Tân Nương Quỷ Vương

Chương 283: Chap-283




CHƯƠNG 283:

Nhưng mà thiên đế này cũng rất biết điều, phụ nữ là do ông ban tặng, mà Nghiên phi này trước khi gã cho Dạ Quân đã mang thai rồi, ông không biết sao? Cứ cho là ông không biết đi, thì đúng là mất mặt thật, có phải ông cũng nên chịu phần lớn trách nhiệm trong chuyện đó, chưa tìm hiểu rõ đã ban tặng phụ nữ cho người khác, làm việc bất cẩn như vậy sao!

Còn nữa, đây là chuyện riêng của Dạ Quân, ông hỏi tôi làm gì? Đừng nói là ông nghĩ đứa con trong bụng Nghiên phi là của tôi nha, cái này quá đáng lắm luôn, tôi hoàn toàn không hiểu ý ông muốn gì, nên đành giả vờ thăm dò: “Sau đó thì sao? Ông nói với tôi những chuyện này, là muốn tôi làm gì sao?”

Sự im lặng của đối phương giống như một cây kim, mỗi phút mỗi giây đâm vào thần kinh của tôi, cảm giác hình như bản thân đã hỏi sai lời, làm sai chuyện, sau đó cảm thấy mình có thể bị vứt vào vực sâu bất cứ lúc nào. Áp lực này còn ngột ngạt hơn việc chọc giận tên chết tiệt kia nhiều.

Đợi một hồi Thiên đế mới nặng nề nói: "Do ngươi mở miệng bảo Thiên Ngạo giết chết Nghiên Phi! Hắn là đế vương thì không nên có lòng dạ yếu mềm, do dự thiếu quyết đoán. Loại phụ nữ này giữ lại không giết, chẳng lẽ muốn báo cho thiên hạ biết để họ chê cười hắn sao?"

Chuyện của Nghiên Phi này, nói thẳng ra thật sự là... Người này chưa gả qua đây mà đã cắm sừng tên chết tiệt rồi. Nếu chuyện này truyền đi, đúng là sẽ khiến người ta mất mặt, nhất là đối với vương giả sinh ra trong gia đình đế vương, chắc chắn sẽ bị người khác nhạo báng.

Nhưng Nghiên Phi chưa từng có ý định nói dối che giấu, lúc cô ta vào cửa đã chủ động thẳng thắn nói cho anh biết chuyện này. Tên chết tiệt cũng ngầm thừa nhận. Nói như vậy, đây chắc chắn không phải là ngoại tình sau hôn nhân, cùng lắm chỉ là bất đắc dĩ, không đáng tội chết mà!

Tôi lén liếc Thiên đế, cảm thấy chuyện này cũng chẳng có liên quan gì đến tôi. Đó là do sự ích kỷ của tên chết tiệt, nhưng tại sao người này muốn tôi đi thuyết phục anh chứ? Ông ta tự nói với anh không phải tốt hơn sao? Hơn nữa tên chết tiệt là người độc lập tự chủ như vậy sao có thể nghe lời tôi được chứ? Chuyện anh muốn quyết định thì không ai có thể can thiệp được. Tôi cũng sẽ không can thiệp vào chuyện anh muốn làm.

Suy nghĩ một hồi, tôi thấy đối với chuyện của Nghiên Phi, người mất mặt chưa hẳn là tên chết tiệt, mà nên là Thiên đế mới đúng. Lúc đó, ông ta chính là người chỉ hôn, cho nên bây giờ mới muốn mượn tay của tên chết tiệt giết chết Nghiên Phi bù đắp sai lầm của ông ta.

Nghĩ tới đây, sau khi tôi ổn định lại tâm trạng của mình nói: "Chỉ sợ đã khiến Thiên đế thất vọng rồi. Từ trước tới giờ anh ấy luôn là người tự có chủ trương, tôi sẽ không can thiệp vào quyết định của anh ấy, anh ấy cũng sẽ không nghe tôi khuyên bảo, vì thế tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi."

Tôi cảm thấy Thiên đế này rất buồn cười, rõ ràng quyền lực của ông ta cao hơn bất cứ ai. Ông ta muốn xử chết Nghiên Phi, chỉ cần ra lệnh một câu là được. Tại sao còn phải đi đường vòng như vậy? Làm người, làm việc phải thoải mái một chút chứ?

Có vẻ như Thiên đế mỉm cười. Tôi cũng nghe không rõ lắm. Tiếp đó ông ấy chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi là một cô gái ở trần gian nhưng lại rất thú vị, biết chừng mực. Chỉ có điều chuyện này vẫn phải do ngươi đi làm, hắn sẽ nghe lời ngươi!”

"Đế Quân!"

Thiên đế giơ tay lên cắt ngang lời tôi, ông ta tiếp tục gằn giọng: "Nếu ngươi gật đầu ta sẽ miễn trừng phạt hắn! Nếu ngươi từ chối thì ta cũng có thể sai một thần tử khác đến thay thế vị trí của hắn bất cứ lúc nào! Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, đối với ngươi Nghiên Phi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ xa lạ, mà Diêm Thiên Ngạo thì khác. Hắn là người đàn ông của ngươi, mà làm đàn ông, một khi mất đi địa vị quyền thế, thì chẳng khác gì kẻ bỏ đi mất hết mọi thứ. Đến lúc đó hắn chưa chắc đã được sống yên ổn ở Nhân giới!"

Uy hiếp trắng trợn mà. Tôi hiểu ý của ông ta, nhưng tôi vẫn không thể hiểu tại sao ông ta lại làm như vậy?

Nếu tên chết tiệt đồng ý xử chết Nghiên Phi thì anh không cần tiếp tục bị trừng phạt ở Nhân giới nữa, nhưng nếu không làm như vậy, thì anh sẽ mất hết mọi thứ. Không còn thân phận, địa vị thì chẳng khác gì những quỷ mỵ bình thường kia. Cảm giác của một vương giả rớt từ trên cao xuống chắc hẳn không dễ chịu đâu nhỉ?

Đây là cái mà Thiên Đế muốn. Bây giờ tên chết tiệt quyền cao chức trọng, được người ta cúng bái tôn kính. Cũng như người ta thường nói cây lớn đón gió to, một khi cây ngã xuống sẽ bị cười nhạo đủ điều, có thù báo thù, có oán báo oán thôi!

Những cái khác tôi nghe không lọt tai, chỉ có một câu tôi nghe rõ nhất anh là người đàn ông của tôi, anh mất đi mọi thứ thì chẳng khác gì tôi cũng mất đi tất cả. Chắc hẳn người đàn ông này muốn tôi hiểu rõ, vận mệnh của tôi được quyết định bởi vận mệnh của tên chết tiệt kia. Anh mất đi cái gì thì tôi cũng mất đi cái đó. Buồn cười, tôi sợ mất đi cái gì chứ? Tôi căn bản chẳng quan tâm đến những thứ đó. Nếu nói thật lòng tôi không muốn thấy dáng vẻ chán nản của tên chết tiệt, tôi không hề muốn anh bị người ta chê cười đủ điều. Anh không nên như thế. Trong thế giới của tôi có tiền thì có địa vị, nhưng ở trong nhà đế vương quyền lực tượng trưng cho vinh quang cao nhất, còn quan trọng hơn cả tiền bạc.

Trong lòng tôi lại thở dài nói ba phải: "Nếu ông cảm thấy tôi nói sẽ có tác dụng vậy tôi sẽ thử xem. Nhưng tôi không bảo đảm anh ấy sẽ nghe lời tôi. Cho nên, ông cũng đừng quá trông chờ vào tôi, ông cũng biết anh ấy không phải là người có thể để người khác tùy ý khống chế."

Nghe được câu trả lời của tôi, Thiên đế hờ hững nói: "Trẫm muốn ngươi đi làm chuyện này, cũng chỉ là không muốn xung đột với hắn, khiến sự việc càng trở nên khó giải quyết. Ngươi chỉ cần làm theo ý của trẫm, có thể thành công hay không quyết định bởi việc ngươi có làm hay không? Nếu ngươi đúng là làm không được thì trẫm sẽ đích thân xử lý."

Được rồi! Nói lâu như vậy hóa ra là ông ta không muốn ầm ĩ với tên chết tiệt kia, nên mới đẩy tôi ra làm kẻ chết thay, muốn mượn tôi đi tìm hiểu tâm tư của tên chết tiệt đối với chuyện này. Nếu tôi thất bại thì ông ấy tiến lên. Chậc chậc, tâm cơ này đúng là chẳng cần quan tâm đến sự an nguy của người khác mà. Ích kỷ, tư lợi, lấy người khác chắn đạn thì có khác gì lấy bạn chiến đấu ra chắn đạn chứ? Nếu chuyện này xảy ra trong thế giới của tôi thì mẹ nó ông chính là tên cặn bã!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.