Tân Nương Quỷ Vương

Chương 271: Chap-271




CHƯƠNG 271:

Đây là một cuốn sổ nhật ký, ghi chép lại những việc đã trải qua gần đây nhất của người chủ cuốn sổ này.

Ngày 29 tháng chạp, trời âm u.

Cuối cùng cũng tìm được long mạch ở đây, nơi này chắc chắn có những ngôi mộ lớn, không biết có bao nhiêu anh hùng hảo hán đã đến đây, ở đây nguy hiểm khắp bốn phía, lần này đi, nếu không thể thắng lợi trở về, vậy thì mãi mãi không thấy ánh mặt trời. Tôi đã nghĩ đến hai kết cục này, nhưng không hối hận, tôi là người như vậy, trong cuộc sống không thể vì phía trước có nguy hiểm mà ngừng lại.

Ngày 30 tháng chạp, trời mưa.

Đêm giao thừa, mọi người đều đang ăn bữa cơm đoàn viên, còn chúng tôi phải ở dưới mộ, pháo hoa ở phía xa xa, pháo hoa rực rỡ chói mắt, giống như đang cổ vũ tôi hãy bước tiếp, mang của cải trở về thôn làng trong ngọn núi nhỏ kia, để cho tất cả mọi người đều có cuộc sống giàu có. Đây chính là mục đích của tôi, cho dù phải trả giá như thế nào, tôi cũng cảm thấy xứng đáng, ngay cả khi mua bán trên người chết. Những món đồ tốt không nên bị chôn dưới đất, vậy là lãng phí, không bằng phát của cải cho những người nghèo chúng tôi.

Mùng một, trời âm u.

Sáu người chúng tôi chỉ còn lại ba người, trong ngôi mộ cổ này, có rất nhiều thứ không thể tưởng tượng được, nhìn bạn của mình lần lượt chết đi, hy vọng của tôi cũng theo đó mà sụp đổ, không, tôi không thể chết như vậy, tôi phải sống sót trở về.

Nhật ký viết đến đây thì dừng lại, hôm nay là mùng hai, xem ra người này đã không vượt qua được.

Kiểu chữ ngay ngắn, lời văn súc tích, cách viết trôi chảy, xem ra người viết cuốn nhật ký này không phải người thô lỗ, chí ít là người có trình độ văn hóa nhất định, có lẽ là người đàn ông đã ngã trên đường kia?

Nếu tôi đoán đúng, vậy thì không có điều gì kỳ lạ! Một người tri thức lại chạy đến đây, anh ta không sợ mất mạng sao? Không biết những người này nghĩ gì, vì tiền mà váng đầu, đến cuối cùng vẫn hối hận không kịp.

Không biết mấy người này đã gặp thứ gì trong mộ, sáu người đi vào nhưng chỉ có ba người sống sót. Trong lời văn của anh ta lộ ra sự bi quan, chắc đã gặp phải nguy hiểm mà trước nay chưa từng thấy, chỉ sợ đến hôm nay, ba người còn lại cũng xảy ra chuyện rồi!

Ông ba nhíu mày nói: “Những người này đúng là cần tiền đến mức không cần mạng, lá gan không hề nhỏ! Lấy ở đâu không lấy, cứ khăng khăng đi xuống khe núi. Từ xưa đến nay chưa ai bước vào đó, cho dù đi vào rồi cũng không mang đồ ra được, chỗ đó rất quỷ quái. Sao những người này không chịu thông suốt như vậy, là vì bảo bối sao!”

Triệu Thu Hoạch đang vùi đầu ăn, nghe thấy có bảo bối thì hai mắt sáng lên: “Cái gì? Có bảo bối sao?”

Ông ba cầm cuốn sổ đánh vào gáy Triệu Thu Hoạch mắng: “Bảo bối cái gì, đồ của người chết có thể động đến sao? Cậu bị ép tới mức thấy tiền sáng mắt à, mấy thứ đó vào tay ai người đó sẽ mất mạng, dựa vào sự yếu vía của cậu, không bằng tỉnh lại đi! Haizz! Trở về thôi. Thông báo với mọi người chuẩn bị phong tỏa núi, không được ra sau núi, càng không được đến gần khe núi.”

Phong tỏa núi! Cảm giác thật nghiêm trọng.

Tôi do dự nhìn về cánh rừng nhô ra kia hỏi: “Ông ba, cứ vậy trở về sao? Trong đó vẫn còn người, chúng ta không đi cứu nữa à?”

Ông ba lắc đầu nói: “Không phải chúng ta không cứu! Bọn họ đi sáu người nhưng chỉ còn ba người sống, giờ chỉ có một người chạy ra ngoài, trong núi căn bản không còn đường sống! Mấy thứ trong khe núi không nên chạm vào, chỉ cần chúng ta không đi trêu chọc vật kia thì sẽ không sao! Người chết cũng giống như người sống, cần sự yên tĩnh, đi thôi!”

Ông ba nói đi là đi, hết cách rồi, tôi chỉ có thể đi theo, có điều trong lòng vẫn suy nghĩ và do dự.

Theo cách xử sự của ông ba, chắc chắn ông sẽ vào xem xét, xác định không còn người sống mới dừng tay, nhưng lần này ông lại kiên quyết như thế, không tận mắt nhìn thấy đã phán đoán không còn người sống, tôi cảm thấy ông hơi qua loa.

Trong lòng có nghi vấn, nhưng tôi không nói ra. Đầu tiên là tôi cảm thấy ông ba làm việc rất đáng tin, ông nói không còn người sống, có lẽ đúng là như vậy. Thứ hai là vì hình dạng người trốn ra kia, nghĩ đến tình cảnh trong mộ, sau một đêm có thể không còn ai sống sót. Nghĩ đi nghĩ lại, quả thật cảm thấy mình quá đa nghi.

Chúng tôi đi xuống núi trở về thôn, người đàn ông được cứu kia vẫn chưa tỉnh lại, anh ta được sắp xếp ở nhà một người dân trong thôn.

Ông ba không đi nghỉ ngơi mà trực tiếp đi qua nhà người đó, kiểm tra vết thương của người đàn ông, một lúc sau mới lắc đầu nói: “Độc thi quá sâu, không có thuốc chữa! Đợi cậu ta tỉnh lại thì hỏi một chút, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trong thôn chúng ta chưa đến một nghìn người, nhưng cũng không gánh nổi chuyện này, hy vọng đừng liên lụy đến những thôn khác.”

Ông ba cảm thấy để người này ở trong nhà người đó không được tốt cho lắm, vì vậy ông mang anh ta về nhà mình, Triệu Thu Hoạch cũng không trở về mà đi theo ông ba, không biết anh ta muốn làm gì.

Ngày thường Triệu Thu Hoạch là người chơi bời lêu lổng, chưa từng thấy anh ta giúp người khác như thế, giờ lại tích cực như vậy đúng là rất kỳ lạ.

Lúc trước khi tôi tìm anh ta tới giúp, ánh mắt anh ta nhìn tôi hơi híp lại, có thể do tôi là con gái nên anh ta mới thoải mái đáp ứng! Nhưng bây giờ chuyện đã kết thúc, anh ta còn đi theo ông ba để làm gì?

Phản cảm với một người rất dễ được hình thành, nhưng muốn thay đổi sẽ rất khó, tôi vốn không ưa Triệu Thu Hoạch, có điều tôi không có quan hệ gì với anh ta nên không sao, chỉ đang suy nghĩ có phải người đàn ông lưu manh nào cũng nhìn phụ nữ tham lam như thấy vàng thế à?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.