Tân Nương Quỷ Vương

Chương 295: Chap-295




CHƯƠNG 295: SỢ HÃI CỦA CÁI CHẾT

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, tim tôi cũng theo đó mà như muốn vọt lên tận cổ, cắn chặt cánh môi, không ngừng hít vào, đợi tiếng bước chân dừng lại tôi mới hét lớn một tiếng, bóng đen từ trong sương mù lao đến trước mặt tôi.

Tôi bất chấp tất cả, miệng không ngừng niệm chú, nhảy vọt từ dưới đất lên đánh vào trái bóng đen đó, đối phương cũng gầm lên một tiếng rồi vung mạnh nắm đấm về phía tôi.

Oa, nếu như bị đánh trúng thật thì sống mũi tôi chắc chắn đã gãy rồi. Người thông minh thức thời thì phải biết tránh đi cái hại trước mắt, nhanh chóng né đi, đối phương liền đánh vào khoảng không, khi anh ta xoay người định tấn công tôi một lần nữa thì tôi đã nhìn rõ mặt anh ta.

Người sống! Còn là một người nước ngoài tóc vàng, mắt xanh.

“Người anh em, đợi đã!” Thấy là người sống nên từ trong lòng đến ngoài mặt tôi đều lộ rõ sự vui mừng, tạm thời không quan tâm anh ta đến làm gì, tóm lại không phải người chết là được.

Người nước ngoài nhìn thấy tôi cũng bất ngờ, dường như không ngờ lại gặp phải một cô gái nhỏ. Anh ta đề phòng nhìn chằm chằm tôi, một tay che trước mặt, một tay giương súng về phía trán tôi, chỉ cần tôi có nửa điểm hành vi quá kích thì anh ta sẽ nổ súng bắn chết tôi bất cứ lúc nào.

“Đừng căng thẳng, tôi là người sống!” Giơ hai tay lên, tôi cố gắng giải thích với anh ta, cũng không biết anh ta có thể nghe hiểu lời tôi hay không, nhưng dù sao cũng phải để anh ta biết tôi không có ác ý với anh ta.

Người nước ngoài quan sát tôi một lát rồi dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi: “Cô, người sống? Không phải quái vật?”

Được rồi! Dáng vẻ tôi bây giờ rất giống quái vật sao? Vậy thì diện mạo tôi phải khó coi đến nhường nào chứ! “Tôi không phải! Anh nhìn xem, tôi có thể nghe hiểu lời anh nói cũng có thể nói chuyện với anh, không giống với những con quỷ kia, tôi là người có suy nghĩ!”

Người nước ngoài chần chờ một chút rồi mới buông súng xuống: “Cô mau đi đi, ở đây không an toàn!”

Xem ra người nước ngoài này cũng không phải người xấu giết người không tha, hơn nữa cũng rất có nghĩa khí: “Nơi này sương mù dày như vậy muốn xuống núi cũng không tìm được đường! Chỗ này đã bị chắn lại rồi, khắp nơi đều loạn sẽ chỉ là một con đường chết!”

Lời tôi nói là thật nhưng người nước ngoài lại vô cùng kinh ngạc nhìn tôi rồi mới chậm chạp hỏi: “Cô là ai, sao lại biết những điều này, sao cô lại ở đây?”

Người lạ xuất hiện ở sau núi, mười người thì có tới chín người đến vì huyệt mộ phía trong khe núi, nhưng phàm là người tới tìm huyệt mộ thì đều là kẻ trộm mộ. Cho nên anh ta có địch ý với tôi cũng không có gì ngạc nhiên, cùng ngành gặp nhau, hai mắt nhìn nhau tóe lửa!

“Tôi sống ở trong thôn dưới chân núi, đầu xuân lên núi hái thuốc lại gặp đúng lúc sương mù dày đặc nên không ra được.”

Tôi thuận miệng tìm lý do thoái thác, dường như anh ta tin thật sau đó xoay người đi vào trong sương mù.

‘Vù’ một tiếng, một cây giáo dài từ trong sương mù đâm xuyên ra, người nước ngoài phản ứng nhanh nhạy nên tránh được, chỉ đâm trúng cánh tay anh ta chứ không trúng ngực, nếu như vào ngực thì anh ta chết chắc rồi!

Tôi cũng theo đó mà căng thẳng, những âm binh kia không cần dựa vào mắt cũng biết được vị trí của chúng tôi. Bây giờ bọn chúng đang trốn trong sương mù mà chúng tôi lại như những động vật nhỏ dưới ánh sáng chói lóa hoàn toàn phơi bày trước mắt chúng. Còn cây giáo dài giết người không chớp mắt kia bất cứ lúc nào cũng sẽ đâm từ trong màn sương mù ra, muốn mạng chúng tôi.

Khi tôi đang suy nghĩ thì người nước ngoài đã chiến đấu vài hiệp với âm binh. Thân thủ của anh ta cũng rất cao, dưới sự đâm chém điên cuồng của đám âm binh mà vẫn có cơ hội chạy trốn, anh ta đột nhiên chạy vào trong làn sương mù, tôi cũng không nghĩ ngợi gì liền đuổi theo. Lúc này có một người bạn đã tốt lắm rồi, không quan tâm anh ta có phải địch hay không, chỉ cần ở cùng người sống là đã tốt hơn ở cùng người chết nhiều.

Chỉ là không nghĩ đến người nước ngoài kia lại chạy nhanh như vậy, anh ta chạy nhanh như thỏ khiến tôi đuổi theo không kịp chỉ đành miễn cưỡng ở phía sau nhìn theo bóng dáng anh ta mà chạy. Có lẽ vì bị thương nên người nước ngoài sau khi chạy một quãng đã bắt đầu giảm tốc độ, lúc này tôi mới có cơ hội đắc ý đuổi tới.

Sợ rằng một mình sẽ bị bỏ lại lần nữa nên tôi liền tăng tốc độ, cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước. Đột nhiên có tiếng hét vang lên khiến tôi sợ đến mức ngẩng đầu lên nhìn. Mẹ nó, sao tôi lại quay về trước cửa hang động khi nãy rồi?!

Chuyện gì xảy ra vậy? Là tôi bị hoa mắt sao? Nếu không sao lại giống nhau như vậy?

Tôi hồ nghi tiến lên trước, nhìn vào trong hang động. Người nước ngoài chạy trốn kia bị ngã vào một đám người chết và đang không ngừng giãy giụa, tiếng la hét vừa nãy chính là anh ta hét lên, cú ngã này không nhẹ!

Thi thể trong hang động tôi vĩnh viễn không bao giờ quên, cho nên tôi rất chắc chắn tôi đã bị đi lòng vòng quay lại nơi này!

Sau khi ra khỏi hang động, tôi vẫn không ngừng chạy về một hướng, sau đó gặp người nước ngoài cũng từ hang động đi ngược lại, không thể nào sẽ lại quay lại chỗ này. Nhưng hang động lại chân thực bày ra trước mắt, nếu như không phải tôi bị điên thì chính là chỗ này có vấn đề, nhưng tôi tin bản thân nên vấn đề chắc chắn xuất phát từ phía khác.

Tôi nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Trần Dương, anh ta đâu rồi? Âm binh chiến đấu cùng anh ta lại đi đâu rồi?

“Cứu tôi, cứu tôi với!”

Người nước ngoài từ trong hang động hét lên, tôi nhìn anh ta cũng rất bất đắc dĩ. Cái động này sâu đến năm mét, cho dù có ba người giống tôi đi nữa nhưng trên người không có dây thừng, không có công cụ thì cứu anh ta kiểu gì? Huống hồ xung quanh còn truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, âm binh ùn ùn kéo đến vây quanh tôi, tôi đã đi vào bước đường cùng, đứng trên bờ vực cái chết rồi thì cứu anh ta thế nào đây?

Tôi không muốn chết, càng không muốn cây giáo dài đó đâm chết cho nên chỉ còn cách liều mạng thôi!

Tôi cắn ngón tay rồi vẽ vào lòng bàn tay bùa chú trừ quỷ, vừa khó khăn né tránh cây giáo dài đâm tới vừa khắc huyết chú lên người chúng. Ban đầu, huyết chú còn có chút tác dụng, tiêu diệt được vài âm binh nhưng dần dần máu trong lòng bàn tay tôi bị chạm vào nên huyết phù của tôi cũng mất đi tác dụng. Những âm binh đó không còn kiêng dè tôi nữa, bắt đầu tấn công mãnh liệt.

Chỉ là tránh những cây giáo dài này tôi đã không ứng phó kịp rồi, còn có thời gian vẽ huyết phù, khăn trùm đầu hết sức tán loạn, tôi phát hiện trong hang động có một bóng người quen thuộc.

Một chiếc áo gió màu đen bị người nước ngoài giẫm dưới chân, tôi nhận ra đó là áo của Trần Dương. Sao anh ta lại ở trong hang động? Thi thể mặc áo gió đen đã hoàn toàn thay đổi nên tôi không nhận ra được thân phận anh ta, tôi hy vọng anh ta không phải, chỉ là cái áo đó quá quen rồi.

Tôi không dám nghĩ, nếu như Trần Dương thật sự chết rồi thì tôi còn có thể sống sót rời khỏi đây sao?

Phù phù!

Trong thời khắc nguy cơ còn có thể thất thần, tôi không chết thì ai chết đây!

Thật là thần kinh muốn mạng mà, tôi cứ vậy đứng trước cửa hang, bị vô số cây giáo dài đâm xuyên qua người, nhảy vào hang động!

Không nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài cũng không nhìn thấy cảnh sắc của thế giới ngoài đó, chỉ có vô số bóng dáng âm binh đang chuyển động trước mắt, tôi chết rồi.

Ngã vào chỗ khắp nơi là thi thể, tôi nhìn lên trời, có vẻ như tôi vẫn chưa chết hẳn vì tôi thấy người nước ngoài vẫn đang giãy giụa, anh ta phát điên muốn bò ra khỏi hang, muốn chạy trốn. Tôi không muốn nhìn anh ta, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt Trần Dương, đôi mắt nhắm chặt đầy máu tươi, vừa rồi ngã xuống nên máu loãng dính đầy lên mặt, khuôn mặt trắng bệnh lúc này vẫn đẹp trai như trước.

Trần Dương thật sự chết rồi, vậy tôi cũng không có khả năng có thể sống sót được nữa, cuối cùng tôi vẫn không chạy thoát được, phải chết ở một nơi thi thể đầy đất. Chết mà còn phải chết ở một nơi ghê tởm như vậy, thật là đáng buồn!

Có lẽ là thật sự sắp phải chết nên tôi càng cảm thấy mọi thứ không chân thực, nếu không phải sự đau đớn khi bị cây giáo dài đâm vào người quẩn quanh trong lòng thì tôi đã thật sự hoài nghi tất cả đều là giả.

Trần Dương ở bên cạnh tôi, tôi đột nhiên dùng sức đẩy anh ta, muốn biết có phải anh ta đã thật sự chết rồi hay không, nhưng khi tôi chạm vào thân thể lạnh như băng của anh ta thì hy vọng cuối cùng trong tôi cũng dập tắt theo sự lạnh giá từ đầu ngón tay truyền tới tim.

Cái chết với tôi mà nói không phải chuyện quá đáng sợ nhưng sự tuyệt vọng trước khi chết mới khiến tôi căm phẫn. Nếu như không có khát vọng thì sẽ không có hy vọng may mắn cũng sẽ không có tuyệt vọng thay nhau mà đến như vậy. Nhưng sự tuyệt vọng sau khi tôi tự mình cảm nhận được hy vọng bị dập tắt, một khắc chờ đợi trước khi chết lại trở nên sợ hãi không gì sánh bằng.

Tôi nhắm mắt lại, tùy ý mặc cho sự sợ hãi này xâm lấn toàn cơ thể, trong mông lung tôi nhớ lại đêm năm mười bốn tuổi ấy, dưới lớp màn che màu trắng lần đầu gặp Quỷ vương Dạ Quân, nhìn thấy trên miệng anh còn mang theo nụ cười lơ đãng, dịu dàng chói mắt khiến người ta khó mà quên được, còn có Trần Tú Tài nằm bò trên nóc nhà rình coi phim hành động xuất sắc của người thật, còn có rất nhiều rất nhiều thứ khiến tôi khắc ghi trong lòng.

Những hình ảnh lần lượt thay đổi, tôi thấy ba mẹ mình, những chuyện tôi từng trải qua đều lần lượt hiện lên trước mắt, cưỡi ngựa xem hoa, tôi biết bản thân lần này phải chết thật rồi!

Trong lòng cảm thấy thật có lỗi, tôi còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng không kịp nữa rồi!

Bốp! Bốp! Bốp!

Ai đang tát vào mặt tôi vậy, thật là đau! Vì sao tôi chết rồi mà vẫn không tha cho tôi, còn muốn đánh tôi vậy?

“Mạc Thất, tỉnh lại đi! Nghe thấy tôi nói gì không? Mau tỉnh lại đi.”

Ai đang hét gọi tên tôi vậy, là người đánh tôi sao? Trong mơ màng, tôi mở mắt ra, sự đau đớn bỏng rát trên má khiến tôi nhanh chóng tỉnh táo. Tôi nhớ mình đang đứng bên cạnh hang động, vậy mà bây giờ trên người lại không có vết thương nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng tôi đã bị cây giáo dài đâm xuyên người rồi ngã xuống hang động, bên cạnh còn có Trần Dương đã chết và người nước ngoài đang không ngừng giãy giụa nữa mà?

Nhưng, tôi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.