Tân Nương Quỷ Vương

Chương 282: Chap-282




CHƯƠNG 282:

Tôi cũng không biết có phải mình làm sai chỗ nào, anh rất nghiêm túc nhìn tôi vài giây, không hề lên tiếng, tôi thật sự muốn đào lỗ mà chui vào, ăn no rảnh rỗi không chuyện gì làm, khi không đi chọc anh làm gì, coi, làm người ta sợ đến cảm xúc gì cũng quên hết rồi.

Quả nhiên, tôi chưa kịp hiểu ra thì anh đã châm biếm nói: “Hôm nay chưa uống thuốc sao?”

Được thôi, thời gian ở nhân gian cũng không nhiều, vậy mà những từ nên học đều không sót từ nào, những từ ngữ lưu hành anh nói rất lưu loát.

“Đúng rồi, quên uống thuốc rồi, anh có không?” Tôi trợn mắt nhìn anh rồi thật thà nói: “Được rồi, tôi chỉ muốn đi gặp Thư Nhiên và cô hai thôi, vậy được chưa!”

Quỷ Vương Dạ Quân lầm bầm vài tiếng nói: “Đoán được mục đích của em từ sớm rồi, em, sau này đừng có mà giở trò trước mặt ta, ngốc ngốc, khờ khờ, thật thà mới thích hợp với em.”

Đáng ghét, tôi khờ? Anh mới khờ đó, anh là tên khờ nhất trong Quỷ giới!

Thân là phụ nữ mà cả đến việc khiêu khích người đàn ông mà còn thất bại thì đúng là mất mặt thật!

Quỷ Vương Dạ Quân đồng ý đưa tôi đi Quỷ giới, trước đây vì sợ nên cũng không muốn đi, nhưng sau này đi vài lần rồi lại cảm thấy không có gì, nhưng mà tôi cũng chỉ muốn đi thăm cô hai và Thư Nhiên thôi, chứ ngoài ra thì không có ý khác.

Từ nhân gian đi đến Quỷ giới chỉ trong tích tắc, tôi đứng trong điện, muốn tôi tự đi lần tìm theo địa chỉ thì đúng là đánh giá tôi cao quá, đừng nói là đường xá bên ngoài, chỉ cái điện này thôi mà bỏ cái đứa mù đường như tôi một mình, không lạc mới lạ.

Đến quỷ giới, ngoại trừ điện này thì tôi cũng chỉ được Hắc Huynh dẫn đi qua nhà của Thanh Minh mà thôi, nên cơ bản là tôi không nhớ được đường đi như thế nào.

Tôi nhìn trái nhìn phải trong điện đều thấy không khác gì nhau, đứa không có phương hướng như tôi đành chỉ biết ngây ngô đi theo Quỷ Vương Dạ Quân đi vào chính điện.

Mà cũng lạ, vừa vào chính điện, không khí xung quanh đã khác hẳn, giống như không cần biết có Dạ Quân ở đó không, nó vẫn trang nghiêm không thay đổi,

Nhưng mà sau khi đi vào trong rồi mới phát hiện, cái cảm giác đó không như tôi nghĩ, nó được phát ra từ người đàn ông trên người mặc kim bào, người đó đứng xoay lưng với chúng tôi, đứng trước ghế của Dạ Quân, cái cảm giác không thua gì Dạ Quân.

Từ xưa đến nay, màu vàng kim là màu của trang bị và trang phục của quân vương, người có thể mặc loại quần áo màu này đều là những người có vai vế to lớn, khí chất của những người này khác với người thường, nếu như muốn dùng từ ngữ để hình dung thì chỉ có thể nói là khí chất của đế vương, dù gì thì tôi cũng chưa nhìn thấy mặt của người này, nhưng với khí chất và in vân rồng trên đồ đó thì người đó sẽ là ai?

“Dạ Quân, sao ngài trở về rồi?”

Lúc này, một tên quỷ tùy thân từ bên cạnh bước ra, tôi nhớ người này là thân cận của Dạ Quân, tiếng nói nhỏ nhẹ kèm theo có chút sợ sệt, có vẻ như không nghĩ rằng anh sẽ quay lại nhanh như vậy.

Vừa dứt lời, đột nhiên trong lòng tôi có dự cảm có chuyện không lành, hơn nữa nhìn người đàn ông mặc bộ đồ có in vân rồng này, tôi càng lo lắng hơn.

Tôi lặng lẽ trốn phía sau Quỷ Vương Dạ Quân, người đàn ông đó vẫn đứng đó lên tiếng: “Về rồi à, vậy thì đi tắm rửa đi rồi lát nữa ngồi xuống nói chuyện!”

Quỷ Vương Dạ Quân đi thẳng theo hướng bên phải của đại điện, quỷ tùy tùng cũng liền theo sát hầu hạ anh.

Có vẻ như những người hầu hạ bên cạnh Quỷ Vương Dạ Quân đều là nam, như vậy cũng đỡ, nếu như là nữ thì tôi nghĩ chắc chỗ này sẽ không bình yên như vậy đâu, nhưng mà anh đi rồi, bỏ lại một mình tôi ở đó cũng hơi ngại.

Tôi đứng đó, đi cũng không phải mà ngồi cũng không xong, đối mặt với người có vẻ như rất to lớn này, tôi không khác gì con kiến.

“Ngươi là Mạc Thất? Người sống đến đây làm gì?”

Tôi xỉu, người này biết tôi, chưa từng gặp mà đã biết tôi, trời ạ, tôi phải trả lời sao đây? Lỡ như nói sai thì có ảnh hưởng đến Dạ Quân không, nhưng nếu tôi nói dối thì chắc chắn người này sẽ phát hiện ra, làm sao đây?

Tôi suy nghĩ lúc rồi hít thở sâu, lên tiếng trả lời: “Dạ, tôi đến để thăm người thân!”

Người đàn ông đó vẫn đứng hướng lưng vào tôi, ông ta ha hả hai tiếng rồi nói: “Người sống đến thăm người chết, đúng là lần đầu nghe, ngươi cũng to gan, không sợ sao?”

Tuy người này nói chuyện nghe có vẻ rất bình thường, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn không bình thường, cho người nghe cảm giác lo sợ, có vẻ như trong lời nói đó có cái gì đó không bình thường, còn khó đoán hơn cả Dạ Quân.

Tôi bĩu môi nói: “Nhìn thấu sinh tử, cũng chỉ có vậy thôi, có gì phải sợ chứ!”

“Ồ? Sinh tử chỉ đơn giản vậy thôi sao, ngươi thật sự nhìn thấu sao! Ngươi có biết chuyện Nghiên Phi mang thai không?” Người đàn ông đó có vẻ khiêu khích, nhưng lại không nói rõ ràng, rồi lại chuyển đề tài, cũng không biết người đó có ý gì.

Đối với người không nói đàng hoàng, mà lại nói nhiều nữa, phản ứng của tôi chính là mất kiên nhẫn: “Biết, thì sao?”

“Đứa con trong bụng Nghiên Phi không phải là cốt nhục của Thiên Ngạo, nàng ta vi phạm luật lệ nên sẽ vĩnh viễn không được siêu thoát, nàng ta là nữ nhân trẫm ban tặng cho Thiên Ngạo mà dám làm chuyện mất mặt như vậy, vậy mà Thiên Ngạo lại tội nghiệp mà tha cho nàng ta chuyển thế!”

Người này tự xưng là trẫm, vậy có nghĩa là ông ta là thiên đế sao?

Trời ạ, có chút bất ngờ và đột ngột cho cuộc gặp gỡ này, cho phép tôi bình tĩnh lại chút, tim của tôi gần như sắp nhảy ra ngoài, sắp thở không ra hơi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.