Tân Nương Quỷ Vương

Chương 280: Chap-280




CHƯƠNG 280:

Buổi trưa, tôi ngồi ở trong sân phơi nắng, bà nội mời cả nhà ông ba tới ăn cơm, họ trong phòng bếp tất bật. Đột nhiên có ông lão chừng năm mươi tuổi vọt vào, vừa thấy tôi đã hỏi chỗ của ông ba, nhìn ông ta vô cùng căng thẳng sợ hãi, nói chuyện lắp bắp, cứ lải nhải cái gì đã gặp quỷ, thoạt nhìn ông ta đúng là đã bị dọa sợ.

Gặp quỷ giữa ban ngày, việc này vô cùng ly kỳ, không phải đêm hôm khuya khoắt quỷ mới ra ngoài sao?

Sau khi nghe thấy ông ba đi ra, bảo ông lão đó nói rõ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.

Ông lão tên Ngụy Hồng Vĩ, là người hái thuốc trong thôn, sau Tết, trên núi có mọc một loại cây hơi kỳ lạ, giai đoạn sinh tồn rất ngắn, nên phải trong thời gian nhất định có thể tìm được, nên ông lão không để ý căn dặn của ông ba vẫn mạo hiểm đi tới phía sau núi hái thuốc.

Ngụy Hồng Vĩ biết chút y thuật, người trong thôn bệnh nhẹ, đau nhỏ đều sẽ chạy tới chỗ ông ta khám. Người này là người trung thực có trách nhiệm, khám bệnh lấy tiền đều rất có trác nhiệm, danh tiếng ở trong thôn khá tốt. Người hiền lành như ông ta lại có thể giữa ban ngày gặp quỷ, đúng là gặp quỷ.

Tôi nhìn thấy ông ta cõng giỏ trúc bên trong trống không, xem chừng còn chưa tìm được dược liệu đã gặp quỷ, nên vội vàng chạy trở về, bị dọa đến xanh mặt, đầu đầy mồ hôi, có thể thấy trong lòng ông ta sợ hãi tới mức nào.

"Lão Ngụy nói chậm một chút, rốt cuộc lão đã nhìn thấy gì thế?"

Ông ba để Ngụy Hồng Vĩ thở xong, bình tĩnh lại rồi nói. Sau khi nhấp một hớp trà nóng lấy lại bình tĩnh, ông ta mới nói: "Nếu không phải tôi nghĩ đến đầu xuân tuyết rơi, sau lập xuân cây cối tươi tốt, nên mới muốn đến chỗ sau núi ngày thường không có người qua lại, chắc chắn sẽ tìm được không ít thảo dược mới, nhưng mà không ngờ vừa đi tới đã nhìn thấy rất nhiều người mặc binh phục đi đi lại lại. Tôi còn tưởng là đang quay phim, đi tới gần nhìn mới phát hiện những người đó đều không có đầu, không mặt mũi, đều là quỷ."

Ông lão vừa nói vừa khóc, hệt như Lão ngoan đồng, cứ lẩm bẩm mình không nên cái gì cái gì, cảm giác thế giới nội tâm của ông ta cũng sắp sụp đổ rồi.

Ông ba híp mắt lại, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Lão thật sự nhìn thấy một đám người, mà không phải một hai người ư?"

Ngụy Hồng Vĩ dậm chân một cái nói: "Ông ba, việc này không hù được người, tôi thật nhìn thấy một đoàn binh sĩ, nhìn giống như muốn đi đánh trận."

Nghe xong ông ba liên tục thở dài: "Lão Ngụy à lão Ngụy, sao không nghe lời tôi nói chứ, đã bảo mọi người đừng có đến phía sau núi, đừng có đi vào đi vào khe núi, sao lão còn dám xông vào chứ, lão già này, lão không muốn sống nữa phải không. Cái khác thì không nói làm gì, lão đem lá bùa này về đốt cho vào nước uống lập tức sẽ ổn thỏa, nhưng sau này đừng đến sau núi nữa, nơi đó không yên ổn, đêm hôm khuya khoắt cũng đừng đi ra ngoài, cứ ở trong nhà."

Ngụy Hồng Vĩ cảm kích nước mắt giàn dụa, ông ba lấy ra lá bùa bảo ông ta nhận lấy, đốt đi, rồi thả tro vào trong nước, quấy quấy để ông ta uống hết.

Tôi nhìn thấy trong chén đen sì đó còn có màu đỏ, lập tức thấy muốn ói. Nếu biết thuốc màu vẽ bùa chú kia là cái gì, tôi cam đoan ông lão kia nửa ngụm cũng không nuốt vào được. Nhưng người vì mạng sống, đến lúc đó không uống cũng phải uống nha.

Đợi Ngụy Hồng Vĩ đi rồi, tôi mới mở miệng hỏi ông ba: "Giữa ban ngày sao có thể gặp quỷ chứ, quỷ mà lão Ngụy nhìn thấy rất lợi hại phải không?"

Ông ba xua tay nói: "Cũng không lợi hại đến mức đó, nhưng vì cây cối ở khe núi rậm rạp, lại bị sương mù bao phủ lâu ngày, ánh nắng không chiếu tới được, nên mới có quỷ mạo hiểm ra hoạt động hít thở không khí trong lành. Sở dĩ ông ta có thể nhìn thấy những quỷ quái đó là vì đã lớn tuổi dương khí không đủ. Chà, chủ ngôi mộ không hề đơn giản, sau khi chết còn có quan binh chôn cùng, thân phận rất hiển quý."

Nghe xong tôi liên tục gật đầu, chỗ kia đã lâu không ai bước vào, giống như rừng rậm nguyên thủy, cây cối cao lớn, nhánh cây rậm rạp trùng điệp, ánh nắng thật không chiếu vào được, không có ánh nắng mặt trời chiếu sáng, tất nhiên âm khí tập trung dưới tán cây, có quỷ xuất hiện cũng bình thường.

“Sở dĩ lão Ngụy có thể nhìn thấy những binh lính đó, có lẽ liên quan đến đoạn thời gian trộm mộ trước kia. Mộ bị người ta đào bới, nên chủ nhân ngôi mộ muốn tăng cường phòng thủ, do đó mới phái binh lính quan sát xung quanh, kẻ nguy hiểm đó đã không muốn hại chúng ta, chúng ta cũng không nên đi trêu chọc hắn."

Tôi gật đầu, ông ba nói đúng lắm, người sống không cần thiết đi trêu chọc người chết, bên người có binh sĩ chôn cùng, không phải hoàng đế thì cũng là đại tướng quân, rất lợi hại.

Từ trộm mộ bút ký mà nói, dãy núi trong khe núi nhiều lần xuất hiện, giống như lưng rồng, đã có tướng long mạch, theo điển cố phong thuỷ thì đó chính là nơi chôn cất vật báu, người có thể được chôn ở đây nhất định là không đơn giản.

Trở lại phòng, dù nhất trí với kiến giải của ông ba, nhưng tôi vẫn khá tò mò về quan hệ giữa chủ nhân ngôi mộ và Sở Hiên. Dù lão già chết tiệt từng đề cập với tôi, Sở Hiên chết trong tay người phụ nữ mình yêu mến, nhưng trước đó có thể nói là rơi vào hoàn cảnh chúng bạn xa lánh. Nhưng không hề nhắc tới thân phận hắn, tôi không thể nào đoán ra được.

Bây giờ, Sở Hiên chậm chạp không lộ diện, tôi muốn hỏi hắn cũng không hỏi được, huống hồ nếu thật gặp mặt, tôi đã sớm bị dọa đến mất hồn rồi, nào còn dám hỏi chứ. Hơn nữa muốn hỏi cũng không có cơ hội, chỉ cần hắn gặp tôi, chuyện đầu tiên chính là phanh ngực mổ bụng, muốn đòi nửa cái mạng này của tôi, chà chà chà, vẫn là đừng gặp thì tốt hơn.

Sức mạnh tin đồn thật đáng sợ, lúc này còn chưa đến một giờ, toàn bộ người trong thôn đều biết lão Ngụy ở sau núi gặp quỷ, vì phòng hoạn nạn tương lai, tất cả người trong thôn đều tìm tới cửa, muốn ông ba cho lá bùa trừ tà mang theo phòng thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.