Tân Nương Quỷ Vương

Chương 302: Chap-302




CHƯƠNG 302: KHÔNG CHỊU ĐƯỢC KINH HÃI

Tôi đã biết Nghiêm Càn Khôn vô tình, nhưng tôi không ngờ ông ta cũng có thể làm máu lạnh như vậy với người bên cạnh mình. Đây là một mạng người đấy, sao có thể nói không quan tâm là không quan tâm được chứ? Nhìn ánh mắt gần như tuyệt vọng của Curly, tôi thở dài và đi tới trước mặt anh ta, cắn đứt ngón tay, vẽ bùa trừ tà ở trên đầu anh ta.

Thật ra, trong lòng tôi không tin chắc nắm, phải biết rằng nếu con người gặp phải thứ không sạch sẽ, ấn đường sẽ có khí đen tụ lại, nhưng trên người Curly không có thứ này, cho nên tôi cũng không biết anh ta có thật sự bị quỷ vật quấn lên không, có thể chỉ là bản thân anh ta tự co giật cũng không chừng. Nhưng Trần Dương nói vậy, tôi chỉ có thể tin là có chuyện như vậy.

Thật may huyết phù có tác dụng đối với Curly, chỉ trong giây lát anh ta đã có thể tự mình nhúc nhích. Sau khi trải qua sợ hãi quá mức, anh ta chỉ có thể ngồi dưới đất thở hổn hển. Một người đàn ông bị sợ đến như vậy, cũng không nhiều. Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách anh ta được. Bản thân ai gặp phải chuyện này cũng sẽ có phản ứng không khác với anh ta, có thể còn không bằng anh ta đâu!

Trong lòng tôi nghĩ như vậy, chỉ có điều khi Curly dùng ánh mắt có thâm ý khác nhìn tôi, tôi có cảm giác là lạ, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, sẽ không thật sự tưởng tôi ám toán anh ta chứ? Ôi, đúng là lòng người khó dò, muốn làm người tốt cũng không được!

Nghiêm Càn Khôn thấy Curly đã nghỉ ngơi lấy lại sức thì không hề biết xấu hổ nói: "Cô gái này có chút bản lĩnh. Nếu đã không sao, vậy chúng ta cũng đừng trì hoãn nữa, tiếp tục đi thôi! Chúng ta chỉ còn thiếu chút nữa là thành công rồi, tất cả mọi người cẩn thận một chút, lên tinh thần một chút đi!"

Tiền vĩnh viễn là động lực tốt nhất, nhất là đối với những kẻ liều mạng. Không thể nghi ngờ, lời kêu gọi của Nghiêm Càn Khôn chính là chất xúc tác, kéo tất cả mọi người tiếp tục đi nhanh về phía trước.

Tôi đã đói bụng đến trước ngực dán vào sau lưng, không còn chút sức lực nào nên bước đi cũng giống như giẫm lên trên đám mây, chỉ có thể dựa vào chống tường, từ từ đi từng bước về phía trước.

Curly luôn đi theo ở sau lưng tôi, những người khác đều đã đi xa nhưng anh ta vẫn chậm rãi đi theo, cũng không mắng tôi, cũng không lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, ngược lại dường như có ý bảo vệ. Người này đúng là kỳ lạ, bỗng nhiên tốt với tôi như vậy, không biết là vì tôi cứu anh ta hay không. Nếu đúng vậy thì không tệ, xem như anh ta có chút lương tâm, hiểu được tri ân báo đáp!

Tôi đi không nổi nữa, đói tới đầu choáng mắt hoa, trời đất quay cuồng, hai mắt biến thành màu đen lại muốn ngã xuống đất.

Curly đỡ một tay tôi, nhíu mày hỏi: "Cô không sao chứ?"

Tôi khoát tay nói: "Không có việc gì, chỉ đói thôi!"

Curly lập tức lấy lương khô từ trong ba lô ra cho tôi. Nhìn thức ăn, tôi cũng choáng. Tôi biết những lương khô này có thể lấp đầy bụng, nhưng lại không có hiệu quả gì đối với tôi. "Thứ này không có tác dụng với tôi, anh giữ lại cho mình đi! Tôi nghỉ một lát sẽ cố gắng đuổi theo mọi người, anh không cần để ý làm gì."

Curly càng nghi ngờ hơn, anh ta không hiểu được nói: "Có ăn dù sao cũng hơn không ăn! Cô yên tâm, tôi không hạ độc đâu, cô xem nó còn chưa từng được mở ra."

Tôi cũng không biết phải giải thích với anh ta thế nào, chỉ đành phải bất đắc dĩ nói: "Tôi không có ý đó, chỉ là tôi không ăn được đồ ăn của loài người."

Tôi nhìn gương mặt trắng bệch của Curly, có lẽ anh ta bị lời nói của tôi dọa sợ. Tôi cũng không có cách nào, nếu tôi không nói rõ ràng, sau đó sẽ xuất hiện cảnh tượng tương tự, nói lời tương tự, vậy sẽ rất rắc rối, tôi cũng không muốn nghe người ta lải nhải ở bên tai tôi.

Tôi nói xong, cũng không quan tâm Curly nghĩ thế nào lại tiếp tục đi về phía trước. Mỗi khi đi không nổi, tôi sẽ dựa vào tường nghỉ một lát, sau đó tiếp tục đi. Curly trước sau vẫn ở sau lưng tôi. Tôi cũng không biết bản thân mình với bộ dạng như vậy còn phải tiếp tục bao lâu, nhóc con trong bụng không ngừng hành hạ tôi, tôi cũng sắp bị nó làm cho phát điên rồi.

Lại một lần nữa, lúc tôi dựa vào tường nghỉ ngơi, hai tay chống vào trên vách đá nhưng không biết đè phải thứ gì, bức tường sau lưng tôi biến mất, cả người tôi lại cứ thế ngã về phía sau.

Tôi thấy Curly xông lên muốn kéo tôi, nhưng anh ta chậm một bước, không nắm được tôi, lại nhìn tôi cứ rơi tự do xuống phía dưới như vậy. Tôi chớp chớp mắt, cảm thấy thật buồn bực!

Sau lưng tôi đập vào trên phiến đá cứng, xương cốt toàn thân giống như muốn rời ra từng mảnh, không thể động đậy được!

Trên đầu tôi vọng tới giọng nói của Curly và những người khác, bọn họ nhìn về phía tôi kêu lên: "Cô Mạc, cô thế nào?"

Tôi theo bản năng muốn kêu cứu, lúc này lại nghe được giọng nói của Trần Dương. Anh ta bảo tôi đừng có lên tiếng, tìm một chỗ trốn đi. Tôi cảm thấy thật kỳ lạ nhưng vẫn làm theo, trốn vào trong bóng tối nơi ánh sáng không chiếu vào được và không dám hé răng.

Tia sáng soi loạn vài cái, sau đó tôi nghe được bọn họ gọi tên của tôi, nhưng không bao lâu liền đi. Có lẽ bọn họ cảm thấy tôi ngã từ chỗ cao như vậy xuống thì chắc đã ngã chết rồi!

Đám người đều đi sạch, yên tĩnh cũng theo đó đến. Tôi không khỏi thấy sợ hãi! Cũng không biết mình rơi xuống chỗ nào, chỉ cảm giác không gian ở đây rất lớn. Khi tôi bật đèn pin lên soi xung quanh, phát hiện nơi này là một ngôi mộ, ở giữa đặt một cái quan tài. Ông trời ơi, tôi đang ở cùng một phòng với một người chết sao? Vậy thì quá khiếp người rồi!

Mạc Thất à, đầu óc này chỉ để trang trí thôi sao? Biết rõ tên khốn Trần Dương kia không phải là người tốt mà vẫn làm theo lời anh ta nói. Lúc này thì hay rồi, dựa vào một mình mình lại có khả năng làm gì chứ? Cũng không biết anh ta có quay lại không, nếu như không tới thì tôi cứ chờ trở thành quỷ đi!

Ôi, thôi quên đi, việc đã đến nước này có đi tính toán cũng không có cách nào, ai bảo mình ngu chứ! Tôi tìm một chỗ và ngồi xuống, hai chân cuộn lại không dám lộn xộn. Để tiết kiệm pin, tôi tắt đèn pin, ở nơi hoàn toàn tối tăm này, tôi cảm thấy da đầu mình cũng sắp nổ tung rồi!

Không phải nói mắt có khả năng thích ứng được với bóng tối sao? Sao tôi vẫn không nhìn thấy được chứ?

"Cạch cạch!"

Trong bóng tối đột nhiên vang lên tiếng hàm răng va chạm, tôi sợ đến mức toàn thân run rẩy, động vào không ít đồ và phát ra những tiếng loảng xoảng.

Cái này, đầu tôi chợt nổ vang, hét lớn một tiếng: "Ai?"

Không ai trả lời tôi, trong ngôi mộ vẫn yên lặng đến đáng sợ. Sẽ không phải là ảo giác của tôi chứ! Tôi im lặng chờ trong giây lát rồi an ủi mình, vừa rồi nhất định là vì tôi quá khẩn trương mới nghe được thứ không nên nghe, nhưng nếu chẳng may không phải thì sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi đành phải cắn đứt ngón tay vẽ huyết phù ở trong lòng bàn tay. Bất kể nói thế nào, ở nơi quỷ quái này thà tin là có, cũng không thể có chút sơ suất nào!

Sau khi nhìn xung quanh một lúc lâu vẫn không phát hiện ra có gì khác thường gì, tôi mới dám thả lòng thần kinh. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì thần kinh tôi cũng sẽ dần suy nhược mất.

Đứa trẻ trong bụng dường như rất khó chịu nên đạp tôi một cái. Tôi đau đến mức liên tục hít sâu. Đứa trẻ đang phản đối tôi nhưng tôi cũng không có cách nào! Tôi xoa bụng, không thể làm gì khác hơn là nghĩ cách an ủi nó, hy vọng nó có thể nghe hiểu tôi đang nói gì! "Nhóc con đừng giày vò mẹ con nữa được không? Tôi biết con đói, nhưng mẹ cũng không có cách nào. Người ba đáng chết của con không cần tới hai mẹ con chúng ta nữa. Anh ta muốn bỏ đói chúng ta rồi. Con đừng tức giận với mẹ nữa, chờ tới khi con ra thì đi tìm ba con tính sổ nhé."

Có lẽ đứa trẻ trong bụng nghe hiểu được lời tôi nói nên yên tĩnh lại. Tôi thở ra một hơi, vừa định nhắm mắt thì cảm thấy có thứ gì đó tiến tới gần, đặt một tay ở trên vai của tôi.

Má ơi!

Tôi hét to một tiếng và lập tức giơ tay ra, vỗ huyết phù vào trên người đối phương. A? Vì sao quỷ vật này lại có thực thể? Sờ hình như cũng là một con người đấy!

Tôi hơi sửng sốt. Trong ngôi mộ này chỉ có một mình tôi là người sống, người này làm sao xuất hiện vậy? Trong bóng tối, tôi không nhìn thấy rõ được mặt mũi của đối phương, chỉ cảm giác đối phương đứng ở phía xa vẫn không nhúc nhích, mà tay tôi đang sờ chính xác lên trên ngực của người đó. Chuyện này…

Không khí trong ngôi mộ vốn không dễ ngửi, bây giờ lại càng thêm vẩn đục. Tôi do dự suy nghĩ có nên rút tay lại không thì giọng nói quen thuộc từ trên đỉnh đầu vọng đến. "Nương tử, em lại muốn lấy mạng chồng em như vậy sao?"

Tên chết tiệt!

Theo ngực của đối phương, tôi sờ dần lên trên và chạm phải cái mặt nạ cứng. Tôi lắc đầu, vẫn không dám tin tưởng anh thật sự tới đây! "Lão già, là anh sao?"

"Gọi phu quân!"

Không sai, là giọng của tên chết tiệt! Tôi không kịp suy nghĩ đã nhào vào trong lòng Quỷ Vương Mị Quân, vừa khóc vừa nói: "Khốn kiếp, anh chạy tới đâu thế? Vừa rồi tôi còn tưởng rằng mình gặp quỷ, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy chứ, khốn kiếp!"

"Chà chà chà, lá gan của nương tử trở nên nhỏ như vậy từ lúc nào thế? Không chịu được sợ hãi như thứ! Dũng khí của em trước đây em ở trước mặt ta bảo vệ Trần Dương đâu rồi?"

Cái gì? Giọng nói vừa là do anh phát ra à? Mẹ kiếp, còn có thể chơi như vậy sao? Có biết dọa người sẽ hù chết người không hả? Không, anh không phải là người! Tôi buồn bực đấm một cái vào ngực anh, căm hận nói: "Sao anh không chết đi hả, dọa tôi như vậy vui lắm sao? Đáng giận!"

Quỷ Vương Mị Quân nhận lấy nắm đấm của ta, anh không hề nhúc nhích nói: "Em nên tiết kiệm chút sức lực đi, với chút sức lực như vậy thì chẳng khác nào gãi ngứa cho ta đâu! Hừ, ta không cho em một chút dạy dỗ, em làm sao có thể hiểu rõ Trần Dương là loại người gì chứ? Chỉ có làm cho em tự mình trải qua, chịu khổ sở rồi mới sẽ hiểu rõ dụng tâm của ta!"

Lời này thật sự làm cho tôi không thể tiếp nhận nổi, tôi lại không cảm thấy Trần Dương sẽ thật sự bỏ tôi lại không quan tâm. Cho dù anh ta quả thật đối xử với tôi không ra sao, nhưng điều này lại hoàn toàn là hai việc khác nhau!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.