Tân Nương Quỷ Vương

Chương 255: Chap-255




CHƯƠNG 255

Quỷ Vương Dạ Quân hừ lạnh một tiếng rồi khinh thường nói: "Còn cần phải hỏi? Ả động chân tình, diễn giả cũng không thành thật được! Ả vốn đã không ôm hy vọng cho kiếp sau, kiếp trước làm không ít chuyện ác, dù có kiếp sau cũng phải chịu khổ đến hết cả đời! Lúc trước, nếu ta không nể tình ả có tỏa hồn đan, sao lại cho phép ả ngông cuồng như thế, sớm đã nhốt đánh ả vào đáy địa ngục rồi."

Hóa ra, Vương phi này kiếp trước không chịu tích phúc, sợ chết rồi không có kết cục tốt, mới ép lão già cưới cô ta. Vốn chỉ là một cuộc trao đổi mua bán, nhưng cuối cùng cô ta lại rung động với anh, phụ nữ hay ghen, biết rõ lão già làm mọi chuyện đều là vì Nhược Hi, cho nên mới thả tàn hồn của cô ấy đi, muốn mượn điều này hấp dẫn sự chú ý của anh! Chỉ tiếc mất nhiều hơn được, chạm vào ranh giới của anh, cứ thế ngã xuống không đứng lên nổi.

“Trên danh nghĩa, cô ấy vẫn là chính cung nương nương, anh tính xử trí thế nào?”

Quỷ Vương Dạ Quân chần chờ nói: "Đã bắt giữ, nhưng ta còn chưa nghĩ ra phải xử trí ả thế nào! Ả từng hãm hại em, ta muốn nghe ý kiến của em."

Lời này mang ý thăm dò quá sâu! Tôi lắc đầu trực tiếp từ chối: "Đừng! Tôi vẫn nói câu đó, ân oán giữa tôi và cô ta đã huề nhau, đừng có kéo tôi vào chuyện! Nhưng mà, tôi cảm thấy tuy vị Vương phi này không chính đạo, nhưng chung quy vẫn là phụ nữ, ra tay nặng với người yêu anh thì không tốt lắm."

Hành vi của Vương phi dĩ nhiên làm người ta khinh thường, nhưng cuối cùng là bởi vì quá yêu người đàn ông này mới có thể mắc phải loại sai lầm này, chỉ vì vậy mà giết cô ấy, để cho cô ấy hồn bay phách tán không bao giờ siêu sinh, thật sự có hơi quá.

Bây giờ linh hồn còn sót lại của Nhược Hi đã được tìm về, cũng không gây ra tổn thương lớn, xử nặng có lẽ sẽ khiến người ta tranh cãi, còn không bằng phạt nhẹ còn có thể khiến thuộc hạ kính trọng.

Chỉ là, trong tâm tôi cảm thấy người giống như Vương Phi thực sự không nên giữ lại, người đàn bà này tâm cơ thâm sâu, vì đạt được mục đích ngay cả bản thân mình cũng không buông tha, thật có thể nói là không chừa thủ đoạn nào. Tôi nghĩ tới lúc trước, sau khi chuyện này xảy ra, giả bộ dáng vẻ vô tội cắn lại tôi một cái, sau khi âm mưu không thực hiện được, ra tay với linh hồn còn sót lại của Nhược Hi, đang sống lại muốn để cho nó tan thành mây khói, thủ đoạn cực kỳ cay độc, lòng dạ vô cùng nham hiểm, đàn bà như vậy chết không có gì đáng tiếc.

Quỷ vương Dạ Quân nhếch khóe miệng lạnh nhạt nói: “Chết? Đối với người đàn kia bà mà nói quá lời cho ả ta rồi, không chịu khổ nạn ba đời sao có thể bỏ qua.”

Đúng vậy! Người chết, đầu xuôi đuôi lọt, còn sống chịu tội mới là thống khổ nhất, tôi nhìn gò má của quỷ vương Dạ Quân, anh đối với Vương Phi có quá nhiều oán hận, đối với Nhược Hi thì có nhiều thương tiếc.

Tiếng cãi vã ngoài phòng dần dần mất đi, thím cả tạm thời ở tại nhà bà nội. Bởi vì ông cố nội, bà cố nội đã không còn trên đời, ngôi nhà bọn họ ở đã sớm cũ nát, mặc dù đồ dùng trong nhà cái gì cũng còn, nhưng lâu ngày không có người quét dọn, thật sự là quá bẩn, đầy bụi bặm, khắp nơi đều là mạng nhện, nhất thời không thể là chỗ cho người ở, vậy nên, bà nội mới sắp xếp bọn họ ở căn phòng phía đông.

Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng cuối cùng cũng là người một nhà, cũng không thể đuổi ra ngoài đường được!

Một đêm này coi như là yên tĩnh trôi qua, hôm sau tỉnh lại, tôi coi như là gặp được cô em gái nhỏ sắp tròn mười bốn tuổi này, cô ấy tên Mạc Thư Nhiên , trên mặt mang vẻ ngây thơ, nhưng mặc đồ tương đối già dặn, có thể là bởi vì ở trong thành phố lâu rồi, trên người cô ấy tôi không thấy hình bóng trong quá khứ của mình, đại khái đây chính là khác biệt giữa thành phố và nông thôn đi, quan niệm và thói quen cũng sẽ có khác biệt.

Chúng tôi là người một nhà, nhưng dường như không có qua lại gì, cho nên tôi không có gì lời gì nói với cô ấy. Tôi lớn hơn cô ấy bốn tuổi, có câu nói hơn ba tuổi cách một thế hệ, tôi và cô ấy coi như là cách nhau một thế hệ vậy.

Trên người Mạc Thư Nhiên có tất cả tật xấu của người thành phố nên có, cô ấy không thể tách rời điện thoại, cả ngày ôm điện thoại ngồi ở chỗ đó chơi không ngừng, trong nhà vì cô ấy mà tiếng ồn tăng lên gấp bội, cô ấy cũng không cảm giác gì dường như ngồi ở đó không phản ứng.

Thật ra thì, tối hôm qua cãi vả vẫn kéo dài đến hôm nay, tôi có thể thức dậy cũng là bởi vì cái này!

Chú cả và thím cả muốn dẫn Mạc Thư Nhiên đi, ông Ba và bà nội ngăn không đồng ý, đây chính là một vòng tuần hoàn, tôi dường như thấy được mình bốn năm trước, mẹ tôi cùng bà nội hai người đối chọi, nhưng người thắng cuối cùng vẫn là bà nội tôi. Bây giờ nhìn tình cảnh này, không có cảm xúc gì quá lớn, là con gái nhà họ Mạc, tôi đã có lĩnh ngộ sâu sắc. Không đồng ý, cũng không có cách gì.

Mạc Thư Nhiên nhìn thấy tôi, lập tức từ trên ghế nhảy cỡn lên, vượt qua các trưởng bối đang không ngừng cãi nhau, đi tới bên cạnh tôi.

Vừa mới bắt đầu, Mạc Thư Nhiên liền ngồi ở đó, bình thường đối mặt không nghe không hỏi, có sự lãnh đạm mà thiếu niên không nên có, nhưng thấy tôi, cô ấy ngược lại rất hưng phấn. “Chị chính là chị Thất Thất? Lúc mười bốn tuổi có phải gả cho vong linh hay không?”

Con gái nhà họ Mạc mười bốn tuổi nhất định sẽ bị đưa vào địa phủ, gả cho vong linh, điểm này là người nhà họ Mạc thì ai cũng biết, cho nên cô ấy biết tôi cũng không thấy kỳ lạ.

Tôi gật đầu với cô ấy một cái, Mạc Thư Nhiên ồ một tiếng, lại hỏi: “Vong linh chính là người chết, là quỷ trong truyền thuyết! Vậy bọn nó thật tồn tại sao? Em cảm thấy mấy người bà nội nói đều là lời nói vô căn cứ, chúng ta là người có học, không nên tin những thứ mê tín này.”

Lời này nếu là đặt ở bốn năm trước, tôi nhất định đồng ý, nhưng trên thực tế cũng không phải là như vậy. Nhìn chằm chằm Mạc Thư Nhiên hồi lâu, tôi trầm giọng nói: “Có tin hay không, nó cũng tồn tại.”

Mạc Thư Nhiên a lên, cô ấy hứng thú nói: “Nói như vậy, chị tin sao!”

Tôi cười một tiếng đáp lại: “Dĩ nhiên! Đích thân trải qua, không thể không tin!”

“Đúng nhỉ! Chị cũng là con gái nhà họ Mạc, phải gả cho vong linh. Chị gặp chồng chị rồi!”

Mạc Thư Nhiên đối với chuyện này hứng thú và nhiệt tình tôi không thể so được, không biết nên nói là cô ấy gan lớn, hay là thật ngây thơ, quá khứ liên quan tới thảm cảnh xuất giá của con gái nhà họ Mạc ngày đó, người đời trước đều nói tồi tệ, cô ấy chẳng lẽ sẽ không sợ sao?

Tôi thật bội phục sự rộng lượng của cô ấy, có điều chỉ thở dài nói: “Gặp rồi! Hơn nữa rất nhanh cũng gặp được chồng tương lai của cô, hẳn là tối mai đó!”

Mạc Thư Nhiên cười lên hai con ngươi như vầng trăng khuyết trên bầu trời, hết sức ngọt ngào, trò chuyện mấy câu, tính tình của cô ấy cũng làm cho người ta thích, chính là không biết đối phó với Vĩnh Hiên có đủ hay không. “Ngày mai là sinh nhật em, vốn là có thể tìm một đám bạn ăn mừng, bây giờ không thể làm gì khác hơn là ở lại nơi này! Có điều, nơi nghèo này không khí tốt, cũng thanh tịnh, coi như là một thể nghiệm khó mà có được! Còn về vong linh gì đó, hắn nếu như tới, em cũng có gan gặp hắn, xem xem quỷ rốt cuộc dáng dấp ra sao.”

Nghe cô ấy nói khoác như vậy mà không biết ngượng, thiện cảm lúc trước hoàn toàn mất rồi! Nói thế nào nơi này cũng là quê hương cô ấy, xem thường thôi cũng được, còn mang giọng khinh thường, thật là nhóc con không biết trời cao đất rộng.

Trong nháy mắt không có ý nghĩ cùng cô ấy trò chuyện tiếp, bây giờ cô có thể nói huênh hoang, đến ngày mai, nhìn cô có còn gan nói hay không, không khóc không la thì coi như cô có bản lĩnh.

Không phải tôi muốn khen giá trị nhan sắc nhà họ Mạc chúng tôi cao, đây là sự thật, đàn ông không nói, nhưng phụ nữ đều như đóa phù dung, từ nhỏ là một mỹ nhân, chỉ tiếc không sống được lâu, mười bốn tuổi đã gả tới địa phủ.

Cô gái có chút nhan sắc, khó tránh khỏi kiêu ngạo, nếu trong nhà còn có tiền, tính tình kia là không thể được! Nhìn Mạc Thư Nhiên mặc đồ, lời nói cử chỉ cũng biết chú cả bên ngoài kiếm được không ít tiền, cho nên mới cưng chiều thành dạng này, không biết qua ngày mai, tính tình vị đại tiểu thư này có khiến cô ấy chịu khổ không, đi theo Vĩnh Hiên tính tình nóng nảy sống qua ngày, thật khổ nhau!

“Thư Nhiên , đi thôi!” Thím cả quay đầu về phía chúng tôi bên này gọi, bà ấy mặt đều đỏ lên vì tức. Áo choàng trên người bà ấy giá cả không rẻ, trên tay trên cổ đeo không ít trang sức vàng ngọc, đứng ở trong nhà này vô cùng gai mắt, vừa nhìn chính là phú bà thành thị, bên ngoài mặc lộ liễu như vậy, không sợ bị cướp sao?

Ông ba sau khi nghe nói trực tiếp chặn cửa lại, ông trầm giọng quát lên: “Tôi nói lại lần nữa, đây là quy tắc của gia tộc nhà họ Mạc truyền lại, các người nếu đi, sau này xảy ra chuyện, cũng đừng trở lại tìm chúng tôi gây rối! Cháu dâu, đừng trách tôi không cảnh cáo các người, đây không phải là trò chơi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.