Tân Nương Quỷ Vương

Chương 244: Chap-244




CHƯƠNG 244:

Quên đi!

Tôi đến biển chết trước, nói tin tốt này cho Dương Mặc, bảo cậu ta đi tìm Ninh Nghi, sau đó đi vòng vòng xung quanh với anh Hắc, cũng không biết tên chết tiệt phải bận việc bao lâu nữa.

Quỷ giới thật sự là một nơi rất nhàm chán, nhìn tới nhìn lui cũng không có gì khác, tôi đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, rất muốn biết luyện ngục có thể khiến các quỷ quái nghe tin đã sợ mất mật có dáng vẻ thế nào: "Anh Hắc, đi lang thang như vậy thật là chán, anh dẫn tôi đến luyện ngục xem thử đi!"

Anh Hắc vừa nghe thấy đã sợ đến mức mặt không còn chút máu, mặt vốn đã trắng, bây giờ lại còn trắng hơn: "Thất nương nương à, đó không phải là nơi để chơi đùa, người không thể đi được."

Không cho đi, vậy thì khó chịu rồi!

Cuối cùng luyện ngục là một nơi như thế nào, sao vừa nói đến ai cũng sợ đến mức này. Lòng hiếu kỳ của tôi lập tức bị dẫn lên, càng không cho đi thì càng muốn đi.

Quấn quýt lấy anh Hắc, lời tốt lời xấu đều nói hết, mới có thể ép anh ta dẫn tôi đi xem thử từ xa.

Đối với tôi mà nói, có thể nhìn thấy luyện ngục là một chuyện cực kỳ kích thích, tôi vội vã thúc giục anh Hắc nhanh lên, lỡ như đang đi trên đường tên chết tiệt bận xong đến tìm tôi, không phải tôi sẽ vui vẻ vô ích sao.

Nghe nói luyện ngục ở một nơi khá xa, cần phải đi một đoạn đường rất dài, cho dù như vậy cũng không thể khiến tôi lùi bước. Sau khi đi qua một đoạn đường núi, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, đi lên bên cạnh anh Hắc hỏi: "Anh Hắc, bụng của Nghiên Phi nhìn qua rất lớn, mấy tháng rồi?"

Tôi nhớ rõ từ khi rời khỏi thôn Hạ đến bây giờ mới chỉ một năm, mà bụng của cô ta đã to như thế rồi? Còn tôi cũng đã có thai bốn năm mới có chút xíu động tĩnh, từ bên ngoài nhìn vào cũng không giống phụ nữ có thai chút nào.

Anh Hắc cố ý đi từ từ phía sau tôi nói: "Đại khái có. . ."

Tôi nhìn thấy anh ta đang bấm ngón tay tính tính cái gì đó, đợi cả nửa ngày cũng không đợi được đáp án, dứt khoát bảo anh ta đừng tính nữa: "Được rồi, anh cứ nói cho tôi biết, ở đây, phụ nữ có thai mấy tháng là được rồi."

Anh Hắc xấu hổ cười cười nói: "Không khác lắm với con người, mang thai mười tháng! Thất nương nương hỏi như vậy có phải vì lo lắng cho đứa bé trong bụng người không? Ha hả, chuyện này người không cần lo lắng đâu! Nếu nó xảy ra chuyện, chắc chắn Dạ Quân sẽ biết đầu tiên, cho nên người cứ yên tâm là được rồi, nguyên nhân nó mãi không ra đời, hơn phân nửa vì người là người sống thôi!"

Nếu anh Hắc cũng nói như vậy, tôi cũng không xoắn xuýt chuyện mang thai bao lâu nữa.

Cũng không biết đã đi được bao lâu, giữa sườn núi xuất hiện sương mù, xung quanh không ngừng truyền đến tiếng quỷ gào thảm thiết. Anh Hắc dừng chân lại, nói là không thể đi về phía trước nữa, chúng tôi đã đi đến bên cạnh vực đá rồi.

"Thất nương nương, dưới vực đá chính là luyện ngục, người đừng đi về phía trước nữa, đến gần quá sẽ bị. . ."

Không đợi anh Hắc nói xong, dưới vực đá mạnh mẽ thổi tới một luồng gió lạnh, bây giờ không cần anh Hắc nhắc nhở, tôi cũng biết không được đến quá gần vực đá, sẽ bị gió âm thổi quét. Mẹ ơi, lời quan trọng như vậy có thể đặt lên nói trước không? Trong lòng không nhịn được oán hận một chút, lúc anh Hắc vươn tay phải ra, tôi đã không kịp bắt lấy tay anh rồi.

Cơ thể mất trọng lượng không ngừng rơi xuống dưới, xung quanh là sương mù dày đặc mắt thường không thể nhìn rõ. Sợ hãi không ngừng tập kích vào các giác quan của tôi, tôi không biết bên dưới sẽ có thứ gì đáng sợ đang đợi mình, giờ phút này, muốn hối hận vì sự tò mò của mình cũng đã muộn rồi.

Tò mò hại chết mèo, nếu tôi có thể sống sót đi ra khỏi đây, nhất định phải bỏ cái tật xấu này đi.

Sau khi nhanh chóng rơi xuống, phía sau lưng đụng vào một cái gì đó mềm mại, cơ thể bắn ngược lên trên, sau đó lại nhẹ nhàng rơi xuống cái thứ mềm mại đó.

Tôi từ từ nhắm hai mắt sờ thứ mềm mại dưới người, một cảm giác ướt át truyền tới từ đầu ngón tay, dùng sức mở mắt ra, sương mù đã tan đi hết, xung quanh một mảnh xám trắng, bốn phía trong tầm mắt đều có ma quỷ lắc lư, chúng nó có con mang vẻ mặt không chút thay đổi, có con mang vẻ mặt độc ác, cũng có con tràn đầy đau khổ.

Tôi phát hiện lúc bọn họ đi trên mảnh đất bằng phẳng này sẽ tạo thành những gợn sóng, giống như đang bước trên mặt nước sóng nước lăn tăn. Tôi không nhịn được chỉ nhẹ vào mặt nước dưới người, thật sự tạo nên một chút gợn sóng, sau khi rút ngón tay về, mặt nước lại trở về dáng vẻ yên lặng lúc đầu.

Thật thần kỳ!

Tôi đứng lên từ trên mặt nước, xuyên thấu qua mặt nước trong suốt có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình, nơi đây thật sự là luyện ngục sao.

Vào lúc từ sâu trong lòng tôi đều cảm thấy nghi ngờ, một cô gái áo xanh đi tới trước mặt tôi, cô ta cúi đầu nhìn xuống tôi, tôi nhìn thấy mình từ trong mắt cô ta, cũng nhìn thấy đau khổ của cô ta.

Trong nháy mắt, tôi bị đau buồn của cô ta cuốn vào trong lốc xoáy, cảnh tượng xung quanh cũng xuất hiện thay đổi, tôi sợ đến mức run rẩy ngồi xuống đất.

Trong không gian tối đen như mực, người phụ nữ từng bước đi về phía tôi, nhưng lại không muốn đến gần tôi, chỉ muốn ép tôi nhìn chăm chú cô ta.

"Tất cả mọi người gọi ta là yêu nghiệt, nói ta hồng nhan họa thủy, nói ta là tai họa, nhưng từng có ai hỏi đến đau buồn của ta! Ta giúp chàng có được thiên hạ, giúp đỡ chàng lên ngôi xưng đế, chàng lại ép ta uống rượu độc ngay tại triều, vì sao phải đối xử với ta như vậy, người từng nói muốn vì ta mà vứt bỏ giang sơn, vì sao phải lừa ta! Ta không cam lòng, thật sự rất không cam lòng."

Khi tôi nghe thấy nữ quỷ đang độc thoại một mình, trước mắt tự nhiên xuất hiện một vài hình ảnh.

Trên đại điện nguy nga lộng lẫy, người phụ nữ ở trước mặt mọi người uống rượu độc, hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng bị chảy máu và chết, tình trạng cực kì thê thảm. Một tiếng kêu “Linh Nhi” đau đến đứt từng đoạn ruột, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc long bào lảo đảo đi xuống bậc thang, ôm lấy người phụ nữ đã chết mà ngửa đầu lên trời thét lên một tiếng.

Tiếng kêu của người đàn ông làm cho tôi nghĩ đến một người phụ nữ, Điền Linh Nhi!

Nữ quỷ ở trong động đá vôi phía sau thôn, lúc ấy bởi vì cô ta mà sợ hãi, tôi cũng không nhìn thấy rõ dung mạo của cô ta, chỉ nhớ móng tay khô quắt và giọng nói khô khan của cô ta, tôi nghĩ chỗ đó là mộ của cô ta, lúc đó chỉ nhìn thấy thân xác, trước mắt đây mới chính là linh hồn của cô ta.

Nghĩ đến đây, tôi cả gan hỏi: “Cô là Điền Linh Nhi?”

Nữ quỷ không có trả lời tôi, cô ta chỉ xoay người rời đi. Sau khi cô ta đi xa, thân thể và ý thức của tôi mới khôi phục lại bình thường. Thân thể vẫn như cũ đang ở trên mặt nước, xung quanh toàn là những linh hồn ma quỷ không có ý thức, đang đi tới đi lui.

Tôi đối với nơi mà mình đang ở hiện tại thật sự không hiểu, cũng may là không phải từ vách núi rơi xuống mà chết, ở đây cũng không có núi đao biển lửa như trong truyền thuyết, vậy đến tột cùng đây là nơi nào? Vì sao tôi không sợ một chút nào? Địa ngục không phải là rất đáng sợ hay sao?

Nhìn về cái bóng của bản thân mình trên mặt nước, tôi cảm thấy rất thú vị. Đang lúc tôi tò mò dùng chân vẽ ra những gợn sóng trên mặt nước, thì trên mặt nước không ngừng tạo nên những gợn sóng, một vòng lại không ngừng khuếch tán ra ngoài, tôi kinh ngạc nhanh chóng rút chân về nhìn chằm chằm những gợn sóng đang khuếch tán, nhưng tầm mắt lại không có cách nào thu hồi từ những gợn sóng đó.

Tôi giống như một người đui mù bị mất đi cặp mắt, cái gì cũng không nhìn thấy được, cũng không có cách nào động đậy được. Qua một hồi lâu thì trước mắt đột nhiên hiện ra một vài hình ảnh, những hình ảnh đó giống như sự chỉ dẫn đến từ tận sâu trong đáy lòng, không có màu sắc, cũng không có ngôn ngữ.

Trong hình ảnh đó, tôi đã là một người phụ nữ có thai sắp sinh, nằm trong một căn phòng với cái bụng cao cao. Tôi nhớ đây là nơi Qủy vương Dạ Quân thường mang tôi đến, lúc không kịp suy nghĩ gì nữa thì tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bản thân, đứa con trong bụng cuối cùng cũng được sinh ra, mà tôi thì gần như đi đến ranh giới của cái chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.