Tân Nương Quỷ Vương

Chương 293: Chap-293




CHƯƠNG 293: CHO ĐẾN KHI CHẾT

Nhìn bọn họ chiến đấu tới vô cùng hăng say, tôi lo lắng đến độ muốn đập đầu vào tường.

Cũng không biết có phải là do tôi đa nghi hay không, luôn cảm thấy hôm nay Trần Dương có gì đó không đúng, rất không đúng! Có vẻ như Trần Dương ngày hôm nay rất kích động, không có sự bình tĩnh vậy trầm ổn như ngày thường, ngay cả một người ngoài nghề như tôi cũng có thể nhìn ra kẽ hở của anh ta, huống hồ là Quỷ Vương Dạ Quân.

Sau vài lần sơ sẩy, Trần Dương bị kình khí mạnh mẽ của Quỷ Vương Dạ Quân áp chế, cả người ngã xuống đất, nửa người trên hơi vươn lên, một ngụm máu nhỏ rơi trên mặt đất.

Nhìn thấy có máu, tôi hoảng rồi! Lập tức vội vàng tiến lên ngăn cản.

"Các anh đừng đánh nhau nữa có được không? Mau mau trở về đi thôi!"

Nhưng mà, lời tôi nói không có ai nghe, Quỷ Vương Dạ Quân vẫn bước từng bước một đi về phía Trần Dương, khuôn mặt của anh tràn đầy sát khí, tôi chỉ sợ anh sẽ ngay lập tức muốn lấy mạng đối phương, dưới tình thế cấp bách, tôi vọt tới trước mặt Trần Dương, giang hai tay ra ngăn trở Quỷ Vương Dạ Quân."Đừng đánh nữa! Tên chết tiệt này nữa, cứ tiếp tục đánh như vậy thực sự không có ý nghĩa gì!"

Lúc này đây tôi cái gì cũng không nghĩ, chỉ có một mục đích, ngăn cản hai người này tiếp tục trận đấu không ngừng nghỉ này. Nhưng mà Quỷ Vương Dạ Quân khi nhìn thấy tôi như vậy, ánh mắt anh nhìn tôi càng ngày càng không đúng, trong mắt anh đột nhiên bùng lên một ngọn lửa tức giận khiếp người, giống như là muốn đem tôi phanh thây vạn đoạn, nghĩ thôi cũng đủ làm cho người ta sợ!

Tôi đã làm sai điều gì sao? Hay là bởi vì tôi che ở trước mặt Trần Dương nên đã chọc giận anh? Nhưng tôi chỉ đơn giản là muốn ngăn cản bọn họ đánh nhau mà thôi, chỉ bởi vì như vậy mà nổi giận, không khỏi cũng quá cường điệu đi!

Vào lúc này mà đánh nhau thực sự là không có ý nghĩa gì, sớm một chút xuống núi không tốt hơn sao? Tôi cũng là vì suy nghĩ cho anh nên mới ra tay ngăn cản đấy chứ, tại sao anh lại không thể hiểu cho tôi vậy? Tôi thật sự không nghĩ ra!

Quỷ Vương Dạ Quân dừng bước chân lại, anh chậm rãi đứng thẳng người, toàn thân run lên một cái, sau nửa ngày mới xoay người đi vào bên trong làn sương mù, chỉ mấy giây sau tôi đã không nhìn thấy bóng lưng của anh nữa.

Tôi! Thế mà lại một nữa bị anh ta bỏ lại!

Lần này, tôi thật sự không biết tại sao, tôi đến cùng lại làm sai chuyện gì?

Trần Dương từ trên mặt đất giẫy giụa bò lên, xông lên đứng trước mặt tôi, không khách khí nói: "Cô không nên để anh ta đi như vậy, tại sao không giữ anh ta lại?

Lời này thật khiến cho tôi oan ức, chẳng qua tôi cũng không để lộ tâm tình của mình ra: “Anh ấy trước giờ có bao giờ nghe lời tôi nói đâu, tôi cần gì phải đi níu kéo anh ấy!"

Trần Dương nhìn tôi một cái, lau đi vết máu trên khóe môi, nói: "Sau này đừng tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn như thế, cô bảo vệ tôi như vậy, sẽ chỉ làm cho anh ta thẹn quá hoá giận!"

"Tại sao?"

Trần Dương ha ha hai tiếng, nói: "Việc cô vừa mới làm, chính là chuyện mà, Nhược Hi cũng từng làm! Cô có thể tự mình tìm được đường xuống núi không? Nếu cô có thể tự đi được thì đi đi, đừng đi theo tôi!"

Nói đi là đi, thật đúng là đủ thẳng thắn!

Tôi nhìn thấy Trần Dương đi về phương hướng ngược lại với hướng mà Quỷ Vương Dạ Quân vừa đi, chần chờ một chút liền đuổi theo anh ta! Dù sao tôi cũng không đuổi kịp lão già đáng chết kia, so với tự mình đi lạc ở trong núi, còn không bằng đi theo cái tên lợi hại này cho xong. Trên ngọn núi này toàn là sương mù, một mình tôi thực sự không có cách nào đi ra ngoài.

Lão già đáng chết tức giận như vậy lẽ nào là bởi vì tôi làm chuyện Nhược Hi đã từng làm sao? Chỉ bởi vì vừa rồi tôi bảo vệ Trần Dương mà anh ta cứ thế mà bỏ rơi tôi ở đây sao? Nghĩ tới đây, trái tim của tôi không nhịn được lại co rút, cảm giác chua chát, cũng không thể nói được lời nào nữa.

Yên lặng đi theo sau lưng Trần Dương, anh ta không giống Trần Tú Tài, anh ta cũng không phải là một người nói nhiều, càng sẽ không nói đùa với tôi, dọc theo đường đi, chúng tôi vẫn luôn trầm mặc ít lời một trước một sau đi tới, lúc anh ta gọi tên của người phụ nữ kia giống như cách mà lão già đáng chết gọi, tôi không biết giữa bọn họ có bao nhiêu thân mật, chỉ có điều tôi biết khi một cô gái được gọi bằng tên mà không kèm họ, vậy thì chắc chắn giữa bọn họ có một mối quan hệ không tầm thường.

Từ trước tới nay Quỷ Vương Dạ Quân chưa bao giờ gọi tên của tôi thân mật như vậy, anh mỗi lần đều gọi hết cả họ và tên của tôi, không phải là tôi không muốn như vậy hay có gì phàn nàn, mà đây là do khi có một người khác xuất hiện sự đặc biệt, tôi không nhịn được mà sinh ra so sánh, chính là trong nháy mắt não bộ nhảy lên một suy nghĩ như vậy, mỗi khi tôi nghĩ thế đều sẽ thấy đặc biệt khổ sở.

"Trần Dương, anh chỉ bởi vì Nhược Hi cho nên mới nhận hai người kia từ chỗ Diệm Thiên Ngạo có phải không?"

Trần Dương đi ở phía trước hờ hững nói: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu (*), cũng không phải chỉ là bởi vì chuyện kia, chẳng qua cũng không khác biệt lắm."

(Đạo bất đồng bất tương vi mưu *:không cùng quan điểm, chí hướng thì không thể nói chuyện, thương lượng hay đàm đạo được)

Nhịn xuống trong lòng chấp niệm (**), tôi vẫn hơi do dự hỏi."Cô ấy là một người phụ nữ ra sao?"

"Cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất, tâm địa hiền lành, dịu dàng hiểu chuyện, còn vô cùng hiểu ý người."

Được rồi! Tất cả những điểm tốt đẹp nhất của một người phụ nữ cô ta đều có!

Tuy không có cách nào từ bên trong lời nói lãnh đạm của Trần Dương nghe ra tâm tình của anh ta, nhưng tôi vẫn cưỡng chế chính mình phải kiềm chế lại sóng lớn mãnh liệt ở trong lòng. Một người phụ nữ lại có thể khống chế được tất cả cảm xúc của tôi, điều này làm cho tôi cảm thấy sợ hãi! Tôi thật sự sợ có một ngày cô ta sẽ đột nhiên xuất hiện, tôi vừa hi vọng cô ta có thể sống lại, nhưng lại cũng sợ hãi chuyện cô ta sống lại, tôi đây là có bao nhiêu mâu thuẫn!

Vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh ta lão già đáng chết, chỉ là nghe thấy Vương Phi có thể lấy về được một tia tàn hồn của Nhược Hi, liền lập tức ném tôi về cho ông ba, vậy nếu như cô ta sống lại, tôi sẽ trở thành thứ gì? Nếu như cô ta không sống được, như vậy cô ta chính là một cái gai luôn ở trong lòng của già đáng chết kia, là lỗ thủng lớn mà anh ấy mãi mãi cũng không thể lấp đầy, vậy còn tôi thì sao?

Nếu như không có cách nào có thể làm cho Nhược Hi sống lại, lão già đáng chết liền vĩnh viễn thoát khỏi sự đau đớn do anh đã tự tay giết chết cô ta, mà tôi cũng sẽ đau đớn theo anh!

Không phải tôi hiền lành, mà là tôi không thể xấu xa được! Tôi vẫn luôn không thích hợp làm một người xấu, nhưng cũng sẽ không tự nhiên lại đi làm người tốt, tôi chỉ là không cách nào khống chế được những xoắn xuýt cùng ghen tị trong lòng, không thể thoát khỏi sự xấu xí cuat lòng người. Chỉ cần còn sống, con người đều sẽ trở nên tham lam, sẽ ngày càng muốn càng nhiều, nhưng tôi hy vọng mình có thể mạnh mẽ hơn, cầm lên được thì buông xuống được, chí ít không muốn làm một kẻ đáng thương lại đáng buồn.

Bất cứ lúc nào cũng luôn phải giữ mình duy trì mỉm cười, như vậy mới có thể không khiến cho chính mình quá mức chật vật! Cho nên, tôi không đeo đuổi mãi câu hỏi vì sao Nhược Hi lại chết, cái mày đối với Quỷ Vương Dạ Quân mà nói, là một đề tài cầm kị không được phép nhắc tới, đối với Trần Dương có lẽ cũng là như vậy đi!

Vì một người phụ nữ, lại có thể khiến cho hai người đàn ông này đến chết mới thôi, tôi thật sự rất muốn biết cô ta rốt cục là loại người như thế nào? Chỉ với những miêu tả trong lời nói của Trần Dương, tôi vẫn không có cách nào tưởng tượng ra được dáng vẻ cuat Nhược Hi, nếu như có một ngày cô ta xuất hiện ở trước mặt tôi, khi đó tôi sẽ phải làm gì đây?

"Cô là người duy nhất ngoài Nhược Hi, khiến cho tôi cảm thấy rất đặc biệt!"

Tôi sửng sốt một chút ngẩng đầu lên, còn nghĩ là mình đã nghe nhầm rồi! Bất kể là Trần Dương hay là Trần Tú Tài, đều không phải là người sẽ nói ra lời khen tôi, anh ta đây là đang so sánh tôi với Nhược Hi sao? Nếu như vậy thì lời này nói ra thật sự có chút không xuôi tai rồi! Ngoài Nhược Hi ra, tôi là người đặc biệt nhất, vậy há chẳng phải là nói tôi không sánh bằng Nhược Hi hay sao, anh ta nói lời này là đang châm biếm tôi sao?

Quên đi, vẫn là đừng nên suy nghĩ nhiều làm gì, cùng ở một chỗ với Trần Dương vốn đã có áp lực cực lớn, tôi mà lại cứ suy nghĩ từng câu từng lời mà anh ta nói ra, chẳng phải là muốn mệt chết đi, người này cùng lão già đáng chết thật sự giống nhau, đều là mấy tên khó đoán. Hiện tại chỉ có hai chúng tôi ở đây, tôi cũng không hiểu rõ anh ta cho lắm, đi theo sau lưng anh ta cũng chỉ bởi vì tình thế ép buộc, so với ở đây suy tư về tâm tư của anh ta, chẳng bằng đem thời gian ấy đi xem xét tình huống xung quanh đây còn hơn, lỡ như có chuyện gì xả ra, vậy thì đây chính là một xác hai mạng rồi, thực sự chết oan uổng!

Nghĩ tới đây, tôi không khỏi sờ sờ lên bụng của mình, từ lúc vừa mới bắt đầu bài xích đến hiện tại lo lắng quan tâm, quá trình này cũng là đủ phức tạp, hiện tại tôi đã thường xuyên có thể cảm giác được bụng của mình có động tĩnh, đây là một sinh mệnh sống đang được nuôi lớn ở trong bụng của tôi, thật là một chuyện thần kì tới mức nào cơ chứ, đây là đứa trẻ của tôi và già đáng chết kia, không thể chỉ bởi vì bất cẩn mà chết ở chỗ này nha!

Giống như tất cả các bà mẹ, mỗi khi tới giữa đêm, tôi đều sẽ vuốt ve bụng của mình và tưởng tượng xem bé này sau khi sinh ra sẽ giống ai, có lúc tôi cảm thấy đây là một chuyện vô cùng kỳ lạ, tôi gả cho một tên Quỷ Vương, còn mang thai đứa con của anh ấy, bị người đời gọi là quỷ thai, tôi hoài nghi đứa bé này sẽ là một con quái vật, cũng vui mừng khi có đứa trẻ này, nó cũng giúp tôi có thể tạm thời quên hiện thực tàn khốc.

Tất nhiên, rồi sẽ có một ngày, đứa bé này ra đời, khi ấy lão già đáng chết đạt được mục đích, vậy sau này lộ trình tiếp theo của tôi nên làm thế nào, nên đi như thế nào đây?

"Cẩn thận!"

Đột nhiên Trần Dương thét lên một tiếng kinh hãi, hóa ra trong lúc tôi mãi suy nghĩ thất thần, tôi đã không để ý mà đi tới một cái hố to ở phía trước, nếu như anh ta hét lên chậm một chút, rất có khả năng tôi dã giẫm vào khoảng không mà té xuống hố.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.