Tân Nương Quỷ Vương

Chương 245: Chap-245




CHƯƠNG 245:

Đừng hỏi tôi vì sao lại biết, đây là một loại cảm giác, cảm giác của một người sống đối với sự gần kề của cái chết, tôi sắp chết rồi. Sự bi quan và vô lực của cái chết mang lại, tôi có thể cảm nhận được, rõ ràng không muốn chết, nhưng lại không có cách nào níu giữ được sinh mệnh đang dần dần mất đi, cảm giác này thật là thống khổ.

Không muốn chết, tôi không muốn chết, nằm trên giường tôi muốn hét lên nhưng một chút âm thanh nào cũng không phát ra được, lúc tôi tưởng mình như sắp chết đi thì thấy Trần Dương và Qủy vương Dạ Quân tiến vào phòng, tôi nhìn thấy Trần Dương ôm đứa trẻ, anh ta nhìn về phía Qủy vương Dạ Quân nói: “Diệm Thiên Ngạo, đưa ra lựa chọn đi!”

Tôi nhìn thấy Qủy vương Dạ Quân mở miệng, nhưng lại không nghe thấy anh nói cái gì. Hình ảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, một lát sau thì tôi không nhìn thấy gì nữa.

“Nương nương, thất nương nương, tỉnh lại đi, ngài không sao chứ!”

Tôi bị một trận la hét kéo về với thực tại, mở mắt ra thì thấy khuôn mặt lo lắng của Thanh Minh. Bị sự sợ hãi và đau khổ tra tấn, toàn thân tôi đều ra mồ hôi, lồng ngực vẫn còn thấy đau, cảm thấy có chút thở không được. Tôi vô lực nhìn về phía cậu ta khoát khoát tay nói: “Không sao! Tôi vừa mới nhìn thấy bản thân chết đi nên hơi khó chịu mà thôi.”

Thanh Minh trả lời: “Ở đây là bí cảnh, tầng đầu tiên của địa ngục! Những ma quỷ bị đưa đến đây đều có tội, nhưng cũng đều là những người chết oan, cho nên hình phạt nhận được cũng tương đối nhẹ. Những ma quỷ mà chịu hình phạt ở đây sẽ lặp lại vòng tuần hoàn ở trong thời khắc mà bản thân chết đi, thân thể sẽ không nhận được hình phạt nhưng sự tra tấn tinh thần cũng vô cùng thống khổ, ngài không nên đến đây, chúng ta mau đi thôi.!”

Thì ra là như vậy, tôi không dám dừng lại nửa khắc, đi theo Thanh Minh quay lại vách núi, Hắc huynh đang quỳ rạp dưới đất, vành mắt hồng hồng, giống như muốn khóc. Anh ta nhìn thấy tôi thì lập tức nhào tới nói: “Thất nương nương, thuộc hạ không bảo vệ tốt cho ngài, xin ngài trách tội.”

“Việc này không liên quan đến cậu, là do tôi tự tìm đến đó, bản thân tự tìm đường chết không dính dáng gì đến cậu cả! Nhanh đứng dậy đi, tôi muốn trở về trần gian.”

Hắc huynh đứng dậy lau mũi nói: “Cảm ơn nương nương không trách tội! Ngài không sao thì tốt rồi, địa ngục này tôi không dám xuống, cũng không dám đi tìm Dạ Quân, chỉ có thể đi tìm Thủy phán quan đến đây, ngài rơi xuống tầng mấy?”

Tôi nhìn về phía Hắc huynh cười nói: “Thanh Minh nói đây là tầng một, bí cảnh gì đó! Không có gì đáng ngại cả, chỉ là nhìn thấy bản thân chết đi như thế nào thôi.” Nói xong, tôi quay sang Thanh Minh, nghĩ đến cảnh tượng bản thân nhìn thấy được hỏi: “Cảnh tưởng xảy ra trong bí cảnh đều là thật sao? Tôi thật sự sẽ chết đi như vậy hay sao?”

Thanh Minh không trực tiếp trả lời tôi, chỉ là hơi sửng sốt nói: “Ngài thật sự nhìn thấy?”

“Nhìn thấy rồi, sao vậy?”

Thanh Minh chần chừ nói: “Không sao cả, chỉ là để cho ngài biết bản thân sẽ chết như thế nào thôi, Thất nương nương đừng để ý, chết cũng không có gì đáng sợ!”

Việc chết đi chỉ trong nháy mắt, quả thật không có gì đáng sợ, nhưng cảm giác đó rất khó chịu, loại cảm giác đau khổ trong tim đó vẫn luôn lan tràn đến hiện tại không có cách nào xóa bỏ được.

Trần Dương và Qủy vương từ trước đến nay chưa từng gặp mặt, anh ta tại sao lại xuất hiện trong phòng sinh của tôi, lời của anh ta lúc đó nói với tên chết tiệt kia là có ý gì, muốn anh ấy lựa chọn cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thời điểm mấu chốt, hình ảnh dần dần mơ hồ, tôi cũng không nghe thấy được câu trả lời của Qủy vương, nhất định là tìm không được đáp án mong muốn rồi! Chỉ là những hồn ma bị nhốt ở trong bí cảnh đó, lặp đi lặp lại vào lúc bản thân chết, lặp đi lặp lại sự thống khổ của bản thân, nói thật, loại cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.

Mười tám tầng địa ngục không phải là quá tốt, tầng bí cảnh thứ nhất nhìn thì như ưu nhã bất phàm nhưng lại mang đến sự tra tấn đau đớn về tinh thần, càng thống khổ hơn so với vết thương trên thân thể.

Trở lại Minh điện, Qủy vương đang vội vã từ bên trong đi ra, nhìn thấy tôi thì quát lớn: “Đã đi đâu?”

Nghe giọng nói, anh dường như rất tức giận, chắc là tìm tôi đến phát điên rồi, tôi không dám nói chuyện, Thanh Minh bên cạnh thì ngược lại đã nói sự thật: “Thất nương nương bị trượt chân rơi vào bí cảnh.”

Qủy vương ngẩn người ra, chốc lát anh phẫn nộ nhìn về phía Hắc vô thường: “Để ngươi bên cạnh cũng không có tác dụng gì, để ngươi đi theo cô ấy, ngươi lại làm cái gì!”

Hắc Vô Thường quỳ rạp xuống đất, cả người run rẩy, bị dọa không nhẹ: “Qủy vương thứ tội, thuộc hạ sơ suất, thuộc hạ đáng chết.”

Làm sao vậy chứ! Tôi chẳng qua là không cẩn thận bị trượt té vào bí cảnh mà thôi, có cần phải tức giận như vậy không? Tôi hiện tại không phải đã an toàn trở về rồi sao, cũng không bị thương, nếu như vậy mà giết Hắc huynh, thì cũng hơi quá đáng rồi. Nghĩ như vậy, tôi nhịn không được tiến lên nói: “Việc này không có liên quan đến Hắc huynh, là do tôi không cẩn thận mới trượt chân té, anh đừng tức giận nữa.”

Qủy vương quay đầu nhìn tôi, tức giận vẫn chưa tiêu tan, quát: “Ngươi, còn có ngươi, ai để cho cô ấy đến địa ngục? Còn nói đỡ giúp cậu ta, ta thấy em là ngại mạng quá dài nên không muốn sống nữa phải không?”

Đây là tức giận không đầu không đuôi. Từ lúc quen biết tên chết tiệt kia cho đến hiện tại, cũng đã thấy qua anh không ít lần giận dữ như vậy, nhưng từ trước đến giờ cũng không tức giận như lần này. Từ trong sự tức giận của anh, tôi không cảm thấy bởi vì lo lắng mà tức giận, mà giống như là một loại che giấu không muốn người khác biết, anh dường như đang sợ cái gì đó.

Trực giác của phụ nữ từ trước đến giờ rất chuẩn, tôi chính là có loại cảm giác như thế này, bởi vì phản ứng của anh làm cho người ta không có cách nào hiểu được.

Lúc này, nên ngoan ngoãn chịu giáo huấn, nếu đối nghịch với anh, tuyệt đối không có kết quả tốt.

Trầm mặc một lúc, Qủy vương đột nhiên âm trầm nói: “Hắc vô thường, chuẩn bị nhận cái chết đi.”

Anh vẫn không chịu tha cho Hắc vô thường, tôi luống cuống: “Này, đây không phải việc do cậu ấy, anh làm thế nào lại giết cậu ấy chứ! Tôi chẳng qua là nhìn thấy bản thân chết như thế nào thôi, cũng không có quan hệ gì, dù sao đời người rồi cũng phải chết đi! Việc tôi làm tôi tự gánh vác, anh sao lại giết cậu ấy chứ? Hắc huynh sớm đã nhắc nhở tôi rồi đừng lại gần đó, nhưng do tôi tò mò muốn đi, cậu ấy không dám cãi lời tôi nên mới mang tôi đi, anh tức giận với tôi là được rồi, đừng giết cậu ấy!”

Nói xong, tôi đem Hắc huynh giấu sau lưng, cái tên này thật làm cho người khác hết chỗ nói, động một cái là muốn đem người đi, à không, làm cho linh hồn bị hồn phi phách tán, có ý nghĩa gì chứ?

Qủy nhiều, cũng không nên làm như thế này nha!

Tôi không muốn để cho Hắc huynh hồn phi phách tán, nhưng nghĩ đến việc tôi càng nói giúp cho cậu ta thì với tính tình của tên chết tiệt kia sẽ càng nóng nảy hơn, anh chỉ vào tôi quát: “Thích ra mặt, thích cậy mạnh, em biết có rất nhiều việc là không thể làm thế mà hết lần này đến lần khác đều muốn làm? Cậu ta hôm nay chết tất cả đều do em, cậu ta phải trả giá cho việc không làm tròn nhiệm vụ vủa mình, mà em đừng nghĩ đến việc trốn được, tự kiểm điểm bản thân đã gây ra tai họa gì.”

Nghe những lời này của tên kia, sợ là hôm nay Hắc huynh nhất định phải chết, đây không phải là kết quả tôi muốn, nhưng để cho anh sửa lời thì thật rất khó!

Tôi hiểu thấu được suy nghĩ của anh, cho dù đã gần gũi về thân thể, nhưng tâm hồn tôi ngược lại cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi không chỉ là một tấm lụa mà chính là một tòa núi cao.

Làm sao mới có thể để Qủy Vương tha cho Hắc huynh đây?

Tôi vụng trộm liếc nhìn Qủy Vương Dạ Quân, trước đây cùng anh đối nghịch, kết quả anh càng cứng rắn hơn so với tôi nhiều, đây chính là điển hình cho việc thích mềm chứ không thích cứng phải không? Ừ, nếu là như vậy, ngược lại tôi có thể thử dùng phương pháp này để anh thay đổi chủ ý cũng được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.