Tân Nương Quỷ Vương

Chương 241: Chap-241




CHƯƠNG 241:

Tên chết tiệt vừa nói vừa gây khó dễ với cơ thể của tôi, tôi nghe được tiếng thở của anh càng lúc càng nặng nề, không ngừng đỏ mặt.

Tôi có phải là phụ nữ hay không, anh còn không nhìn ra à? Nhưng làm nũng là cái quỷ gì chứ? Tôi thật sự không biết, chẳng lẽ phải giống như Ngu Cơ, nói chuyện mềm mỏng như vậy sao? A, không, không thể nào! Vẫn là quên đi, đối diện với gương mặt lạnh lùng của anh, cho dù có bản lĩnh như vậy cũng làm không được đâu!

Tôi đón lấy đôi mắt của anh, nhìn chăm chú vào khuôn mặt yêu nghiệt của anh, không biết vì sao lại nhìn thấy sự đau buồn và đau lòng nhàn nhạt, dáng vẻ này trong nháy mắt trở thành một dấu ấn khó phai trong lòng tôi, chứ không phải chỉ là ảo giác trong chốc lát.

"Muốn tôi làm nũng? Miễn đi, tôi không làm! Anh đừng nghĩ muốn biến tôi trở thành phụ nữ trong hậu cung của anh, tôi chính là tôi! Hơn nữa, không phải anh làm sai chuyện bị phạt tu luyện ở Nhân giới sao? Thật sự có thể ở lại đây sao?”

Nói thật, tôi thật sự không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này dù chỉ một khắc, cũng càng không muốn ở chung với phụ nữ của anh. Mặc dù có cô Hai và Ninh Nghi ở đây, nhưng cuối cùng cũng không phải là nơi tôi phải ở lại lúc này.

"Ở đâu ra nhiều lời nói nhảm vậy, tóm lại, ta đến đâu thì em đến đó, cái khác đừng hòng nghĩ."

Tôi cười khan hai tiếng, tôi cũng không phải theo đuôi anh, anh đi đâu tôi đi đó, anh phải trở lại trong ngọc bội màu trắng, tôi cũng đi theo sao! Nhưng mà phòng ở Nhân giới đã trả lại rồi, trở về còn phải đi tìm phòng thuê mới. Tôi không dám đến chỗ Trần Tú Tài , lần này nhà của anh ta bị hủy, lần sau cũng không biết sẽ biến thành cái dạng gì, cũng không thể để cho hai người này đánh nhau nữa, rất đáng sợ.

"Suy nghĩ cái gì vậy?" Tên chết tiệt chợt giữ chặt tay tôi rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn, tôi nhớ rõ cánh tay này còn bị bỏng, sao bây giờ lại nhìn không ra chút dấu vết gì cả, thì ra nước ao này có tác dụng chữa thương à! “Còn đau không?”

Tôi lắc đầu:"Đau nhưng cũng không đau, nhưng mà nước này thần kỳ như vậy sao? Lần trước anh trúng máu độc, hình như cũng sử dụng nước ở đây để trị."

"Ừ, đúng vậy! Thuốc mỡ chữa thương cho em cũng được tinh chế từ nước ở đây, rất quý giá đó!"

Tôi cười hì hì với anh, quý giá gì đó chắc chắn rất đáng giá. A, nghĩ đến hành lý của tôi vẫn còn ở chỗ Trần Tú Tài, tôi lập tức cảm thấy buồn bực. Tuy nói không thể đi tìm anh ta, nhưng nếu không đi, tôi nuôi sống mình bằng cái gì đây! Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải ăn ngủ đầu đường, OMG, tôi không muốn đâu. Thời tiết ở Nhân giới đang là mùa đông đấy, ở dưới hầm cầu, tôi sẽ bị chết cóng luôn.

Tôi sững sờ nhìn chằm chằm mặt hồ, suy nghĩ làm cách nào mới có thể lấy túi của tôi từ chỗ Trần Tú Tài tới đây, hai tay khuấy khuấy chơi đùa ở trong nước, không để ý đến người ở bên cạnh. Đợi đến khi tôi nhận ra ánh mắt kỳ lạ của anh, tôi trợn trắng mắt liếc anh một cái hỏi: “Nhìn tôi làm gì?"

"Ai nhìn em?"

Ôi, nhỏ mọn! Không thừa nhận thì cứ không thừa nhận đi, tôi lười để ý đến anh. Có anh ở đây, tôi nhất quyết lấy hết can đảm chơi đùa tự do tự tại trong nước.

"Có lúc ta rất nghi ngờ, nếu như em rời khỏi ta, còn có thể sống thật tốt hay không?" Quỷ Vương Dạ Quân đỡ lấy một tay của tôi.

Tôi không kịp suy nghĩ trả lời: "Vì sao không thể sống nổi? Không phải mười bảy năm trước cũng không có anh sao, tôi cũng sống đến bây giờ đó thôi!”

Bỗng nhiên nhớ đến ba mẹ đã mất, bây giờ chỉ còn lại một mình tôi, không nhịn được có chút rầu rĩ. Nhưng mà tôi còn có bà nội và ông Ba, đợi khi tôi trở về Nhân giới sẽ đóng gói trở về quê, trở về thôn Hạ . Dù sao cũng không học được, trôi dạt ở bên ngoài cũng không có ý nghĩa gì, không bằng về với ông bà ở cùng với hai người bọn họ lúc cuối đời, để tôi đến phụng dưỡi bọn họ, cũng coi như giải quyết xong tâm sự của ba mẹ!

Ngón tay thon dài đặt lên gáy tôi, Quỷ Vương Dạ Quân cong khóe môi cười mắng: "Vẻ mặt này không hợp với em, em vẫn nên tiếp tục làm chính mình đi, ngốc nghếch một chút cũng không sao, dù sao cũng có ta ở đây."

A ha, lại đột nhiên tập kích như vậy, khiến tôi không thể chống đỡ được rồi! Mỗi lần đều như vậy, bất thình lình nói mấy lời nói làm trái tim tôi ấm áp, làm cho tôi không thể hận, cũng không thể oán.

"Tôi cũng không thể mãi mãi sống dựa vào anh được, nếu trở nên ngu ngốc thật, sau này còn lăn lộn trong xã hội thế nào nữa! Tôi vẫn muốn học cách một mình đối mặt với tất cả, chờ đến một ngày tôi không còn liên quan tới anh, tôi cũng có thể giúp mình sống sót, anh nói có đúng không?"

Từng có vết xe đổ, tôi thật sự không tin anh sẽ vĩnh viễn che chở cho tôi. So với việc gửi gắm vào một người đàn ông nói đi là đi, còn không bằng dựa vào bản thân mình.

Một giây sau, tôi đã bị Quỷ Vương Dạ Quân giữ chặt trong khuỷu tay anh, ánh mắt của anh sắc bén đến đáng sợ, cả người cũng trở nên ngang ngược: "Em còn muốn rời khỏi ta có đúng không?"

Suy nghĩ này đã từng xuất hiện trong đầu, nhưng cũng đã là chuyện rất lâu trước kia rồi! Nhưng có một vài sự thật cũng phải đối mặt, anh ở lại Nhân giới cũng đã ba đến năm năm rồi, đợi sau khi anh hết thời hạn sẽ trở lại Quỷ giới, mà tôi không thể nào đến đây sống với anh, cho nên rời đi cũng là chuyện sớm muộn. Tôi không hiểu vì sao anh lại cứ nghĩ không thông chuyện này nữa!

"Buông tay ra! Tôi chưa từng muốn rời khỏi." Ta giãy dụa, cánh tay bị anh nắm rất đau, còn bị đỏ lên một mảng lớn: "Anh buông tay ra nhanh, tay sắp đứt rồi."

Quỷ Vương Dạ Quân nới lỏng tay, tôi lập tức rơi xuống đáy nước, trong lúc hoảng loạn, tôi bắt được một thứ gì đó nhô lên, có chút cứng cũng có chút nóng, a...

Khi tôi nghĩ ra cái đó là gì thì lập tức buông tay ra, người lại chìm xuống đáy nước.

Trong lúc hoảng loạn, xung quanh nhiều hơn một người, tên chết tiệt cũng lặn xuống nước, tôi quơ hai cánh tay đánh về phía anh, nắm chặt lấy anh. Nghĩ anh sẽ kéo tôi nổi lên mặt nước, nhưng không nghĩ rằng, anh lại đè tôi xuống chỗ càng sâu hơn.

Bên tai truyền đến giọng nói của Quỷ Vương Dạ Quân, rõ ràng anh không mở miệng, nhưng tôi lại có thể nghe thấy anh nói gì: "Nói thật đi, cuối cùng em nghĩ thế nào, định rời khỏi ta sao?"

Không phải!

Tôi mở miệng ra, nước liền tràn vào trong, khó chịu đến mức tôi muốn khóc! Tôi không thể lên tiếng giống như anh, đành phải liều mạng lắc lắc đầu.

Quỷ Vương Dạ Quân lại vờ như không nhìn thấy, tôi biết nếu lúc này mình không cầu xin, anh sẽ không cho tôi ra khỏi đáy nước. Tôi cảm thấy tim phổi của mình cũng sắp nổ tung rồi, nếu không được hít vào không khí trong lành, tôi sẽ chết mất. Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể đến gần anh, hôn lên mặt anh một cái, nói với anh, tôi sai rồi.

Sau này có bị đánh chết tôi cũng sẽ không để lộ ra một chút ý muốn rời đi trước mặt anh nữa, cái tên này mà phát cáu thật sự sẽ ra tay giết người đấy.

Nhưng mà, suy nghĩ của tôi đúng là ngây thơ rồi. Tôi hôn anh, nhưng cũng không được giống như suy nghĩ trong lòng tôi, ngược lại còn bị anh thuận thế hôn lên môi, vốn đã không thể thở rồi, thế này đầu lại càng chóang váng khó chịu hơn.

Tôi cảm nhận được anh chuyển động hai chân, thoáng cái dẫn tôi xông ra khỏi mặt nước, tôi ngẩng đầu lên liên tục hít thở, còn anh lại không chút thương tiếc xâm nhập vào trong cơ thể tôi, lập tức lấp đầy tôi.

Chậm rãi đẩy tôi đến bờ ao, anh giữ lưng tôi dùng sức đẩy vào, sau đó nhanh chóng lắc lư eo, mạnh mẽ va chạm vào sâu bên trong tôi.

"Nhẹ chút!"

Đôi chân duỗi ra vẫn không thể chạm đất, chỉ có thể dựa vào sức nổi của nước và chỗ dựa ở phần eo để giữ vững thăng bằng cho mình. Tên trứng thối này thật sự rất đáng ghét, không chỉ lòng dạ hẹp hòi mà còn rất xấu xa nữa.

Quỷ Vương Dạ Quân không nói chuyện, chỉ bao bọc cơ thể tôi từ phía sau, hai tay chống ở cạnh ao, kề sát vào lưng tôi nói: "Lần này tha cho em, lần sau còn dám đi tìm anh ta, ta chắc chắn sẽ không tha cho em."

Trách không được mấy người phụ nữ kia khuôn phép, ở trước mặt anh không dám gây chuyện, anh mà trả thù thật sự là không nhận người quen luôn.

"Không dám, tôi không bao giờ đi tìm anh ta nữa, a a!"

Nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ của tôi, Quỷ Vương Dạ Quân mới vừa lòng làm chậm lại, sau một trận nhanh chóng chạy nước rút thì rời khỏi thân thể của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.