Tân Nương Quỷ Vương

Chương 306: Chap-306




CHƯƠNG 306: NHẮC LẠI CHUYỆN CŨ ĐÁNG SỢ

Quan tài chìm xuống đáy hồ thì bỗng nhiên nứt ra, mở ra từng tầng như một bông hoa nở rộ, sau đó chủ của cỗ quan tài gỗ xuất hiện trước mặt tôi.

Những binh sĩ đang định xông lên dừng lại, họ nhìn về phía quan tài quỳ xuống, dáng vẻ cung kính như là dáng vẻ quỳ lại vua chúa thời xưa.

Tôi thấy rất thú vị, thấy Quỷ Vương Dạ Quân bơi lại chỗ tôi, anh kéo tay tôi lên khỏi mặt nước. Lúc này tôi cũng không rõ bị cái gì nhập lại đi túm lấy người trong quan tài, có lẽ là trong tiềm thức tôi vẫn nghĩ người đó còn sống thì phải! Bởi vì nhìn chỉ giống như là đang ngủ thôi, không hề giống như người chết.

Người con gái trong quan tài gỗ bị tôi kéo rời khỏi quan tài, cũng không biết có phải đụng trúng gì không mà trong miệng lại rớt ra một hạt ngọc ánh sáng màu xanh, ở trong nước nhìn vô cùng xinh đẹp.

Nói chung thì cũng kỳ lạ, lúc hạt ngọc vừa rơi xuống nước thì binh sĩ cổ đại lại tức giận đứng dậy liều mạng đuổi theo, nhưng mà tốc độ chậm hơn chúng tôi rất nhiều.

Lúc chúng tôi lên khỏi mặt nước, tôi cũng không thấy cảnh đánh nhau dữ dội gì, điều làm người ta ngạc nhiên là Sở Hiên ngơ ngác đứng một bên, chăm chú nhìn vào hầm mộ đang không ngừng sụp đổ, ánh mắt hắn vừa mờ mịt lại vô cùng giận dữ, mà lúc này khóe miệng Trần Dương chảy máu, giống như là bị thương nặng, anh ta đứng ở cửa lên nhìn chằm chằm xuống dưới không biết là đang nghĩ gì.

Sở Hiên đang trầm mặc trong nháy mắt bùng nổ, hắn ngửa mặt lên trời gào thét: "Diệm Thiên Ngạo, mấy người đã làm gì?"

Không biết có phải tôi cảm giác sai không, tôi luôn cảm thấy ngôi mộ này sụp đổ có hơi nhanh, những binh lính cổ đại này lại không biết bay, chỉ đành nhìn những tảng đá khổng lồ trên trời rơi xuống , cũng không biết chạy trốn, rất nhiều người cứ vậy bị đè chết.

Trần Dương đứng phía trên lạnh lùng nói: "Chuyện đến nước này, ngươi còn muốn lừa dối bản thân đến lúc nào, vì một cô gái đã giết mình, ngươi lại muốn trái ý trời, cho dù cô ta có sống lại thì sao? Cái mà ngươi muốn chỉ là tấm lòng của cô ta mà thôi."

Sở Hiên đau khổ la lớn: "Không đúng, không đúng! Hai người hãy trả lại ngọc trú nhan cho ta! Nếu không thì ai trong số mọi người cũng đừng mơ rời khỏi đây."

Tôi cảm thấy được người đó đã sắp bị ép đến phát điên, nghe thấy giọng của Quỷ Vương Dạ Quân nói: "Nếu như ngươi chỉ muốn một câu trả lời, bản tôn cho ngươi toại nguyện."

Nói xong, Quỷ Vương Dạ Quân đưa tay ra, một quả cầu ánh sáng màu hồng chiếu sáng trên đầm nước, sau một lúc thì thấy rất nhiều hồn phách bay ra từ đầm nước, trong đó có một cô gái xinh đẹp. Cô ấy là cô gái vừa ngủ trong quan tài gỗ kia mà! Lúc đó vẻ ngoài của cô ấy không hề thay đổi chút nào, giống hệt như lúc cô ấy vẫn còn sống đang ngủ, bây giờ thì hiểu ra đó có lẽ là tác dụng của ngọc trú nhan.

Tôi chỉ là không ngờ ở đầm nước này còn có nhiều linh hồn như vậy, những binh lính cổ đại này sau khi chết không ai có thể thoát ra, đều bị nhốt ở đây, không có cách nào chuyển kiếp, cũng thật là quá đáng thương.

Sở Hiên nhìn linh hồn của cô gái kia, sững sờ tại chỗ. Vẻ mặt của cô gái kia dại ra, vẫn còn giữ được vẻ mặt trước khi chết. Không bao lâu, cô gái đó giống như là có ý thức, cô mờ mịt nhìn xung quanh, hiền lành nói: "Tôi đang ở đâu? Tôi đã chết rồi sao?"

Giọng cô gái vang vọng bốn phía, rất dễ nghe, ngọt ngào hệt như vẻ ngoài của cô ấy.

Tôi nhớ là Quỷ Vương Dạ Quân đã từng nói, Sở Hiên bị bạn bè phản bội, bị người phụ nữ mình yêu giết chết, như vậy đây chính là người đã giết hắn. Vì cô gái này, Sở Hiên bỏ trốn khỏi địa ngục chỉ để tìm một câu trả lời, hắn cũng được coi là kẻ đa tình rồi.

Sở Hiên không nhịn nổi nhìn về phía hồn phách của cô gái giữa không trung, la lớn: "Bạch Linh! Tại sao lại giết ta, tại sao lại đối xử với ta như vậy! Nàng nói sẽ không rời xa ta, tại sao lại phản bội ta? Ta đã hứa sau khi xuất chinh quay về triều đình sẽ cưới nàng, nhưng lại đợi được một ly rượu độc của nàng, tại sao lại đối xử với ta như vậy!"

Cái tên Bạch Linh này rất êm tai, vừa thanh nhã vừa cao quý, rất hợp với khí chất ưu nhã trong sáng của cô ấy. Cô gái cúi đầu nhìn Sở Hiên, ngạc nhiên nở một nụ cười đẹp đến đau thương: "Mọi người đều nghĩ chàng sẽ khởi binh tạo phản, chàng hữu dũng hữu mưu, trong tay lại giữ binh quyền. Không ai tin lòng trung thành của chàng, thánh thượng nghe lời tiểu nhân xúi giục muốn dồn chàng vào chỗ chết."

Cô gái thở dài nói tiếp: "Ngày ấy thánh thượng định sau khi chàng xuất chinh sẽ phong ta làm phi, nhưng thật ra là muốn để chàng tạo phản. Tình tình của chàng mọi người đều biết, chỉ cần chàng kiên quyết không chấp nhận nổi chuyện này, chỉ cần chàng ra tay sẽ lấy cớ mưu phản chu di cửu tộc! Chàng có còn nhớ, ngày ấy thánh thượng đòi chàng giao binh phù ra, chỉ cho chàng mang theo một vạn binh lính xung phong, sau đó sẽ cho quân viện trợ, thật ra vốn không có ai sẽ giúp chàng, dẫn binh xuất chinh cũng là giả, chỉ để sau khi chàng nhận được tin thì trở về kinh, khi đó chàng đã không có thực quyền, một vạn binh mã lúc đó sao có thể là đối thủ của hắn?"

"Sở Hiên, tẩu tẩu chàng mang thai, trong nhà có hơn trăm người, bọn họ cũng là người, có già có trẻ." Bạch Linh cười ra nước mắt nhìn Sở Hiên: "Bất đắc dĩ ta phải hạ độc trong rượu của chàng, việc này tất cả mọi người đều biết, chỉ có chàng chết mới có thể bảo vệ mọi người! Chàng cũng biết ta không có sự lựa chọn, không còn cách nào khác. Vốn định đợi đến lúc chàng đi rồi ta sẽ chết theo chàng, nhưng lúc đó thánh thượng chạy đến, hắn muốn giết cả nhà chàng nhưng bị ta ngăn cản, để dằn vặt ta, hắn phong ta làm phi. Ta không cam lòng chịu nhục nên treo cổ tự sát, nghĩ có thể gặp lại chàng trên cầu nại hà, nhưng mà! Chuyện gì cũng không thể ngờ!"

Trần Dương tiếp lời Bạch Linh nói: "Mọi người cũng không thể biết, bởi vì ngươi tự sát chọc giận thánh thượng, hắn ta đặt ngọc trú nhan vào miệng ngươi, để cơ thể của ngươi không mục và hồn phách của ngươi cũng bị nhốt trong người không được siêu thoát. Thánh Thượng độc ác, những binh lính không đầu cũng vì năm đó căm giận Sở Hiên bị đối xử bất công nên bị chém chết, bọn họ đều là thủ hạ nhiều năm của hắn, tận trung với hắn nên trở thành kẻ chôn cùng."

Sự thật thì ra lại đau lòng như vậy, thậm chí tôi cũng cảm thấy Sở Hiên chịu bất công, tại sao trên đời lại có người độc ác như vậy, giết kẻ trung lương không tính, còn muốn cướp đi người yêu, vì thù riêng mà nhốt hồn phách của người khác, làm ra nhiều chuyện như vậy nên bị trời phạt.

Mộ cổ vẫn không ngừng sập xuống, Quỷ Vương Dạ Quân đưa tôi trở lại trong rừng, tôi thấy Trần Dương vẫn chưa ra thì có hơi lo lắng. Sở Hiên và Bạch Linh đều là linh hồn cổ đại, sớm đã là người chết ngàn năm, bọn họ không thể bị đè chết, nhưng mà rốt cuộc Trần Dương vẫn là người, không chống đỡ nổi những tảng đá khổng lồ rơi xuống.

Quỷ Vương Dạ Quân nhướng mày lạnh lùng nói: "Muốn bản tôn dẫn em về à?"

Ặc, được rồi!

Tôi cũng không muốn tự chuốc lấy rắc rối đâu! Vốn đã làm anh tức giận rồi, còn đòi hỏi, chẳng phải sẽ làm anh nổi giận đùng đùng, hù chết người.

Đứng ở bên cạnh Quỷ Vương Dạ Quân, một cơn gió lạnh thổi qua, tôi lạnh run người. Quần áo trên người tôi đã ướt sạch, lúc nãy không để ý đến chuyện này, bây giờ bị gió thổi, cả người lạnh cóng không chịu nổi.

Sau một chuỗi tiếng ầm ầm vang lên, toàn bộ mộ cổ chắc chắn đã sụp đổ rồi!! Khe núi này nổi tiếng là khe núi chết chóc rất xứng với tên, cũng không nhắc gì đến cổ mộ ngàn năm cả.

Để chống đỡ cái lạnh, tôi ngồi xổm xuống rúc vào một chỗ, cảm giác như chỉ có ôm chặt mình mới có thể chịu đựng được gió núi, nhưng thật ra thì chả có bao nhiêu tác dụng.

Quỷ Vương Dạ Quân kéo tôi dậy, lúc tay áo của anh phất qua mặt tôi, tôi nhận ra là quần áo của anh khô, không phải lúc trước anh cũng nhảy vào đầm nước với tôi sao? Tại sao tôi ướt, anh khô?

"Anh muốn làm gì?"

Quỷ Vương Dạ Quân không nói gì, lấy tay lột đồ của tôi!

Sặc, như vậy không tốt đâu, tuy là chỗ này là rừng sâu núi thẳm, nhưng dù sao vẫn là ở nơi hoang dã, huống gì cũng sắp sáng rồi, chuyện này rất khó làm đó, có phải kích tình quá rồi không, hơn nữa ở đây còn lạnh, trần trụi ôm nhau cũng đã quá gì đó rồi!

Tôi đang nghĩ phải làm thế nào để dập tắt hứng thú của Quỷ Vương Dạ Quân, nhưng mà anh đã cởi áo khoác của mình trùm lên người tôi, hành động này làm tôi ngại ngùng. Mạc Thất ơi Mạc Thất, mày thật xấu xa, tư tưởng ngày càng không trong sáng rồi.

Một lát sau, đợi khi nhóm ông Ba tìm được chúng tôi, tôi túm lấy Trần Dương đi theo anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.