Tân Nương Quỷ Vương

Chương 263: Chap-263




CHƯƠNG 263

Ông lão vẫn không chịu buông tha, cứ lẽo đẽo theo sau tôi chào hàng: "Cô gái, có thể bán rẻ cho cô mà, tôi chỉ còn mấy chiếc này nữa thôi!"

Tôi càng bước nhanh hơn, một mực đi về phía trước không quay đầu lại, không nỡ nhìn những người như thế này. Giống như ở trên nhân gian vậy, nhìn thấy người già ăn xin ngoài đường là tôi lại mềm lòng, nghĩ đến việc họ đã nhiều tuổi như vậy rồi mà vẫn phải ra ngoài ăn xin sống qua ngày, còn bị người ta mắng nữa, mùi vị đó thật khó hình dung. Chắc là tôi thương hại họ! Họ đều đã là cha mẹ của người ta rồi mà đến lúc già còn phải chịu tội như thế, thật đáng thương!

Nơi này là Quỷ giới, không phải nhân gian, tôi không thể tuỳ tiện mua đồ trong tay họ được, nên chỉ đành làm ngơ mà đi thôi.

Chạy mãi chạy mãi rồi biến thành cứ chạy về phía trước không có mục đích, giống như muốn chạy đến nơi tận cùng của thế giới này không muốn dừng lại vậy! Xung quanh vang lên tiếng pháo, khắp nơi đều là ánh sáng rực rỡ sắc màu, tôi dường như đang đặt mình dưới ánh đèn cửa sổ của nhân gian.

Chẳng biết từ lúc nào tôi đã chạy tới một bờ sông, có rất nhiều người đang ở đó thả đèn. Tôi nhớ đúng là có nơi có tục lệ thả đèn cầu nguyện vào ngày ba mươi cuối năm nhưng rất khó nhìn thấy.

Tôi chạy chậm lại, đứng lặng ở một chỗ lặng lẽ nhìn. Đột nhiên tôi nghe thấy có người gọi tên mình, tôi quay đầu về hướng phát ra âm thanh đó, hoá ra là Ninh Nghi và Dương Mặc, không ngờ họ cũng đang ở đây, còn cùng nhau thả đèn nữa. Xem ra Ninh Nghi đã buông bỏ rồi, nếu không thì hai người họ cũng sẽ không ở bên nhau như thế.

Ninh Nghi đi đến trước mặt tôi cười hì hì hỏi: "Muốn cùng đi thả đèn không?"

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc đèn hình bông sen trên tay Ninh Nghi, bất giác lắc đầu. Vĩnh Hiên từng nói không thể nhận đồ vật quỷ ở đây, kể cả là Ninh Nghi đưa thì cũng không được nhận,. Tôi biết họ sẽ không làm hại tôi nhưng cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Dương Mặc luôn ở cạnh Ninh Nghi, trông cậu ta trưởng thành hơn trước nhiều lắm.

Nhìn dáng vẻ hạnh phúc ngọt ngào của hai người họ, tôi không nhịn được hỏi: "Hai người ở bên nhau rồi thật tuyệt quá, định lúc nào tổ chức chuyện vui đây, tôi muốn uống rượu mừng của hai người lắm rồi đấy!"

Dương Mặc da mặt mỏng, thấy tôi hỏi thế thì lập tức đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng muốn lắm nhưng Ninh Nghi không đồng ý, bảo tôi vẫn còn trẻ con, đợi tôi trưởng thành hơn chút nữa rồi nói sau! Nhưng mà tôi cảm thấy tôi đã không còn nhỏ nữa rồi."

Ninh Nghi trừng mắt bắt đầu trách mắng: "Còn không nhỏ à, cậu nói xem bây giờ cậu được mấy tuổi rồi! Xời, vắt mũi chưa sạch còn học đòi làm người lớn, đợi thêm vài năm nữa đi!"

Tôi cười phá lên, nhìn hai người họ lúc này tôi thật lòng mừng thay cho họ! Cho dù là mắng cũng là mắng yêu, còn tôi thì sao, cứ nghĩ đến bản thân mình là trong lòng lại ngập tràn cay đắng.

Bên sông, từng đôi từng đôi đang thả đèn, chỉ có một mình tôi cô đơn lẻ loi, đi đến đâu cũng nhìn thấy cảnh mọi người vui vẻ hạnh phúc, thật tức quá đi mất! Rõ ràng tôi không FA nhưng còn cô đơn hơn cả FA.

Không thể ở đây thêm được nữa, tôi chọn đại một lý do để rời đi. Thật ra thì tôi cũng chẳng còn nơi nào để đi nữa, chỉ đành tìm một chỗ không có ai bên bờ sông ngẩn người nhìn những chiếc đèn hình bông sen thả trên mặt nước. Tâm trạng tốt đã bị cảnh tượng vui vẻ hạnh phúc ban nãy phá huỷ rồi, buồn thật chứ!

"Bảo là muốn đi dạo một mình, sao lại chạy đến đây ngẩn người ra thế! Em không sợ gặp phải bọn ác quỷ rồi trở thành bữa ăn cho chúng à?"

Nghe thấy giọng nói của Quỷ vương Dạ Quân, tôi vội vàng quay đầu lại, thấy anh ta từ từ tiến lại gần, tôi hít một hơi thật sâu để che giấu niềm vui sướng trong lòng. Anh đến một mình, không có Thanh Cơ ở cạnh.

"Sao phải sợ! Nếu như tôi gặp phải ác quỷ gì gì đó, vậy chứng tỏ rằng an ninh ở Quỷ giới của anh không tốt, kẻ làm Quỷ vương như anh cai quản không đến nơi đến chốn thôi!" Sau khi điều chỉnh được hơi thở, tôi thuận miệng hỏi: "Sao đến có một mình vậy? Thanh Cơ đâu?"

Mới nói được vài câu thì Quỷ vương Dạ Quân đã đi đến trước mặt tôi rồi, ánh mắt anh ta tràn ngập ý cười nói: "Hình như nương tử rất để ý cô ta thì phải, đây gọi là ghen đấy! Vi phu đã để cô ta trở về rồi, hôm nay vốn là muốn đưa em đi chơi, sao có thể bỏ em lại một mình chứ."

Hừ! Tôi trợn mắt tỏ vẻ không tin nói: "Thôi đi! Hậu cung của anh bao nhiêu phụ nữ như thế, mau trở về mà trông coi đi, còn không về thì cẩn thận hậu viện sẽ cháy đấy."

Quỷ vương Dạ Quân thuận thế kéo tôi vào lòng nói: "Chẹp chẹp chẹp, em nổi nóng lên cũng ghê thật đấy! Ở khung cảnh xinh đẹp như thế này, em không nói lời đường mật với ta mà lại cứ nói mấy lời ỉu xìu thế à! Khẩu vị của nương tử thật là độc đáo, lẽ nào cách biểu đạt tình yêu của em là cãi nhau với ta sao? Hơn nữa, chẳng phải hậu viện vừa mới cháy xong đó sao, bản tôn ghét nhất là mấy người phụ nữ ghen ghét tranh giành nhau. Bọn họ dám vậy thì nhân cơ hội thiêu luôn cũng được, nhiều phụ nữ chưa chắc là chuyện tốt, chuyện này em còn không hiểu sao?"

Tôi cố ý chớp chớp mắt tỏ vẻ không hiểu gì hỏi lại: "Nhiều phụ nữ chứng tỏ nhiều phúc mà, sao mà không tốt được. Đàn ông các anh chẳng phải đều thích như thế nhất còn gì? Chẳng lẽ là vì bận quá, lại nhiều người nên thể lực không cho phép? Hay là sợ làm nhiều sẽ chết trên giường, thế thì khó coi lắm!"

Quỷ vương Dạ Quân cốc vào trán tôi rồi nói với giọng thản nhiên: "Đúng đó! Đúng là bản tôn bận quá mà! Ai bảo nương tử ngốc thế chứ? Nếu không đặt hết thời gian ở chỗ em, quản chặt em thì với cái tính cách ngốc nghếch hồ đồ này của em, một ngày nào đó bị người ta bắt cóc mất thì sao đây? Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi chút đi, đợi Mạc Thư Nhiên tới, ta sẽ đưa hai người về, ở đây đúng thật là rất nhạt nhẽo."

Buổi tối của người sống là dùng để ngủ, đâu có được khoẻ mạnh giống như nơi quỷ mị này. Đi loanh quanh một lúc tôi buồn ngủ đến mức sắp không mở được mắt ra nữa! "Ừm, vậy tôi không khách sáo nữa đành mượn quý vùng ngủ một giấc vậy, anh không được đi đâu đâu đấy, nhớ là phải gọi tôi dậy nhé!"

Dường như Quỷ vương Dạ Quân nghiện cốc vào trán tôi thì phải, không vui một cái là ra tay, tôi cũng cạn lời luôn rồi. "Của ta chẳng lẽ không phải của em sao, em nói thế ta không thích nghe."

Tôi trợn mắt, anh không thích hả, tôi còn không thích nói đây này! Tôi quay người bỏ đi, không muốn để ý đến anh nữa!

Quỷ vương Dạ Quân đuổi theo hỏi: "Ở đây không tốt sao? Tại sao em không muốn ở lại?"

Câu hỏi này nghiêm túc quá, không phù hợp để nói vào lúc này. Cho nên tôi nghĩ nghĩ rồi đáp: "Nếu như tôi nói không bằng lòng, có phải anh sẽ hỏi liên tục không ngừng không? Đừng nói là không, tôi biết anh sẽ không như thế. Tôi không muốn làm mọi chuyện trở nên không vui trong một ngày như hôm nay, cho nên anh đừng hỏi nữa, để tôi tìm một chỗ nào đó ngủ đi, tôi buồn ngủ lắm rồi."

Quỷ vương Dạ Quân dừng bước, mà tôi cũng không biết phải đến Minh Điện kiểu gì, chỉ đành dừng bước hỏi: "Không về sao? Sao không đi nữa vậy?"

Tôi hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng lúc này của anh sau lớp mặt nạ, tôi đợi anh mở lời nhưng anh lại cứ đứng yên lặng nhìn tôi, không khí xung quanh dường như loãng ra, tôi cảm nhận được anh đang vô cùng kiềm chế.

Được rồi! Xem ra anh ta không muốn trốn tránh vấn đề này. Tôi thở dài nói: "Nói đi! Hôm nay nói rõ chuyện này ra đi, nếu không nói rõ ràng anh cũng sẽ không buông xuôi! Nói đi, anh muốn hỏi gì, tôi trả lời là được."

"Lý do không muốn ở lại đây với ta!"

Trong lòng đã có ý thì sẽ không trốn tránh vấn đề này nữa. Tôi hít một hơi thật sâu, thật lòng nói: "Tôi sống ở hiện đại, từ nhỏ tiếp nhận chế độ hôn nhân một vợ một chồng! Cho nên tôi không thể nào tiếp nhận được việc chia sẻ một người đàn ông với nhiều người phụ nữ khác! Còn nữa, bản thân tôi cũng không thể chấp nhận một người đàn ông mà trong lòng còn có người khác, tôi muốn làm duy nhất. Không có điều này, những chuyện khác với tôi mà nói chỉ là nước chảy mây trôi, không có nghĩa lý gì hết."

Có thể một hơi nói ra những lời này thật sự không dễ dàng với tôi chút nào, nhưng đây cũng là những lời thật lòng của tôi, nếu không nói rõ ra thì anh ta sẽ không hiểu.

"Tôi nói như vậy cũng không sợ anh nghĩ ngợi, chúng ta không phải người ở cùng một thời đại cho nên có rất nhiều quan niệm khác biệt. Giống như tôi mặc váy hay quần sooc trong những ngày nắng nóng là bình thường nhưng trong mắt anh lại là làm bại hoại thuần phong mỹ tục, còn có rất nhiều khác biệt như thế này nữa, giữa chúng ta có rất nhiều điểm không hợp nhau! Còn nữa, anh thử hỏi lại trái tim mình xem rốt cuộc anh yêu ai, có nhiều thứ không phải cứ nói không có là không có đâu! Có thể tôi yêu anh nhưng tôi cũng cần có cuộc sống của mình, nếu như anh là người bình thường thì chúng ta có thể đơn giản hơn một chút. Có lẽ chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể bên nhau đến răng long đầu bạc thôi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.