Tân Nương Quỷ Vương

Chương 234: Chap-234




CHƯƠNG 234:

Trải qua cả đêm chữa trị, vết thương trên bụng đã tốt hơn nhiều. Tôi mời Trương Hào ngồi xuống, thấy gương mặt anh lạnh đến mức đỏ bừng nên rót cho anh cốc nước nóng. "Lát nữa anh về hỏi Trần Tú Tài, Huyền Hồn đan này cần bao nhiêu tiền! Mỗi lần làm phiền anh ta chuẩn bị, tôi cũng thấy ngại, cũng không muốn lấy không đồ của anh ta, làm cho bản thân tôi cũng thấy không phải."

Trương Hào cầm cốc trà ấm trong tay suy nghĩ một lát nói: "Lúc ra cửa, sư phụ dặn tôi, nếu như cô muốn dùng tiền mua thì sư phụ sẽ không đưa cho cô nữa! Sư phụ nói là sinh mạng vô giá, hồn phách cũng là mạng người, cho dù không thể chuyển thế, vậy cũng là bảo vật vô giá, bán không được!"

Trần Tú Tài này đúng là lợi hại, ngay cả tôi nghĩ gì mà anh ta cũng có thể tìm hiểu được rõ ràng. Tôi quyết định bái anh ta làm sư phụ, ít nhất theo anh ta hết ăn lại uống cũng không chết đói được. Chờ tới khi đứa trẻ được sinh ra, không còn liên quan tới Quỷ Vương Dạ Quân nữa, tôi cũng không đến mức không có chỗ nào nương nhờ.

Bây giờ tôi chỉ có bằng cấp ba, thật sự ra ngoài tìm việc làm cũng chỉ có thể làm nhân viên bán hàng gì đó, một tháng kiếm không được bao nhiêu tiền, còn mệt chết mệt sống. Nếu như Trần Tú Tài có thể nhận tôi làm đồ đệ thì chuyện kiếm tiền chắc chắn không thành vấn đề. Chỉ là…

"Trương Hào, sau khi anh về hỏi thử Trần Tú Tài xem anh ta có muốn nhận thêm một đồ đệ không! Bây giờ, tôi không đi học được, không có chỗ nào đi nên muốn đi cùng anh ta." Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, cũng không thật sự trông mong Trần Tú Tài sẽ nhận tôi.

Trương Hào vừa nghe liền vui mừng lại nghi ngờ, híp mắt hỏi: "Mạc Thất, cô nói vậy là thật à? Tôi không nói dối gì cô, trước kia sư phụ đã từng nói với tôi, cô chính là đệ tử đầu tiên của sư phụ! Hơn nữa, sư phụ còn nói sớm muộn gì cô cũng muốn theo ngài. Lúc đó tôi còn nửa tin nửa ngờ, bây giờ xem tình hình thế này, sư phụ thật sự tính đúng rồi!

Cái này!

Tôi không còn lời nào chống đỡ nữa. Trần Tú Tài à Trần Tú Tài, anh còn thật sự biết coi bói, tính trời tính đất, ngay cả thời điểm tôi thê thảm cũng tính chuẩn như vậy sao, tôi phục rồi!

Thật ra, nói nghiêm túc thì tôi vẫn thật sự là đệ tử đầu tiên của anh ta. Ban đầu khi tôi ở thôn Hạ , anh ta từng dạy tôi vẽ bùa, chẳng qua lúc đó tôi ngu nên vẽ thành ra tối tinh rối mù. Sau lại tôi được Quỷ Vương Dạ Quân chỉ điểm mới có kết quả, nhưng anh ta vẫn người sư phụ đầu tiên của tôi.

Phì! Tôi làm gì lại nhớ đến tên khốn kia chứ!

A, Trần Dương là đối thủ một mất một còn của Quỷ Vương Dạ Quân. Anh ta và Trần Tú Tài là cùng một cơ thể, vậy tôi quyết định phải dựa vào ngọn núi này là được rồi. Theo Trần Tú Tài dù sao cũng đáng tin hơn theo Quỷ Vương Dạ Quân! Ít nhất anh ta sẽ không vì những người phụ nữ khác mà đổ oan cho tôi, chẳng biết tại sao lại nổi giận với tôi. Hơn nữa Trần Tú Tài không có đệ tử, cho nên cũng không có người phụ nữ nào tranh giành tình nhân. Tôi và Trương Hào lại là bạn học, vì vậy lúc ở chung sẽ hòa hợp hơn!

Hì hì, cứ quyết định như vậy đi!

Nói làm là làm liền, tôi gọi điện thoại luôn cho Trần Tú Tài. Không đợi tôi mở miệng, giọng nói muốn chết không muốn sống của anh ta từ đầu điện thoại bên kia truyền tới.

"Cô gái nhỏ, Quỷ Vương nhà cô không quan tâm tới cô, cô có suy nghĩ tới chuyện đến chỗ tôi để cầu một nơi yên ổn không? Ai chứ cô đến thì tôi tuyệt đối sẽ không từ chối đâu. Bây giờ cô đang ở trong nguy hiểm, dựa vào chút công phu mèo cào này của cô thì bất kỳ một con quỷ nhỏ nào cũng có thể giết chết cô. Nếu như tôi tới kịp còn có thể cứu cô một lần, nhưng nếu như tới chậm thì cô có thể lại...? Ha ha ha!"

Vừa nghe anh ta nói vậy, sau lưng tôi chợt lạnh! "Phì, miệng chó không nhả ra được ngà voi, anh có thể nói tôi tốt một chút không? Không phải trước kia vẫn còn tạm được sao, bây giờ anh sẽ không nghĩ cách đòi học phí của tôi chứ?"

Tôi có nhiều lần hợp tác với Trần Tú Tài, mỗi lần xong việc, anh ta đều sẽ gửi tiền vào trong tài khoản cho tôi, lúc đó tôi cũng không quá để ý những điều này, bây giờ muốn đi theo anh ta lăn lộn, lừa ăn gạt uống, anh ta sẽ không nghĩ cách đòi lại từ chỗ tôi chứ?

Người này rất giỏi tính toán, tôi nên cố gắng suy nghĩ rõ ràng. Nếu nhân phẩm của anh ta đúng là như vậy, tôi thà là không đi đâu, cứ đợi ở đây! Dù sao chút tiền kiếm được này cũng đủ cho tôi tiêu. Tôi không cần ăn cơm nên không tốn bao nhiêu tiền, không chừng còn có thể để dành được rất nhiều cho bà nội và ông Ba dưỡng lão tới trước lúc lâm chung đấy!

Trong lúc tôi đang do dự chưa quyết, Trần Tú Tài còn nói thêm: "Cô bé ngốc này lại đang suy nghĩ linh tinh gì à! Tới chỗ tôi không có yêu cầu khác, chỉ cần cô hứa với tôi một việc, tôi lại nuôi cô, mặc cho cô ăn chùa uống chùa, cộng thêm ở chùa, thế nào?"

Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao? Tôi không khỏi nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì?"

Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng bập môi, Trần Tú Tài vừa cười khoa trương vừa nói: "Người phụ nữ quá mẫn cảm cũng không tốt đâu. Dù sao tôi sẽ không hại cô. Về phần là chuyện gì, tôi còn chưa nghĩ ra, cứ cho cô nợ đã! Nói chung, tình cảnh của cô bây giờ nguy hiểm, đừng suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng đến trong bát của đại gia đây đi!"

Thật đúng là miệng chó không nhả ra được ngà voi, tôi phỉ nhổ xong còn không yên tâm hỏi: "Nếu anh biết Diệm Thiên Ngạo đã đi, chắc cũng biết vì sao anh ấy đi chứ! Tôi hỏi anh, có phải anh vẫn âm thầm theo dõi tôi không? Nếu không anh làm sao biết rõ ràng như vậy được? Bây giờ không phải là anh lại gài bẫy gì cho tôi chứ?"

Trần Tú Tài kỳ lạ không phải là một người dễ suy đoán, bình thường gặp gỡ cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ muốn đi nương nhờ anh ta thì vẫn phải cẩn thận một chút.

Bên kia điện thoại, Trần Tú Tài thôi không cười đùa cợt, nghiêm túc nói: "Với chút chuyện nhỏ này của cô, tôi tùy tiện bấm ngón tay tính toán cũng biết được! Nhưng tôi nói trước, nếu cô nhận tôi làm sư phụ thì phải tôn trọng người sư phụ là tôi giống như Hào! Bất cứ chuyện gì đều phải dựa theo quy định mà làm. Mặt khác, các người cũng phải dựa theo lời nói của tôi để quyết định đi hay ở."

Đây là ý gì?

Tôi lại không hiểu!

"Cô phải nhớ kỹ, đừng thật sự xem tôi trở thành sư phụ của các người, hai chúng ta lại xem như là người xa lạ quen biết."

Cái gì vậy! Lời này trước sau cũng quá mâu thuẫn rồi. Nhận làm sư phụ lại không xem là sư phụ, vậy là gì?

Một người không bình thường vừa đi, giờ lại có một người khác tới, tôi thật đúng là thể chất gặp người không quen, lớn như vậy chưa từng thấy qua cái gì gọi là người xa lạ lại quen thuộc nhất!

Bất kể là quy định gì, tôi xem như đã quyết định về chuyện này rồi.

Tôi tìm tới chủ cho thuê nhà để trả lại căn nhà, thu dọn xong quần áo và đồ dùng mang theo người liền đi theo Trương Hào tới chỗ ở của Trần Tú Tài.

Phải nói là người này kỳ lạ, ngay cả chỗ ở cũng quái gở như vậy, cách trung tâm thành phố khá xa, đi thêm mấy cây số nữa thì chắc hẳn sẽ ra khỏi thành phố rồi.

Chỉ có điều ở trong thành phố tuyến hai này còn có ngôi miếu nhỏ như vậy thì thật sự không thấy nhiều, vẻ ngoài không khác với chùa chiền bình thường, chỉ có điều ở đây không phải là tường màu vàng mà là màu trắng xám. Đi vào cửa, bên trong xây dựng càng giống như là sân viện để ở, trong sân trồng một cái cây lớn, bởi vì lá rụng hết, trụi lủi nên tôi không nhìn ra được đó là giống gì.

Tôi đi theo Trương Hào vào trong nhà chính, lại thấy giữa bàn thờ đặt một bài vị màu đen, phía trên có khắc mấy chữ “tổ tiên Trần thị”, trong lư hương có đốt nén hương, trong phòng đầy mùi đàn hương, ngửi vô cùng dễ chịu.

Sân không nhỏ, có tiên lại có linh!

Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một câu nói như vậy, cảm thấy rất hợp với căn nhà nhỏ này. Chỗ không lớn lại trang trí rất có phong cách, vừa nhìn là biết có chú ý tới chuyện phong thủy, người ăn cơm từ nghề này quả nhiên không giống với người khác!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.