Tân Nương Quỷ Vương

Chương 248: Chap-248




CHƯƠNG 248

Nghiêng đầu nhìn anh nhưng anh lại chính nghĩa lên xuống làm loạn trên người tôi, sau đó tôi liền...

Ai, trong thời đại phải nhìn sắc mặt này mọi thứ đều phải lấy sự vui tai vui mắt làm điều kiện tiên quyết, sau đó mới đến kết quả có được hay không. Đối diện với khuôn mặt của lão già này, lại với bộ dạng híp mắt của anh, tôi cũng không cảm thấy anh có bao nhiêu bỉ ổi. Nếu đổi lại là một người đàn ông khác thì tôi đã cho rằng mình giẫm phải bãi phân chó rồi.

Dưới sự trêu chọc của anh, không khí ám muội không ngừng tăng lên, tôi bị anh dẫn dắt như quên hết tất cả, mê luyến ngón tay anh, nụ hôn của anh, ánh mắt của anh, cảm giác khi anh sắp đi vào, trong đầu tôi liền có cảm giác như sắp chết đi.

Đứa bé lớn nhanh hơn tưởng tượng như vậy có nghĩa là tôi cũng sắp phải chết rồi sao! Nghĩ đến đây, tôi thình lình nắm chặt cổ tay anh, ngăn cản anh vào thời khắc mấu chốt, vẻ mặt anh buồn bực tới cực điểm. Tôi không quan tâm những thứ này, chỉ lo lắng hỏi: “Tôi sắp chết rồi sao?”

Cơ thể lão già rõ ràng hơi dừng lại, sau đó sâu kín nói: “Hãy quên đi những gì em nhìn thấy ở bí cảnh. Cho dù thế nào, ta cũng sẽ không để em phải chết, em không cần nghĩ gì cả chỉ cần nhớ lời ta nói là được rồi.”

Thật sự có thể không nghĩ sao? Có lẽ là rất khó!

Tôi cảm thấy thứ nhìn thấy được trong bí cảnh rất kỳ quái, rốt cuộc điều Trần Dương nói phải lựa chọn là sao. Tôi muốn hỏi rõ nhưng tên chết tiệt lại không cho tôi cơ hội đó, giờ phút này anh càng thích làm chuyện mình thích.

Kích tình giống như một ngọn lửa khiến người tôi nóng lên, khiến tôi quên đi bản thân mình, dần dần trầm luân trong ngọn lửa của anh không thể tự kiềm chế! Cảm xúc và suy nghĩ nắm trong tay chỉ khi anh phát tiết hết mới như được sống lại lần nữa từ cõi Niết Bàn trở về, tôi mới có thể tìm lại được mỗi tấc giác quan của mình kết hợp cùng anh, dùng vài từ để hình dung thì có thể nói một lần vừa rồi như trận chiến muốn cả cái mạng già của tôi, điên cuồng đến cực điểm.

Sau cơn hoan ái kịch liệt, tôi mệt mỏi rã rời leo lên bên cạnh ao nước, nằm đó thở hổn hển vài cái rồi mới dậy mặc quần áo. Ôi cái eo của tôi!

Sau lưng truyền đến tiếng cười nhạo của tên chết tiệt, anh đang tự do tự tại bơi trong nước, đôi mắt ẩn chứa nụ cười nhìn chằm chằm tôi. Bị anh nhìn như vậy khiến tôi có hơi bối rối liền vội vàng đứng lên muốn cách xa anh một chút nhưng ai ngờ hai chân lại run rẩy kịch liệt, vừa đứng lên đã ngã dập mông xuống đất.

Quá mất mặt rồi!

Nghe được tiếng cười lớn của tên chệt tiệt, tôi ôm nỗi hận trừng mắt liếc nhìn anh: “Tôi không bao giờ quay lại đây nữa, đưa tôi về!”

Lão già toàn thân trần trụi từ áo nước đi lên, anh ngồi xổm xuống trước mặt tôi rồi nâng cằm tôi lên nói: “Không đến đây nữa cũng được, trước khi đứa bé ra đời, em sẽ chết trước! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, nước ao Nguyệt Hoa có thể gột rửa âm khí trên người em. Em ăn bao nhiêu Huyền Hồn đan, trong bụng còn có đứa bé của ta, không đưa em tới đây, em cho rằng em có thể chống đỡ được bao lâu?”

A, nguy hiểm vậy à? Không phải chứ, nhất định là anh đang dọa tôi nên mới nói như vậy, cái gì mà âm khí hại người, rõ ràng là người đàn ông này có độc, tôi có chết cũng phải chết trong tay anh.

Ở trước mặt lão già tôi không thể nói được lời phản bác nào, nói ra chính là đang kháng cự anh, có phải tất cả những người đàn ông có thực lực, có năng lực đều theo chủ nghĩa đàn ông vĩ đại như này không? Tôi tiếp xúc với đàn ông quá ít nhưng tuyệt đối không muốn lại gặp phải kiểu người như này nữa, một người là đủ rồi.

Ra khỏi ao Nguyệt Hoa, Quỷ vương Dạ Quân đưa tôi về thôn Hạ .

Tôi không hiểu cách tính thời gian của Quỷ giới, dù sao bây giờ ở Nhân giới đang là nửa đêm! Đường trong thôn không một bóng người, thường xuyên nghe được tiếng chó sủa, ở trong rừng vào đêm khuya yên tĩnh những âm thanh này vẫn có hơi dọa người.

Quỷ vương Dạ Quân thấy tôi đi đến trước cửa sân mới rời đi.

Tôi gõ cửa sân liền dẫn tới một tràng tiếng chó sủa từ bên trong. Một lát sau, trong phòng có ánh đèn thắp lên, bà nội khoác áo khoác đi ra, nheo mắt nhìn tôi hỏi: “Ai đó?”

Lần nữa nhìn thấy bà nội, lòng tôi vô cùng kích động, sau khi ba mẹ mất, người thân có thể khiến tôi nhớ thương tưởng niệm cũng không nhiều, nhìn bà tập tễnh đi ra chóp mũi tôi chua sót: “Bà nội, là con, Mạc Thất!”

Bà nội đi lên trước quan sát tôi vài lần rồi mới mở cửa viện: “Làm gì mà nửa đêm mới chạy về đây thế? Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm!”

Ở Quỷ giới tôi không cảm nhận được cái lạnh nhưng ở Nhân giới, bây giờ là ngày đông giá rét của mùa đông, nghe bà nói vậy tôi nhất thời rùng mình một cái rồi lại bị gió núi lạnh buốt thổi qua, đúng là trò đùa mà.

Bà nội vẫn là bà nội của trước kia, ngoài miệng lẩm bẩm không ngừng nhưng vừa quay người lại bưng nước nóng tới cho tôi để tôi ngâm chân làm ấm cơ thể.

Dưới ánh đèn mờ, tôi nhìn thấy bà nội đã già đi rất nhiều, trên đầu bà toàn là tóc bạc trắng nhìn rất chói mắt. Lúc trước vì trong lòng ân hận nên không về tham gia lo liệu hậu sự ba mẹ, bây giờ tôi lại hối hận không thôi, cho dù thế nào tôi cũng nên quay về xem. Người phải đau khổ không chỉ có mình tôi, là do tôi quá ích kỷ chỉ nghĩ đến sự thống khổ của bản thân mà quên đi những người khác.

Hai chân ngâm trong nước nóng rất nhanh cả người đều ấm lên. Nhìn dáng vẻ bà nội, trong lòng tôi cũng khó chịu: “Muộn lắm rồi bà về phòng ngủ trước đi, con tự làm được mà!”

Bà nôi ngồi trên ghế khoát tay nói: “Không sao cả! Đã đói chưa? Bà làm cho con chút gì đó ăn trước rồi đi ngủ!”

“Không cần đâu bà, con không đói, bà mau đi ngủ đi.”

Bà nội bị tôi giục có chút phiền, đứng lên vào bếp rồi cầm ra một cốc sữa bò nóng cho tôi rồi lại ngồi xuống: “Sao cháu lại về đây làm gì, không đi học nữa à?”

Bà nội chính là người như thế, ngoài miệng nói vậy nhưng trước nay đều không nghe theo ý người khác, bà nghĩ thế nào thì người khác cũng không thay đổi được bà.

Tôi không muốn lừa bà nên thành thực trả lời: “Cháu không đi học nữa!”

Bây giờ tôi vẫn chưa định nói nguyên nhân cho bà, đợi sau này bụng lớn lên rồi bà tự khắc sẽ hiểu, đến lúc đó lại nói sau vậy!

Bà nội vừa nghe liền kinh ngạc trừng mắt: “Làm cái gì vậy, sao lại không đi học nữa? Cháu làm vậy là có lỗi với ba mẹ lắm đấy.”

Tôi không nghĩ rằng bà nội sẽ kích động như vậy, trong mắt bà hàm chứa nước mắt khiến tôi tay chân luống cuống: “Bà nội, bà đừng khóc! Cho dù không học nữa, cháu cũng có thể chăm sóc bà mà. Cháu không sao cả, bà đừng lo lắng!”

Bà ngồi bên cạnh thương tâm lau nước mắt rồi bà than khóc: “Không đi học nữa thì cháu lấy tiền đâu mà sống chứ! Lẽ nào cháu định ở trên núi này cả đời sao, như vậy tự làm nhục chính mình biết bao! Không được, cháu về thành phố cho bà, đi về học tiếp.”

Không nói được nữa rồi!

Tôi lau khô chân rồi đứng dậy, vén áo cho bà nhìn thấy cái bụng nhỏ đã nhô lên của mình: “Bà nội, cháu không thể về được nữa rồi! Bây giờ là mùa đông, quần áo dày thì không sao nhưng đến mùa hè trời nóng bức, bụng cháu còn có thể giấu được sao? Người khác không nói, bà còn không biết là chuyện gì ư? Bà không cần lo cho tương lai của cháu, bốn năm tước cháu đã nên chết rồi, bà quên rằng khi ấy cháu đã gả cho ai sao?”

Nói những lời này tôi không hề có ý trách bà, chỉ là khiến bà không cần lo lắng cho tôi cũng không cần phải buồn, vì đây là số mệnh của tôi không thể thay đổi được.

Bà nội nhìn chằm chằm cái bụng đã nhô lên của tôi, mấp máy miệng không nói nên lời! Lần trước đến thôn Hạ , trong bụng tôi đã có quỷ thai, ông Ba biết nên nghĩ có lẽ bà đã biết tin này từ chỗ ông ấy nên sẽ không quá kinh ngạc.

Một hồi lâu sau mới nghe được tiếng bà nội thở ra một hơi, bà đứng lên bưng chậu nước ngâm chân vào bếp, sau đó thu dọn phòng cho tôi rồi bảo tôi nghỉ ngơi sớm mới về phòng mình.

Tôi biết trong lòng bà nhất định rất buồn, thực ra trong lòng tôi cũng không dễ chịu gì! Tôi thực sự rất muốn biết, vì sao con gái nhà họ Mạc chúng tôi đều phải gả cho vong linh, đằng sau rốt cuộc có bí mật gì không thể nói cho người khác.

Cô hai mười bốn tuổi gả cho Thanh Minh, chết trong căn phòng nhỏ màu trắng. Bây giờ ba tôi cũng đã mất, chỉ còn lại một mình bà nội, tôi không biết đây có phải là kiểu báo ứng hay nguyền rủa gì đó không. Trước đó nhà họ Mạc dường như đều không có kết cục tốt đẹp gì, bây giờ bên cạnh bà chỉ còn một người cháu gái là tôi, nếu như không phải vì tôi mang quỷ thai thì bốn năm trước tôi cũng đã chết trong căn phòng trắng nhỏ đó rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.