký ức mới quay về. Những thứ này Thất Dạ đã nói với bản tôn rồi! Một đêm lớn tám tuổi, ngươi còn ghét bỏ ta nhỏ? Ngươi thì hiểu cái r**"

Tôi đột nhiên phát hiện một việc rất thú vị, lúc tên chết tiệt nói câu người thì hiểu cái r** với Trần Dương đang hiện lên trong đầu tôi. Dường như, mỗi lần anh đều không muốn nói tục trước mặt tôi, nên mỗi lần đều kịp thời đổi thành gì hoặc sao. Nhưng bây giờ tiểu quỷ này lại nói những câu này rất thuận miệng.

Thực ra từ những chi tiết nhỏ có thể thấy mặc dù Trần Dương và tên chết tiệt là đối thủ một mất một còn, nhưng giữa họ có sự ăn ý mà người thường không có, người không biết còn tưởng họ là bạn rất thân. Phải biết rằng ăn ý không phải loại tình cảm mà giữa những kẻ đối đầu có thể bồi dưỡng thành.

Trong lúc lơ đãng, tôi lại thả hồn theo mây, Dạ Quân nhỏ nhân cơ hội tôi không chú ý mà tiến tới giở trò, khiến tim tôi loạn nhịp.

Bị anh đẩy, tôi mới phát hiện anh đã cao hơn rất nhiều so với hôm qua, hoàn toàn có thể giữ chặt toàn thân tôi. Lúc tôi mười bốn tuổi thì hiến thân cho anh, đến bây giờ thì anh lại trao anh cho tôi. Đây cũng coi như phong thủy lưu chuyển. Nói thật, trong lòng cũng có chút mừng thầm. Thời đại của bọn họ thì người con gái từ rất nhỏ đã có thể gả cho người, khó trách đều trưởng thành sớm!

Sau khi trọng sinh thì ký ức cũng theo đó mà biến mất, nhưng tôi luôn cảm thấy đây là lừa người. Kỹ năng tay của tiểu quỷ khá thông thạo, không hề giống tay mới. Đây khiến tôi không khỏi nghi ngờ có phải anh bắt tay với Thất Dạ lừa tôi hay không.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ thì tôi đã bị Dạ Quân nhỏ ăn sạch sẽ. Anh thở dốc cho ra từ trong thân thể của tôi, tôi kinh ngạc đến độ không dám nhìn mặt của anh. Quá tội lỗi rồi, tôi lại làm loại chuyện xấu hổ này với một đứa bé mười ba tuổi.

Trời ơi! Tôi nhắm mắt lại, không dám nghĩ tiếp. Mặc dù là do anh chủ động nhưng nhìn thế nào cũng rất nhỏ! Tôi không ngừng ám chỉ trong lòng rằng tiểu quỷ này là tên chết tiệt, có điều là tên chết tiệt nhỏ lại, nhưng mùi trên người anh vẫn không đổi. Tôi quả thực làm việc này với tên chết tiệt nên không phải có cảm giác tội lỗi!

"Bản tôn ra lệnh cho ngươi mở mắt! Ghét bản tôn xấu?"

Một câu nói lạnh lùng từ trên đỉnh đầu truyền xuống, tôi không thể làm khác hơn là mở mắt, đối diện với đôi mắt tức giận của anh. Tôi bĩu môi nôi: "Không, anh không xấu, anh rất đẹp trai!"

Dạ Quân nhỏ hừ lạnh một tiếng, anh nắm cầm của tôi một cách tức giận, ép tôi nhìn thẳng anh.

Thật sự muốn mạng của người khác mà. Cho dù nhìn thế nào thì tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ.

Dạ Quân nhỏ không nói gì, anh chỉ lẳng lặng nhìn tôi rồi một luồng áp suất thấp phả qua. Tôi hắng giọng có chuyển đề tài: "Khụ, vậy, khụ, anh nói tôi mang bầu bốn năm còn chưa sinh, bên trong sẽ là gì?"

Thật ra tôi cũng không hy vọng anh sẽ nói gì với tôi. Quả nhiên, anh không để tôi thất vọng. Sau khi thả tôi ra, anh nói: "Hỏi ta? Ngươi sinh rồi không phải sẽ biết là gì rồi sao?"

Được rồi! Chính là đáp án này, sinh xong rồi tôi còn cần hỏi anh nữa à, tự mình nhìn là biết rồi!

Tôi trừng mắt khinh thường, trước mắt anh không có ký ức gì, chuyện hiểu cũng không nhiều, hỏi cũng bằng không hỏi, chỉ hy vọng anh nhanh trưởng thành. Nhìn lão đầu chết tiệt như thế này thực sự quá mệt tim rồi. "Được rồi, bên ngoài hẵn còn sớm, anh lại ngủ tiếp! Đợi tỉnh dậy nói không chừng đã khôi phục lại bình thường."

Dạ Quân nhỏ vung tay đứng dậy, anh bình tĩnh liếc mắt nhìn tôi nói: "Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, không cần làm việc! Ngươi coi bản tôn thành thứ gì? Heo sao?"

Tôi không có so sánh anh với heo, hai bên kém nhau quá xa không thể nào so sánh. Chỉ là lời nói này của anh khiến tôi cạn lời rồi. Được rồi, việc gì cũng phải từ từ, dục tất bất đạt. Tôi vội cũng không có tác dụng gì, cũng không thế hai mươi tư tiếng đều để anh ngủ!

Trước khi Dạ Quân nhỏ hồi phục, tôi trở thành cái đuôi nhỏ bên người của anh. Anh đi đến đâu thì tôi theo đến đó, vừa là người phụ nữ của anh vừa là cung nữ của anh, tùy anh sai bảo. Nghe thì có vẻ tôi rất bận nhưng thật ra cũng chẳng có gì.

Dạ Quân nhỏ cả ngày chỉ ở tẩm cung của anh, ngồi trên long ỷ của anh ngủ gật. Tôi không có việc gì thì ở bên quan sát anh, phát hiện cách ngủ này không có tác dụng gì cho sự trưởng thành của anh. Anh vẫn phải thật sự ngủ trên giường thì mới có tác dụng.

Mỗi lần tôi nhìn anh nhắm mắt muốn ngủ thì lại nhắc anh về phòng ngủ. Ban đầu anh còn đáp lại mấy câu nhưng về sau thì bị tôi nói nhiều quá liền nổi giận, nói tôi lải nhải như một bà già.

Tôi cảm thấy mình rất oan ức, tôi chỉ là có lòng tốt nhắc anh, ai mà biết được anh ngồi đây không phải vì ngủ mà vì buồn chán mà mở sạp chơi.

Dựa vào, lý do này thực sự khiến tôi không thể chịu nổi!

Có lẽ vì tôi lải nhải quá nhiều nên tiểu quỷ lại sai tôi mát xa cho anh, một lúc ở vai một lúc ở chân, xoa bóp không thoải mái thì còn quát tôi hai câu. Thực sự coi tôi như cung nữ của anh khiến tôi ngứa răng mà. Lúc đó thì như nổi giận nhưng sau đó lại nghĩ, anh vì tôi mới biến thành bộ dạng này, coi như báo ân vậy, không cần tính toán với anh. Dù sao dáng vẻ này của anh cũng không duy trì lâu, đợi anh hồi phục thì tôi cũng được giải thoát.

Thất Dạ từ bên ngoài bước vào, sau khi cúi lạy thì nói rằng: "Dạ Quân, Trần Dương đến!"

Tôi giật mình nên lúc xoa bóp không chú ý hơi mạnh tay khiến Dạ Quân nói trừng mắt với tôi, giống như tôi đang cố ý vậy!

Dạ Quân nghĩ một lúc rồi rũ mắt hỏi: "Anh ta là ai? Bản tôn không quen!"

Thất Dạ đang muốn nói chuyện thì tôi lập tức bổ sung: "Anh ta là huynh đệ của anh, quan hệ của hai người rất tốt!"

Thất Dạ giật giật khóe miệng, tôi trừng mắt ra ám hiệu không được nói bừa. Nếu như hiện tại nói hai người là kẻ thù không đợi trời chung thì Dạ Quân nhỏ này sẽ nổ, nói không chừng vừa gặp mặt đã đánh nhau, ai cũng không ngăn cản được!"

Trần Dương không mời tự đến, anh ta trực tiếp bước vào, nhìn thấy Dạ Quân nhỏ trên long ỷ thì ha ha cười nói: "Diệm Thiên Ngạo, anh cũng thật xa xỉ, lại trùng sinh rồi. Tôi tính mạng còn thừa lại của anh cũng chẳng còn mấy lần!"

Dạ Quân nhỏ ngồi thẳng người trừng mắt nhìn Trần Dương nói: "Kính cơ, ngươi nói bản tôn là huynh đệ với hắn ta, ngươi chắc không? Vì sao bản tôn cảm thấy nhìn hắn giống kẻ thù hơn!"

Trực giác này quá chuẩn rồi! Tôi không chắc chắn có phải anh nhớ lại gì không, nhưng tục ngữ nói thù hận càng sâu đậm thì lưu lại trong ký ức càng sâu sắc, xem ra cũng không phải giả.

Trần Dương như cười như không liếc mắt nhìn tôi nói: "Là bạn không phải thù, là thù không phải bạn, là quan hệ của chúng ta! Lần này qua đây cũng không phải vì việc gì khác mà ta muốn gặp Vệ Tử Hư, ngươi có giam anh ta ở núi Nam không?"

Dạ Quân nhỏ hừ lạnh một tiếng nói: "Hắn ta lại là ai? Bản tôn có quan hệ gì với hắn ta?"

Thất Dạ bước lên trước một bước nhỏ giọng nói: "Dạ Quân, quả thực có chuyện này! Vệ Tử Hư là thượng tiên, sau khi chết được đưa tới quỷ giới. Thiên đế hạ lệnh giam cầm nguyên thần, ngài đã giam anh ta ở núi Nam."

Tôi ở một bên chăm chú nghe, lại nhớ lại anh đẹp trai đến cảnh giới kia, họ đang nói thượng tiên sẽ không phải anh ta chứ! Nguyên thần là thứ gì? Giống linh hồn của con người không? Vì người đó là thần tiên, nên tất cả hồn phách của anh ta gọi là nguyên thần, cái tên thật là khí phách!

Quỷ Vương Dạ Quân vẫy tay không kiên nhẫn nói: "Thực sự có người như vậy, được rồi. Nhưng ngươi nói muốn gặp là gặp thì bản tôn dựa vào gì phải nghe theo ngươi? Ngươi cho ta một lý do, ta vui thì sẽ để ngươi gặp, ta không vui thì ngươi cút!"

Trần Dương không giận, ngược lại lại cười. Anh ta chỉ tôi nói: "Cô ta có tính là một lý do không? Kính cơ là đồ đề của tôi, không biết Dạ Quân dùng có ổn không?"

Tôi trừng mắt nhìn Trần Dương, đồ khốn không biết xấu hổ còn dám lấy tôi làm cờ hiệu, aanh ta muốn gặp ai thì liên quan gì đến tôi!

Dạ Quân nhỏ ngây người một lúc rồi lập tức nói: "Còn được! Coi như một, ngươi một đi gặp thì đi đi!"

Trần Dương gần như không nghĩ tới Dạ Quân nhỏ sẽ đồng ý dễ dàng như vậy. Sau khi kinh ngạc thì lập tức cười xưa nay chưa từng thấy. Tôi mơ hồ rồi, hóa ra người nghiêm túc đến mức mặt không cảm xúc cũng sẽ cười, quá dọa người rồi. Chỉ nghe thấy anh ta nói: "Gặp thì muốn gặp, chỉ có điều còn cần lệnh bài của ngươi mới có thể vào núi Nam."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.