Tân Nương Quỷ Vương

Chương 311: Chap-311




CHƯƠNG 311: NGƯỜI NHÀ DẠY DỖ

Lúc này đây, mọi sự bàn bạc cân nhắc đều là thừa thãi, mặc kệ người này có gạt tôi hay không, tôi không thể tìm thấy người thứ hai có thể giúp tôi, vì vậy tôi chỉ hơi do dự rồi nói: "Thành! Cứ làm theo lời anh nói đi, bây giờ anh có thể đưa tôi đến Minh Điện rồi!"

Người đàn ông giương cao khóe miệng, trong con ngươi thâm thúy hiện lên một tia sáng mà tôi không hiểu, chỉ thấy ống tay áo của anh ta vung lên, tôi lập tức trôi nổi lên không trung, gió thổi đến mức tôi không dám mở mắt, một lúc sau tôi cũng không biết mình đã tới nơi nào, hai chân tôi vừa chạm xuống đất, còn chưa đứng vững tôi vội vàng nhảy lên phía trước hai bước, một lúc sau mới đứng vững lại được, tôi tức giận mắng: “Anh làm cái gì?"

Tôi thật có chút oán giận cách cái tên kia hành động, thế nhưng khi tôi thấy rõ tình cảnh trước mắt, lại không khỏi mắt choáng váng. Oa ác, mới chỉ trong chớp mắt mà người này đã đưa tôi từ Nam Sơn đến thẳng Minh Điện, mà cái người đàn ông đẹp như hoa kia bây giờ cũng không biết đã biến mất đâu rồi, bây giờ chỉ còn liền một mình tôi đứng trước cửa lớn Minh Điện.

Sau khi nhìn thấy tôi, mấy tên Quỷ sai Minh Điện cũng đều choáng váng, sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần, tiến lên quỳ lạy nói: "Thất nương nương, ngài làm sao lại đến rồi? Ngài muốn tìm Dạ Quân sao?"

Tôi ho khan tiếng gật đầu, đồng thời nhìn xung quanh bên trong Minh Điện, "Không sai, anh ấy bây giờ đang ở đâu?"

Hai tên Quỷ sai liếc mắt nhìn nhau một cái, khó xử không dám đáp lại

Tôi thấy bộ dạng này của hai người bọn họ, trong lòng càng thêm lo lắng hỏi: "Ấp a ấp úng cái gì thế, còn không mau nói, anh ấy đang ở đâu?"

Lúc này, từ bên trong Minh Điện có một quỷ tùy thân đi ra, người này tôi nhận ra, anh ta là tâm phúc bên cạnh Quỷ Vương Dạ Quân, anh ta hướng về phía tôi hành lễ sau đó nói: "Thất nương nương ngài đã đến rồi, ngài muốn tìm Dạ Quân có phải không, xin mời theo thuộc hạ đi tới hồ Hoa Thanh một chuyến!"

Anh ta là thân tín bên cạnh Quỷ Vương Dạ Quân, nhưng mà người này lại âm bên trong âm tức giận, còn chỉnh gương mặt mình thành kiểu mặt đóng kịch, quả thực phù hợp với khẩu vị của lão già kia, chẳng qua tôi không thể nào yêu thích nổi dáng vẻ này.

Anh ta nói Quỷ Vương Dạ Quân đang ở hồ Hoa Thanh, nước ao nơi đó có tác dụng chữa thương, tôi đáng nhẽ nên nghĩ ra từ sớm, tên chết tiệt kia chắc chắn đã bị thương, tôi liền gật đầu với người kia, ý bảo anh ta đưa tôi đi tới chỗ hồ Hoa Thanh.

Đang đi, quỷ tùy thân đột nhiên nói: "Thất nương nương, thuộc hạ gọi Thất Dạ, khuôn mặt này của thần không phải là vì yêu thích hí khúc (hí khúc: các loại kịch hát nói chung, như tuồng, chèo, cải lương, kịch dân ca.) mới tạo nên dấp này, xin ngài ngàn vạn lần đừng trách móc thần!"

Ách! Cái tên này chẳng lẽ là có thuật đọc tâm, đọc được tâm tư của tôi? Tôi liếc anh ta một cái nói: "Anh có phải hay không vừa nhìn trộm suy nghĩ của tôi?"

Thất Dạ cười hì hì nói: "Thuộc hạ thật sự không có cái gan này, chỉ là nhìn vào biểu hiện của ngài nên mới đoán được! Nha, suýt chút thuộc hạ cũng quên mất, trước đó Thiên đế đã tới đây nhìn qua Dạ Quân, Thiên đế có dặn dò Dạ Quân mấy ngày này đều phải ở bên trong hồ Hoa Thanh! Lần này ngài ấy đã tổn thương tới tâm mạch, không thể xem thường."

Khoa trương như vậy? Thiên đế đều đến xem rồi, cái tên này bị thương rốt cục nặng tới mức nào? Cái tên hũ nút này thật đúng là, tại sao cái gì cũng không chịu nói với tôi cơ chứ, rõ ràng bị trọng thương, lúc ở sau núi còn cứng rắn chống đỡ, coi như muốn cậy mạnh cũng phải nhìn tình huống chứ, nghĩ đã thấy tức giận, nhưng tôi cũng không nói gì, bởi vì tôi cũng biết nên đáp lại thế nào.

Đi tới gần hồ Hoa Thanh, Thất Dạ dừng bước lại, anh ta hướng về phía tôi khẽ khom người nói: "Thất nương nương, tiếp theo đi tới chính là hồ Hoa Thanh rồi, mời ngài tự đi tiếp, thuộc hạ chỉ có thể đưa ngài tới đây mà thôi! Nha, đúng rồi, bởi vì nguyên nhân thân thể, tính tình của Dạ Quân có chút không tốt, xin ngài hãy thông cảm cho ngài ấy.”

Tôi đáp một tiếng, nhìn theo bóng dáng anh ta rời đi, sau đó mới đi về phía trước. Chẳng biết vì sao, càng đến gần hồ Hoa Thanh, tâm trạng của tôi càng nặng nề.

Đi qua một khóm hoa, tôi đứng ở trên một lát đá cẩm thạch, bên trong hồ Hoa Thanh không hề thấy bóng dáng của Quỷ Vương Dạ Quân, điều này khiến cho tôi có chút kinh ngạc, không phải Thất Dạ nói anh ấy đang ở đây hay sao? Sao bây giờ lại không có bóng người?

Tôi đi tìm một vòng quanh ao, cũng không tìm được Quỷ Vương Dạ Quân, trong lúc tôi đang buồn bực, từ bên trong ao truyền đến tiếng nước, tôi cho rằng đấy là Quỷ Vương Dạ Quân, vội vã quay đầu lại nhìn tới, từ trong nước đi ra lại là một cô gái.

Tôi biết người phụ nữ này, cô ta tên là Thanh Cơ, trước đó vào ngày tết, tôi gặp được cô ta khi đến quỷ giới.

Thanh Cơ nhún người nhảy lên, như hoa sen mới nở diễm lệ nhẹ nhàng rơi xuống mép ao, đôi chân ngọc của cô ta còn mang theo ánh nước óng ánh, trên người chỉ mặc một cái yếm nhỏ hồng nhạt, bên dưới cũng chỉ mặc một chiếc váy mỏng, bởi vì bị nước ao thấm ướt, mặc vào cũng giống như là không mặc, quần áo bó sát vào da thịt trắng nõn của cô ta.

Nhìn thấy bên trong ao lại xuất hiện một người phụ nữ như vậy, trái tim tôi lập tức lạnh lẽo! Tôi không lên tiếng mà chỉ nắm chặt lấy hòn đá nhỏ màu tím đen trong tay muốn quay trở lại Nhân giới, nhưng mà tôi lại quên hỏi Trần Dương cách trở lại. Thật là ngu ngốc, lão già đáng chết ở đây căn bản là không thiếu phụ nữ, anh ta thiếu gì người quan tâm hầu hạ, tôi thật sự đã làm việc một cách mù quáng!

Lúc Thanh Cơ nhìn thấy tôi, trên khóe môi giương cao một chút nụ cười vui vẻ, trong lúc giơ tay còn làm lộ ra thấp thoáng nội y màu trắng, cử chỉ thanh lịch lại khiến cho cô ta càng thêm kiều mị thanh nhã. Ai, người đẹp rồi không nói, còn có bản lĩnh bực này, tôi đây lấy cái gì để so với cô ta cơ chứ!

"Em gái đã đến rồi, Dạ Quân ở bên trong hồ Hoa Thanh, em không đi tìm anh ấy sao?"

Ghen tuông thật sự là đáng xấu hổ, nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi ghen tị, đặc biệt là ở trước mặt người phụ nữ xinh đẹp lại có bản lĩnh, tôi không có cách nào dằn xuống cỗ lực lượng Hồng Hoang này, lắc đầu nói: "Không cần! Tôi chỉ tới xem một chút anh ta có sao không thôi, chẳng qua bây giờ xem ra anh ta rất khỏe!"

Nói xong tôi lập tức muốn đi, Thanh Cơ chạy tới ngăn cản tôi, nói: "Em gái đừng nói như vậy, Dạ Quân thế nhưng vẫn luôn nhớ tới em, nếu em đã đến quỷ giới, thì ở lại đi! Để em một mình ở Nhân giới, cũng không an toàn phải không?"

Mẹ, anh ta lại còn nhớ tôi, ai tin! Anh ta còn có thời gian cùng người phụ nữ khác ở đây vui vẻ, làm gì có có thời gian nhớ đến tôi! Hừ! Nếu anh ta còn có đủ sức lực mà ở đây triền miên với phụ nữ, vậy vết thương này chắc hẳn cũng không quá nghiêm trọng, mệt cho tôi còn tin anh ta, thật sự nghĩ cái hồ Hoa Thanh này không phải ai cũng có thể đến, chỉ có một mình tôi có đặc quyền tới đây, xem ra không phải như vậy.

Trong lòng càng nghĩ càng khó chịu, nhưng trên mặt tôi vẫn là duy trì rất tốt, thở phào một hơi, sau đó tôi nhẹ giọng nói: "Ở lại thì không cần, Nhân giới còn người nhà của tôi, tôi ở đó cảm thấy rất tốt! Cô cũng không cần nói với anh ta tôi đã tới, tôi tới nơi này là muốn gặp em gái và cô hai của tôi thôi.”

Nói xong, tôi xoay người rời đi, cũng mặc kệ Thanh Cơ đang ở sau lưng kêu to, tôi hiện tại chính là cảm thấy mình đây chính là không có chuyện gì tự đi tìm ngược, để cho người ta coi thường! Biết rõ anh ta luôn có đầy phụ nữ vây quanh, còn chạy tới ăn thức ăn cho chó. Thực sự là không hiểu nổi, trước đó tôi cũng không quá để tâm, sao bây giờ lại quan tâm tới mấy cái này, chẳng nhẽ chỉ là bởi vì anh ta thay tôi đỡ lấy viên đạn đó khiến mình bị thương nặng sao?

Tôi không muốn suy nghĩ nhiều hơn, nếu tôi vẫn có thể giữ vững ý định ban đầu của mình như trước đây, liệu có tốt hơn không!

Rời khỏi hồ Hoa Thanh, tôi trực tiếp đi tới điện trừng phạt, nơi này vẫn y như lần đầu tiên tôi nhìn thấy, hai bên lao tù vẫn giam giữ vô số hồn phách, thỉnh thoảng sẽ truyền đến những tiếng quỷ khóc sói tru, chấn động lòng người, khiến cho người ta phát run.

Tôi trực tiếp đi lên bậc thanh, liền nhìn thấy Thanh Minh cùng Vĩnh Hiên đang ngồi ở chỗ cao xử lý công văn, Mạc Thư Nhiên ngồi ở bên cạnh Vĩnh Hiên, sau khi cô ta nhìn thấy tôi, lập tức chạy xuống, vui vẻ gọi tôi: “Chị Thất, chị tới rồi, em rất nhớ chị."

Tôi bị Mạc Thư Nhiên chạy tới ôm chặt một cái, Thanh Minh cùng Vĩnh Hiên đi tới tôi trước tôi ôm quyền hành lễ, tôi miễn cưỡng bày ra một vẻ mặt tươi cười, nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần phải hành lễ lớn như vậy đâu, tôi tới đây chẳng qua là muốn nhờ các anh đưa tôi về Nhân giới, tôi cũng chỉ nghĩ tới một cách này, cũng không biết phải trở lại như thế nào.”

Mạc Thư Nhiên nghe thấy tôi nói muốn trở về, lập tức nói theo: “Không muốn đâu, chị mới đến chưa được bao lâu sao đã muốn về rồi, ở đây thêm một chút với em không được sao?"

Tôi bất đắc dĩ sờ sờ đầu Mạc Thư Nhiên, nói: "Nghe lời, lần sau chị lại tới tìm em chơi, được không?"

Thanh Minh ở bên cạnh thận trọng hỏi: "Thất nương nương đã gặp Dạ Quân chưa?"

Ồ? Tại sao anh ta lại hỏi như vậy, lẽ nào là đang muốn thăm dò tôi? Cũng đúng, tôi mỗi khi tới quỷ giới đều là theo cùng một chỗ với Quỷ Vương Dạ Quân mới tới được, trở về cũng là do anh ta đưa tôi về, bây giờ tôi lại tự nhiên chạy tới nhờ bọn họ đưa về, bọn họ nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ.

"Tôi tới tìm cô hai và Thư Nhiên, không phải tới gặp anh ta. Cho nên có gặp hay không thì thế nào, các anh nhanh lên một chút đưa tôi trở lại đi!"

Thanh Minh cùng Vĩnh Hiên liếc mắt nhìn nhau, sau đó cố sức nhiên trăm miệng một lời nói: "Không có mệnh lệnh của Dạ Quân, thuộc hạ không dám một mình đưa ngài trở lại."

Hay, hay nha!

Cái này thật đúng là lí do chính đáng, không vui nhìn về phía Mạc Thư Nhiên, nói: “Thư Nhiên, em có phải nên cố gắng dạy dỗ người đàn ông của em một chút hay không?”

Nếu bọn họ không muốn giúp tôi, tôi tất nhiên cũng không muốn chờ thêm, xoay người lập tức rời! Tốt, nếu đã không ai giúp thì tôi tự tìm cách, đừng nghĩ ngoài mấy người thì tôi không có cách nào, không có các ngươi, tôi còn có Dương Mặc nha! Hừ, có người thì ắt sẽ có cách, tôi cũng không tin không có ai có thể đưa tôi trở về!

Tôi chưa đi tới trên cầu Nại Hà lập tức bị Thất Dạ ngăn lại, tôi không vui đánh giá anh ta, cái tên này sao lại biết tôi đến nơi này nha! "Anh cản đường tôi làm cái gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.