Tân Nương Quỷ Vương

Chương 246: Chap-246




CHƯƠNG 246:

Nghĩ vậy, tôi thở dài, nhìn Qủy Vương ngoắc ngoắc tay, nhẹ nhàng nói: “Anh ra ngoài với tôi, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh”

Lúc nói những lời này, trong lòng tôi một chút căng thẳng cũng không có, ở đây là Minh điện, ngoại trừ Thanh Minh và Hắc huynh thì còn có không ít vong hồn lượn lờ quanh đây. Nếu như anh không nghe lời của tôi thì thật sự là rất mất mặt.

Anh nếu thật như vậy, thôi cũng được! Vừa đúng lúc có thể chứng minh được anh quan tâm đứa trẻ trong bụng tôi nên mới đôi với tôi tốt, thật ra trong lòng anh căn bản không thích tôi, cũng không phải chỉ có một mình tôi. Anh nếu như là loại người như vậy thì dứt khoát nên từ bỏ.

Qủy Vương trầm giọng nói: “Không đi, ở đây nói.”

Nghe giọng điệu này, giống như có thể xoay chuyển được, tôi không được tự nhiên nói: “Ở đây nhiều người như vậy, làm sao nói được! Đi sang bên kia nói đi!”

Tôi cúi thấp đầu, sợ Qủy Vương lại cự tuyệt lần nữa, không dám nhìn vào mắt anh. Đợi một lúc, áo bào phất qua, anh đi qua người tôi rồi.

Thở nhẹ một hơi, tôi khẽ cười, tung tăng đuổi theo anh, nhẹ nhàng kéo tay áo anh, làm nũng nói: “Hôm nay, là em sai rồi! Sau này đảm bảo sẽ không tái phạm nữa, anh bỏ qua cho Hắc huynh đi được không? Cậu ấy đối tốt với em như vậy, em không muốn để cậu ấy chết! Anh à, anh nghĩ xem nếu như Hắc huynh chết, thì Bạch huynh làm sao sống đây! Bọn họ vì anh tận tâm tận lực, trung thành như vậy phải không? Anh bỏ qua cho cậu ấy đi, được không? Em đảm bảo sau này sẽ ngoan ngoãn.”

Qủy Vương vẫn lạnh lùng chắp tay sau lưng đứng ở đó, không lên tiếng. Tôi gấp gáp đến mức sốt ruột luôn rồi: “Chồng à, anh đáp ứng em một lần này thôi, một lần thôi được không?”

Tôi đã gọi anh là chồng rồi, anh vẫn đứng ở đó không lên tiếng, đây thật sự không muốn đáp ứng với tôi rồi! Làm người sao có thể vô tình vô nghĩa, thờ ơ như thế chứ? Trong lòng tôi bắt đầu muốn nổi nóng rồi, tôi đã bỏ qua ranh giới của mình mà làm nũng với anh rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?

Nếu như mềm không ăn, không đả động được anh, vậy thì dứt khoát ăn cứng đi, cùng lắm thì Nhất phách lưỡng tán thôi, ai sợ ai!

Nghĩ như vậy, tôi không muốn để cho mình chịu thiệt nữa, đang lúc chuẩn bị tức giận vì Hắc huynh thì thấy tên kia lại cười, ở dưới lớp mặt nạ ấy lại nghe thấy tiếng cười ngắn ngủi của anh, tôi thật sự không có nghe lầm.

Có gì vui chứ, đây là việc rất nghiêm trọng, cười gì chứ!

Tôi nhếch miệng, mắt trợn tròn, đang muốn phát tác, Qủy Vương trầm giọng nói: “Nương tử không phải không muốn vi phu đừng xem em giống với những người phụ nữ khác à? Haha, vi phu đã nói rồi, thiên hạ này phụ nữ đều giống nhau, nũng nịu đã là thiên tính rồi.”

“Anh!”

Vừa mới không muốn nói, chính là vì việc này, thật đáng ghét!

Mặt đỏ đến tận mang tai, con mẹ nó tôi thật là quá đơn thuần, bị tên khốn kiếp này lừa rồi. Chẳng qua tôi thấy anh cười, như vậy chính là cho một con đường sống rồi, rèn sắt khi còn nóng, tôi cắn môi nói: “Thì sao, thì sao, anh coi như tôi đang làm nũng đi! Hiện tại có thể đáp ứng tôi chưa?”

Miệng thì nói vậy, trên mặt thì cười, chẳng qua tôi âm thầm hạ quyết tâm, nếu như anh dám nói không, tôi cũng sẽ liều mạng với anh.

Đầu ngón tay thon dài chọc chọc ót tôi, Qủy Vương nghiêm túc nói: “Không có lần sau nữa! Gần đến thời gian cũng nên trở về trần gian rồi, đi cùng với ta đến hồ Hoa Thanh.”

Cái gì? Lại phải đi, có thể không đi được không?

Tôi do dự, hồ Hoa Thanh à, một nơi làm cho tôi sợ hãi, tôi không muốn đi, mỗi lần đến đó đều xảy ra chuyện không mong muốn, mỗi lần đều phải dùng tính mạng để viết ra ca khúc tình yêu, thật mệt chết đi được!

Đương nhiên, quyết định của Qủy Vương thật khó để cho người khác cự tuyệt, coi như là tôi kháng nghị, cũng không có hiệu quả, vì vậy, tôi đi đến chỗ của Thanh Minh và Hắc huynh: “Không sao rồi, hai người đi làm gì thì làm đi!”

Hắc huynh còn đứng nguyên tại chỗ chưa hoàn hồn lại, Thanh Minh đã đi ra ngoài điện, anh ta dường như biết trước được kết quả là sẽ như vậy, một chút phản ứng cũng không có. Tôi tưởng tượng người làm phán quan như anh ta, ở Qủy giới chắc cũng là một nhân vật lão luyện, gần vua như gần cọp, có thể bên cạnh Qủy Vương lâu như vậy, không có vài cái bàn chải cũng sống không lâu đi!

Đi theo Qủy Vương đến hồ Hoa Thanh, tôi cố ý đi rất chậm, nhìn anh sau khi xuống nước mới chậm rãi cởi y phục ra, ngồi xuống mép hồ, hai chân đung đưa nước trong hồ, không dám làm động tác mạnh.

Nhìn quanh bốn phía, so với màu sắc ảm đạm ở những nơi khác của Qủy giới, thì sắc thái ở đây phong phú hơn nhiều. Hương hoa tỏa ra trong không gian, đủ các loại hoa tuyệt thế vây quanh bờ hồ, sương mù tràn ngập, trông thật bắt mắt.

Nước trong hồ chảy xuống, tôi dựa vào bên hồ nhìn chằm chằm vào những loài hoa chưa bao giờ gặp kia mà rơi vào trầm tư.

Qủy Vương đến phía sau tôi, dán chặt sau lưng tôi. Giả vờ không biết anh đang làm gì, tôi nghiêm túc mà nghiên cứu những loài cây khác lạ kia.

Tên kia ở sau lưng tôi dường như nhìn ra được ý nghĩ của tôi, không cho tôi cơ hội giả vờ bất cứ thứ gì nữa mà trực tiếp mang tôi ra giữa hồ, chặt đứt đường lui của tôi.

“Làm gì vậy!”

Lúc này, Qủy Vương tháo mặt nạ quỷ ra, vứt ra phía sau rơi vào trong bụi hoa, làm những cánh hoa bị rụng bay lên lả tả, tôi nhìn mà kinh hô, quay đầu định giận anh không nên phá hủy hoa lạ như vậy, thì lại đối mặt với một đôi mắt yêu mị mê người.

Chỉ nghe anh nói: “Lần này ta tha cho em, lần sau không được đến chỗ đó nữa! Em thật sự là không cần mạng sống nữa, thậm chí địa ngục mà còn muốn xuống chơi, tôi cho em bao nhiêu mạng cũng không đủ để tra tấn em. Lúc đó là ai nói ngại mạng quá ngắn.”

Nói thì nói chứ động thủ làm gì!

Rõ ràng cảm giác được một bộ phận nào đó trong thân thể anh thay đổi, tôi thực sự muốn nhổ vào mặt anh, chẳng qua tôi vẫn là không được tự nhiên nói: “Dài dòng chết đi được, đã nói sẽ không đi nữa rồi mà, anh cũng đừng lải nhải với tôi nữa! Nhanh đi thôi, rồi còn đưa tôi về nữa. Tôi còn muốn trở về chỗ của Trần Tú Tài nữa.”

Sắc mặt Qủy Vương trong nháy mắt u ám đi, tôi vội vàng giải thích: “Đồ đạc của tôi đều ở chỗ của anh ta, không đi cầm về, sau này tôi sống như thế nào, đây là tiền tôi khổ cực mà kiếm được, bắt buộc phải lấy về! Tiền ở trong đó, còn có một phần của anh nữa, tôi không thể để lại đó được, vậy là quá tiện nghi cho anh ta rồi phải không?”

Tôi giải thích nửa ngày, sắc mặt của tên kia mới tốt lên vài phần. Nhìn thấy anh ta không có dị nghị nữa, tôi mới thở một hơi, đem người trong phòng đuổi hết đi, tôi cũng không ngại làm phiền Trần Tú Tài, muốn tìm túi của tôi trong đống hoang phế đó vẫn cần phải có năng lực nữa, trở về chắc chắn sẽ bận mấy ngày rồi.

Thật ra, tôi cảm thấy loại người như tôi có thể sống tốt ở cái thế giới này thì thật là hiếm có rồi! trước kia khi sống cùng với bà nội, bà thường nói với tôi rằng nói loạn trước mặt người khác, sớm muộn cũng chết đi do chính miệng của mình, tôi lúc đó còn nhỏ không hiểu những lời này, hiện tại xem ra họa từ miệng mà ra là không có sai.

Nhận thức được điều này, sau này ở thế giới hỗn loạn này vẫn là nên vừa học vừa vừa xem mới được.

Mỗi một da thịt trên người tôi đều bị tên khốn kiếp kia sờ qua, làm cho tôi cảm thấy ngứa ngáy. Tôi thật là không muốn làm đâu, nhưng lại không thể cự tuyệt anh ta, ai ngờ sự nhẫn lại của tôi làm cho anh càng càn rỡ hơn, tay của anh càng ngày càng phóng đãng, căn bản không có ý tứ dừng lại.

Tôi đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhịn không được mở miệng nói: “Tôi nhớ anh vừa mới đến tìm Nghiên phi, còn có Vương Phi nữa, cả ngày lẫn đêm đều ở trong ôn nhu hương, anh không mệt sao! Đàn ông làm nhiều không tốt cho thận đó biết không?”

Tôi đem suy nghĩ của mình nói toạc ra, vợ lớn rồi đến vợ nhỏ, giờ lại không buông tha cho tôi, sớm muộn thì thận cũng hư cho mà xem.

Qủy Vương cầm quai hàm tôi nói: “Đi rồi, thế nào? Đi rồi thì phải làm cái gì? Nương tử, suy nghĩ của em thật không trong sáng rồi.!”

Hừ, ai không trong sáng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.