Tân Nương Quỷ Vương

Chương 278: Chap-278




CHƯƠNG 278:

Quỷ vương Dạ Quân vuốt mặt tôi và nói: "Những lời thừa thãi bản tôn không muốn nói nữa, em chỉ cần biết một điều. Từ đầu đến cuối, em không đủ tư cách để yêu cầu bản tôn từ bỏ em. Điều này chỉ có ta gật đầu mới được ! Nếu em còn cố gắng trốn thoát khỏi ta, chờ đợi em sẽ là tháp bảy tầng còn khủng khiếp hơn luyện ngục, nơi đó mới chính là nơi khiến cho ma quỷ sống không nổi chết không xong, ta sẽ không khách sáo mà để em ở trong đó hối lỗi vì nhưng việc mà em làm với bản tôn khi còn sống đâu, vì vậy sau này nương tử, vẫn nên suy nghĩ cho kỹ trước khi nói ra bất cứ điều gì. Em thực sự không xứng đáng với ta, nhưng bản tôn không bận tâm. Nếu em cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán, có thể tiếp tục hỗn xược đến cùng như vậy."

Bây giờ, tôi có thể hiểu được cái gọi là luyện ngục tháp bảy tầng là cái chỗ ma quỷ nào. Tôi thậm chí còn không bằng một đứa trẻ. Mạc Thành Khiêm biết về quỷ giới nhiều hơn tôi, nhưng tôi lại không biết gì về nó.

Càng bình tĩnh và vô cảm, điều đó có nghĩa là tên này thực sự đang tức giận, chơi thật rồi đây. Ngay cả những lời đe dọa cũng chỉ nói ra rất nhẹ, anh ta dị thường đến mức nào cơ chứ!

Tôi cảm thấy rằng một khi anh ta đã nói ra thì nhất định sẽ làm được. Lúc này, tôi bị đe dọa đến cứng đơ cả người rồi. Không dám tùy ý tiếp lời anh nữa, nên chỉ đành nhìn anh với ánh mắt dè dặt.

Quỷ vương Dạ Quân từ từ đứng dậy. Tôi tự hỏi liệu anh sẽ không truy cứu nữa chăng, nhưng anh đột nhiên nói: "Còn ở đó ngây người làm gì, thay y phục cho bản tôn?"

Anh tự xưng là bản tôn trước mặt tôi, với giọng điệu tự xưng hô đó khiến tôi có cảm giác xa cách. Mang theo một tâm trạng bất đắc dĩ, tôi tiến đến cởi quần áo bỏ đai eo cho anh ta, hầu hạ anh đi ngủ.

Không nhớ rằng bắt đầu từ lúc nào mà tên chết tiệt này không còn xưng ta nữa, mà nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đơn giản, nhưng lúc này, anh vô hình đang thể hiện một dáng vẻ cao cao tại thượng, đó chắc chắn không thể giả vờ được, mà thực sự coi mình là một vị vương khi đối diện với tôi, vì vậy tôi cảm thấy rằng vào lúc này bản thân phải thông minh hơn, không được thể thể hiện một thiếu sót nhỏ nào trước mặt anh ta.

Sau khi Quỷ vương Dạ Quân ngủ thiếp đi, tôi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh. Bây giờ là mùa đông, vì vậy tôi đang mặc đồ ngủ dài, lạnh đến mức run lên, nhìn thấy chiếc mặt nạ trắng trên bàn cạnh giường ngủ của tôi, có một ánh sáng lạnh ảm đạm phát ra trong đêm, tôi vô thức siết chặt nắm tay, có thể là do vừa bị tên chết tiệt này dọa, nên giờ mới thấy hoảng loạn khi nhìn thấy chiếc mặt nạ đó.

Hai người nằm trên giường, có cảm giác xa cách, như thể hai người xa lạ nằm chung, không có cảm giác thân mật nữa, dù sao tôi cũng không biết đây có phải là sống chung nhưng không cùng suy nghĩ không, dù sao cũng cảm thấy xấu hổ và khó chịu không thể giải thích được, mọi người thường nói rằng, một ngày là vợ chồng, cả đời là vợ chồng, còn chúng tôi bây giờ coi là gì chứ?

Một cánh tay đặt lên người tôi, không biết lúc nào mà Quỷ vương Dạ Quân đã quay người nghiêng sang một bên, nói với tôi: "Giường ở đây quá cứng."

Ồ!

Tôi dường như nói rằng không ai ép anh ngủ ở đây, anh có thể quay về bạch ngọc mà, nhưng những lời này chỉ dám nghĩ trong lòng, làm người vẫn không nên thật thà như vậy thì hơn: "Ở nông thôn mọi người đều thích ngủ trên loại giường cứng này. Nếu không thì tôi có thể trải chăn dưới chỗ anh nằm, có thể sẽ mềm hơn chút!"

"Không cần! Có em làm đệm là đủ rồi!"

Hả?

Tôi chưa kịp hiểu những gì mà anh nói, anh đã lật người qua và đè tôi ở bên dưới anh. Quần áo tôi mặc đã bị cuốn đi, khi anh chồm lên, tôi lập tức cảm thấy sự thay đổi ở một số nơi của anh. Vừa mới hiểu được, mặt tôi trở nên nóng ran một cách khó hiểu. Có thể từ chối không? Tôi không dám!

Không có gì sai khi làm điều xấu hổ như vậy giữa chồng và vợ mà, đó là chuyện rất bình thường, nhưng tại sao tôi luôn cảm thấy khó xử?

Quỷ vương Dạ Quân bắt đầu hôn lên trán tôi, tóc, mắt, chóp mũi đến môi, mọi thứ đều tinh tế và mềm mại, tôi không dám di chuyển, để anh ấy chiếm lấy làn da của tôi từng chút một.

Lúc đầu, tôi vẫn đang đắm chìm trong sự đe dọa của anh ấy, nhưng khi anh ấy sâu thêm một chút, tôi từ từ thư giãn, cùng theo nhịp điệu của anh ấy vào cảnh đẹp.

Hôm nay, tên chết tiệt này lại dịu dàng một cách đáng ngạc nhiên. Hiếm khi có màn dạo đầu, mà vẫn có thể chầm chậm tiến vào. Khiến tôi có cảm giác được sự sủng ái trong lo sợ, nhưng đến nửa sau, tôi nghĩ rằng tôi đã sai rồi. Tên chết tiệt này chính là có đức tính đó, lúc đầu rất dịu dàng nhưng kết quả thì vẫn là con thú không thể khống chế.

Sau khi anh ta làm đi làm lại, tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi vì mệt, khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, đập vào mắt tôi là tấm lưng trắng và rộng, một chiếc quần màu trắng vắt vẻo trên hông của anh ấy.

Ôi chúa ơi, mới sáng sớm đã thế này rồi, có phải quá quyến rũ rồi không!

Không phù hợp với những gì được dạy bảo nên tôi không nhìn nữa, lặng lẽ nhắm mắt và thì thầm điều gì đó trong lòng, nhưng tôi nghe thấy giọng nói trêu chọc của anh.

"Vừa rồi ta nghe thấy tiếng nương tử nuốt nước bọt. Có phải là đang thèm khát cơ thể của ta không?"

Tôi trả lời với một tiếng cười gượng: "Nhìn anh là để mắt tới anh. Người ngoài tôi còn chả thèm để mắt đến!"

Quỷ vương Dạ Quân cong môi mỉm cười và hỏi: "Có biết linh hồn của Triệu Thu Hoạch ở đâu không?"

Câu chuyển đề tài này có phải nhanh quá rồi không, đang nói chuyện kia đã nhảy qua Triệu Thu Hoạch rồi. Kiểu nhảy quãng này, tôi gần như suýt không theo kịp: "Làm sao mà tôi biết được, anh là lão đại của ma quỷ mà còn hỏi tôi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.