Tân Nương Quỷ Vương

Chương 272: Chap-272




CHƯƠNG 272:

Tôi giúp ông ba đặt người đàn ông lên giường, người đó đột nhiên duỗi thẳng người, hét lên: “Cứu tôi với!”

Ông ba thấy anh ta đã tỉnh táo lại thì nói: “Đây là nhà tôi, nếu cậu đã tỉnh lại thì kể hết mọi chuyện đi.”

Người đàn ông nhìn ông ba do dự sau đó thở dài, ngơ ngác giống như vẫn chưa tỉnh táo trong cơn sốc, thỉnh thoảng anh ta còn gãi quanh người, giống như có rận cắn khắp người, sau đó mới run rẩy nói: “Mấy người đi cùng tôi đâu? Ông không cứu bọn họ sao? À, thôi đi, có lẽ họ đã chết ở trong đó rồi! Ha ha, chắc tôi cũng không sống được! Mấy người đừng hỏi gì cả, cũng đừng đi xuống đó, những người đi vào đó đều không còn đường sống.”

Anh ta nói xong, tôi phát hiện móng tay của anh ta đều biến thành màu đen, cả người đều nổi lông trắng, dọa tôi phải sợ hãi.

Một lát sau, sắc mặt người đàn ông bắt đầu biến thành màu xanh đen, môi cũng tím bầm, nếu không nhìn khuôn mặt này, tinh thần diện mạo của anh ta vẫn rất tốt, nhưng với sự thay đổi nhanh chóng này, chắc chắn anh ta sẽ không sống lâu.

Tôi đã từng nhìn thấy xác chết vùng dậy, nhưng chưa gặp người sống nào với mái tóc trắng dài, từng lớp lông ngắn bao phủ lên da thịt, không giống như lông tơ bình thường, trông giống như một động vật lông ngắn nào đó.

Vết thương trên người gã đàn ông bắt đầu chảy máu, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, làm cho người khác cảm thấy buồn nôn.

Một lúc sau, người đàn ông bắt đầu gào thét ầm ĩ, anh ta giãy giụa bò lên bên giường, rồi ngã xuống đất, sau đó giãy giụa đứng lên.

Ông ba che cho tôi lùi sang một bên, tôi bị dáng vẻ của người đàn ông này dọa sợ phải trốn sau cửa quan sát, tôi thấy anh ta vừa giãy giụa vừa gào thét, trong miệng không ngừng phun ra máu đen. Anh ta ra sức gãi, móng tay sắc bén cào rách từng miếng thịt, rách da mặt mình, nhưng vẫn tiếp tục cào khoét.

Tôi che miệng lại, nhìn rất buồn nôn.

Người đàn ông không biết đau đớn xé từng miếng thịt trên người mình, không đợi anh ta bò ra khỏi cửa đã chết trong đau khổ.

Ông ba đợi một lát, sau đó tìm một găng tay vải, mang khẩu trang vào rồi nói: “Cháu mang một cây đuốc đến đây, tránh cho xác chết vùng dậy.”

Triệu Thu Hoạch xung phong nhận việc kéo xác chết này ra ngoài, miệng còn nói lời ngon ngọt: “Những thứ dơ bẩn này cứ để tôi làm, sao có thể làm bẩn bàn tay thần của ông ba chứ, ha ha.”

Ông ba đồng ý, đưa găng tay và khẩu trang cho Triệu Thu Hoạch rồi nói: “Cậu nên cẩn thận, tuyệt đối không được để máu thi dính lên người mình, nếu tiếp xúc với vết thương sẽ bị lây nhiễm, có là Đại La Thần Tiên cũng không cứu được.”

Triệu Thu Hoạch vâng một tiếng rồi kéo xác chết ra ngoài.

Tôi thu hết những điều này vào trong mắt, Triệu Thu Hoạch này thật kỳ lạ, vì vậy tò mò hỏi: “Ông ba, ngày thường tên Triệu Thu Hoạch này hết ăn lại nằm, sao giờ lại tích cực như vậy? Chắc không phải ăn no rửng mỡ đấy chứ?”

Ông ba nhìn ra ngoài cửa nói: “Quản cậu ta làm gì, ai biết đầu cậu ta có bị trúng gió không, nếu cậu ta dám làm cứ để cậu ta làm! Cháu cứ ngoan ngoãn lo chuyện của mình là được, đừng nghĩ nhiều về chuyện này, trước mắt, thứ đó vẫn chưa chạy ra ngoài, những mộ tặc đi vào đó đều chết hết rồi, có lẽ sẽ không có chuyện gì.”

Ông ba nói đúng, nhưng…

Tôi nhìn chằm chằm vết máu trên giường với trên đất, trong lòng luôn có sự bất an mơ hồ: “Ông ba, bà ba không nói gì với ông sao? Năm mới còn mang mấy chuyện không may mắn về nhà!”

Ông ba cười ha ha nói: “Bà ấy có thể nói gì, cả ngày luôn cằn nhằn.”

Cũng đúng, bà ba đã ở bên ông ba nửa đời người, có khi cãi nhau mỗi ngày, nhưng chưa từng thấy bà thật sự tức giận với ông, bà ba theo ông ba cũng là số khổ.

Đột nhiên tôi nghĩ tới một chuyện nên hỏi: “Ông ba, nếu người đàn ông này mang đồ gì từ trong khe núi ra thì sao? Chủ mộ có đến tìm chúng ta gây rắc rối không?”

Không được lấy đồ gì của người chết, nhưng lúc chúng tôi cứu người đàn ông đó về, sau khi đọc cuốn nhật ký kia, chúng tôi cho rằng có thể bọn họ đã gặp chuyện gì bất trắc, cho nên cảm thấy chỉ cần người chết hết sẽ không sao. Nhưng nếu nghĩ ngược lại, nếu bọn họ thuận lợi lấy được đồ ra ngoài, gặp phải sự truy kích của chủ mộ mà chết, có thể người sống sót trốn ra ngoài này đã mang theo đồ gì đó thì sao?

Tôi và ông ba đều không kiểm tra người trộm mộ, vì vậy chuyện này vẫn nên cẩn thận một chút, nếu mang ra ngoài vẫn trả lại được.

Ông ba nghe thấy sự nhắc nhở của tôi thì vỗ đùi ngay: “Triệu Thu Hoạch, cái tên ngốc này!”

Ông ba chạy ra ngoài như một cơn gió, tôi theo sát phía sau, thật sự không trùng hợp như vậy chứ, bị tôi đoán trúng rồi sao?

Tôi và ông ba chạy theo vết kéo trên đất đến cuối thôn, xác người đàn ông đã bị ngọn lửa lớn bao lấy, trong không khí tràn ngập mùi gay mũi, không biết anh ta dùng dầu diesel hay vật liệu gì khác, ngọn lửa nhanh chóng cháy mãnh liệt, xung quanh thi thể còn đặt một số cây gỗ, do đó ngọn lửa cháy rất lớn.

Lúc Triệu Thu Hoạch nhìn thấy chúng tôi, vẻ mặt rõ ràng đang luống cuống, chột dạ. Trên găng tay anh ta dính đầy máu đen, anh ta lau lên người mình rồi cười khúc khích nói: “Ơ, hai người đã tới rồi sao? Ngọn lửa lớn như thế này, có tôi trông là được rồi.”

Ông ba trừng mắt không khách khí nói: “Có phải tên ngốc cậu đã lục người chết lên tìm không? Đã tìm thấy thứ gì rồi?”

Triệu Thu Hoạch vội xua tay nói: “Ông ba, ông nói gì vậy, tôi làm gì dám chạm vào người chết, ông nhìn bộ dạng người này xem, rất đáng sợ, tôi lật anh ta làm gì, nếu ông không tin có thể tới kiểm tra người tôi xem!”

Ông ba ghét bỏ trợn mắt nhìn Triệu Thu Hoạch, lặp lại lần nữa: “Tốt nhất là cậu không có. Mau về nhà tắm rửa giải xui đi, nhớ mang quần áo đi đốt, tránh gặp phải phiền phức.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.