Tân Nương Quỷ Vương

Chương 249: Chap-249




CHƯƠNG 249

Con gái nhà họ Mạc đến nay chỉ có một mình tôi sống được đến mười tám tuổi, mà không lâu nữa có lẽ cũng sẽ phải rời khỏi đây. Haiii...

Mơ mơ hồ hồ ngủ đến khi trời sáng, tôi vừa tỉnh liền phát hiện tất cả hành lý đã chất đống bên cạnh giường còn bạch ngọc thì đặt ở đầu giường. Tôi sờ bạch ngọc mát lạnh đến tậm tim thì biết lão già đã quay lại rồi.

Đeo bạch ngọc vào, tôi cầm thẻ ngân hàng mà ba chuẩn bị cho tôi trước kia đi ra khỏi phòng. Trong này là tất cả gia sản của tôi, tôi định sẽ đưa hết cho bà nội.

Ngoài ý muốn rơi vào bí cảnh, tôi thấy nguyên nhân cái chết của mình, biết bản thân không sống được bao lâu nữa. Dù lão già nói sẽ không để tôi chết nhưng anh cũng sẽ không cho tôi ở lại Nhân giới nên số tiền này tôi giữ lại cũng không có ý nghĩa gì. Tôi không thể chăm sóc bà nội cả đời nhưng chí ít có số tiền này, bà cũng sẽ không phải quá vất vả.

Đi vào bếp thấy bà nội đã ở đó bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho tôi. Bữa sáng trong núi không quá cầu kỳ, một bát cơm thêm chút thức ăn còn dư tối qua là coi như đã xong bữa sáng.

“Dậy rồi à? Rửa mặt, ăn sáng rồi đi tìm ông ba của con đến đây. Khó khăn lắm cháu mới về một chuyến, để ông ấy tới cùng ăn bữa cơm trưa, náo nhiệt một chút.” Bà nội thấy tôi đứng ở cửa thì quay đầu lại cười nói.

“Bây giờ cháu không ăn được những thứ này nữa mà dựa vào thứ khác để sống.”

Bà nội sửng sốt một chút rồi mới gật đầu cũng không hỏi gì hết, xới cho mình một bát cơm, gắp ít thức ăn rồi bê ra phòng ngoài bắt đầu ăn.

Tôi cũng theo bà đi ra phòng khách, bà sống nửa đời người rồi nên cái gì cũng hiểu. Tôi để thẻ ngân hàng vào túi bà rồi nói: “Tiền trong này bà cầm lấy dùng đi, bà lớn tuổi rồi làm nông không được nữa, sau này cũng đừng đi nữa, ở nhà hưởng thụ đi!”

Bà nội buông bát cơm xuống, lấy thẻ ngân hàng ra trả lại tôi: “Xương cốt già của bà hoạt động quen rồi, không dùng được những thứ này, cháu cầm lấy dùng đi!”

Tôi lại lấy thẻ ngân hàng ra để lại vào túi bà: “Bà nội, bà đừng lo lắng cho cháu, tiền tiết kiệm của cháu còn đủ dùng. Số tiền này là tiền dưỡng lão của bà, bà cầm lấy đi, không là cháu sẽ giận đó.”

Bà nội không lay chuyển được tôi, bà không đồng ý cũng không từ chối.

Tôi đợi bà ăn sáng xong mới đi tìm ông ba, đã lâu không về nên tôi muốn tiện thể đi dạo xung quanh một chút.

Không khí trên núi vô cùng tươi mát, sáng sớm ngày đông mặc dù lạnh nhưng không ồn ào náo động như ở thành phố, cũng không bị ô nhiễm không khí. Trong không khí ẩm ướt, trước mắt đều là sương mù dày đặc.

Yêu cầu của tôi không cao, nếu như có thể để tôi ở bên bà nội mười năm, tiễn bà đi đoạn đường cuối cùng thôi cũng đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi!

Sau năm mười bốn tuổi bị mẹ đưa đi, tôi chưa từng về đây đón tết, bây giờ tôi về rồi, có cơ hội này, tôi lại muốn ở đây lâu thêm vài năm. Tôi thích không khí đón tết ở thôn Hạ, nhà nhà đều náo nhiệt, cùng nhau đốt pháo, cùng nhau chơi mạt chược, ca hát nhảy múa, không giống như ở thành phố đều là từng nhà riêng biệt, nhà nào biết nhà đấy.

Tôi nhớ cuộc sống trước kia, tựa như bây giờ đi bộ trên núi, bốn phía là hoa cỏ, trời xanh, cây lớn, ở đồng ruộng có vài đứa trẻ chăn trâu, còn có cái ao nhỏ không đóng băng, có những loài cá không biết tên và rất nhiều những động vật nhỏ đáng yêu nữa.

Ở nơi này, tôi có quá nhiều kỷ niệm, tôi muốn dùng quãng thời gian còn lại ở lại đây, ở bên người mà tôi nhung nhớ.

Cỏ dại bên đường phủ đầy sương, trắng trong đẹp đẽ như những bông hoa tuyết, tôi ngồi xổm xuống đất ngắm nhìn một lát rồi mới đứng lên đi tiếp.

Trong làn sương mù có một bóng người đi đến, đoạn đường này đa số đều là người trong cùng một thôn. Tôi đi khỏi đây lâu như vậy nên đã không còn nhận ra rất nhiều người.

Tôi đứng đó nhìn người kia đi về phía mình, người đó cười với tôi rồi nói: “Bảo bối ngoan, về rồi đấy à, dậy sớm thế!”

Bảo bối ngoan là tên ở nhà của tôi, người già đều thích gọi tôi như vậy vì khi còn nhỏ tôi rất ngoan. Ông ấy gọi tôi như vậy có lẽ là quen tôi nhưng tôi lại không có chút ấn tượng nào về ông cả.

Ông lão tóc đã bạc nửa đầu, nhìn ít nhất cũng phải bảy, tám mươi tuổi rồi, ông đang chào tôi, tôi cũng không thể không chào lại. Xuất phát từ sự lễ phép, tôi cũng định trả lời một câu rồi về nhà hỏi bà nội xem người này là ai.

Khi tôi định mở miệng thì tên chết tiệt đột nhiên quát lên từ trong miếng bạch ngọc: “Đi về phía trước, đừng quay đầu lại cũng đừng nói gì cả. Cứ coi như chưa nhìn thấy gì, đi tiếp đi.”

Tôi không dám hỏi nhiều, nghe lời anh giả vờ như không nhìn thấy ông già kia, cắm đầu cắm cổ đi tiếp.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tên chết tiệt sẽ không lấy chuyện này ra để đùa giỡn với tôi, lẽ nào ông già kia có quỷ sao? Càng nghĩ lòng càng hoảng loạn, sau lưng lạnh toát, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi!

Bây giờ mới hơn bảy giờ, vẫn chưa đến tám giờ, trời mới chỉ tờ mờ sáng, trong núi sương mù lại dày đặc nên tầm nhìn cũng giảm thấp. Tôi đi vài mét đã không phân biệt được đông tây nam bắc gì nữa.

Thật sự rất kỳ quái, sống ở thôn Hạ đã mười bốn năm nhưng tôi chưa từng thấy có ngày nào sương mù dày như thế này!

Tôi đi qua ông già kia, ông ta vẫn cười tươi rói, chỉ là nhìn ở khoảng cách gần mới thấy nụ cười ông ta rất kỳ lạ, giống như khuôn mặt cứng ngắc vì cười đến rút gân vậy.

Trực giác nói với tôi ông lão này có vấn đề vì thế tôi tăng nhanh bước chân muốn lách qua người ông già nhưng vẫn chạm phải cánh tay ông ta.

Chỗ bị anh đánh rất đau! Ông lão mặc dù thân mình cường tráng, nhưng không có gì ngạc nhiên. Trong thôn ngay cả ông bà lão đã già vẫn phải đi làm việc, quanh năm suốt tháng không có thời gian thảnh thơi, thân thể xương khớp nếu không khỏe mạnh thì ở trong núi sống không lâu, nhất là vào mùa đông, hơi ốm đau chút sẽ dẫn ra bệnh nặng, không chữa hết thì quy thiên.

Tôi vốn là người nghĩ nhiều, hơn nữa mùi trên người ông lão này chẳng phải dễ ngửi gì, nên trong lòng tôi nảy lên sự kì lạ, lại cảm thấy ông lão này có vấn đề.

Không dám quay đầu lại, đi đến chỗ xa tôi mới dám đi chậm lại hỏi tên chết tiệt: “Vậy ông cụ ấy có lai lịch thế nào, sao lại không cho tôi hỏi ông ấy, trông cái thôn chẳng lịch sự gì cả.”

Quỷ Vương Dạ Quân hừ một tiếng nói: “Em có gan thì đừng nghe ta, đáp lại ông ta là được, xem có kết quả gì đây! Nhiệt độ ngọn núi này thấp, có khi còn thấp hơn cả trong thành phố, trời không nhìn rõ, người với quỷ, em phân biệt được chắc?”

Bị anh nói, tôi không nhịn được bắt đầu nuốt nước bọt, điều ấy thật xấu hổ! “Không đúng! Tôi mới chạm vào cơ thể ông ta, không giống như quỷ, hơn nữa ông ta còn biết tên tôi, sao thế được chứ.”

Qủy Vương không kiên nhẫn giải thích: “Trên đời này không chỉ có sinh vật quỷ mị, cái xác không hồn cũng thuộc phạm vi Qủy giới quản, chẳng phải em từng gặp rồi sao, còn ngạc nhiên như thế, đúng là chịu em.”

Chết tiệt! Hóa ra là tôi ngây thơ quá rồi, vừa mới bị ông cụ va vào làm đau, đương nhiên là cơ thể anh to lớn, mạnh mẽ, thật ra không phải, vì liên quan tới cơ thể ông ta cứng ngắc mới đúng.

Càng nghĩ càng thấy sợ, nếu không có tên chết tiệt nhắc nhở, chắc trăm phần trăm là bị ông cụ bò lên rồi.

Đầu năm nay, người chết với người sống có gì khác nhau đâu, chạy trên đất, ai nói rõ được ai là người tốt! Loại người thể chất thuần âm như tôi, gặp sự việc thần quái chắc cũng chẳng ít, nhưng mỗi lần gặp vẫn sợ, nếu người thường gặp thì không biết còn tới nông nỗi nào!

Quỷ Vương Dạ Quân nói cho tôi biết, loại xác chết này bật dậy không có việc gì, cũng không hại người, chờ tới hừng đông, sương mù tan, đương nhiên cũng biến mất. Xác chết bật dậy đa số bởi một hơi chưa nuốt xuống đã chết, chờ khi khí tản đi hết, sẽ không có chuyện gì nữa.

Hóa ra hồn phách quỷ mị còn chú ý nhiều như thế, không nói thật tình đúng là không biết, nhưng nếu tên chết tiệt nói không sao, vậy không có chuyện gì, tôi cũng không đi quản ông cụ, đi thẳng vào nhà ông Ba .

Ông Ba ở với bà Ba, trước nhà có cái sân lớn, cửa sân mở rộng, tôi đi thẳng vào. Gọi ở cửa, bà Ba đi ra từ bên trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.