Tân Nương Quỷ Vương

Chương 231: Chap-231




CHƯƠNG 231:

Nhìn dáng vẻ của cô gái thì có lẽ muốn nói lời cảm ơn Sở Hiên, chỉ có điều cô ấy đi loanh quanh vài vòng cũng không tìm được người, lại cẩn thận nhặt đồ của mình lên, nhét vào trong túi và vội vàng rời đi.

"Tôi nói này, con người anh thật ra cũng không tệ như vậy, vì sao cứ nhằm vào tôi không tha chứ?" Quay trở lại dưới tán cây, tôi thử trao đổi với Sở Hiên, muốn biết rõ cái gì là thứ người chết đều muốn. "Anh đã nhiều lần rạch bụng tôi ra, anh rốt cuộc đang tìm thứ gì vậy?"

"Nói nhiều dễ chết đấy!"

Không đợi tôi nói xong, Sở Hiên rõ ràng đã cắt ngang câu hỏi của tôi. Tôi vốn cho rằng còn có thể trao đổi với hắn ta vài câu, kết quả lòng tốt vừa rồi căn bản chỉ là biểu hiện giả dối, hắn ta vẫn là Lệ quỷ hung ác kia.

Tính toán một chút, không nói thì thôi, tôi cũng không cần có lòng tốt lo lắng cho hắn ta làm gì. Xem như nể tình vừa rồi hắn ta ra tay cứu người, tôi vốn muốn hỏi xem rốt cuộc hắn ta muốn cái gì. Nếu là thứ không liên quan tới chuyện sống chết của tôi, tôi sẽ suy tính cho hắn ta, cũng không thể để cho hắn ta cứ lang thang ở Nhân giới, muốn đi đâu thì đi tới nơi đó, rửa sạch tội lỗi cũng để đi đầu thai gì đó.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, một câu nói đã phá hỏng suy nghĩ này của tôi, làm cho tôi không xuống được, vậy không thể trách tôi nữa! Sở Hiên này cũng đúng là… Rõ ràng không là người quá ác độc lại cứ muốn làm cho mình hung ác như vậy, rốt cuộc hắn ta muốn làm gì vậy?

Cũng không biết Vương phi thế nào nữa. Bây giờ tên chết tiệt không ở đây, tới lúc nào tôi mới có khả năng trở lại trong cơ thể mình đây?

Tôi ngồi dưới đất và đờ người ra. Sở Hiên bên cạnh bỗng nhiên ngồi thẳng người và nhìn về nơi nào đó, chỉ trong chốc lát đã biến mất ngay trước mắt tôi.

Tình huống gì vậy?

Tôi mờ mịt nhìn xung quanh nhưng không thấy có tiếng động gì kỳ lạ. Hắn ta muốn đi đâu vậy? Hắn ta thả tôi ở đây mà không sợ tôi chạy mất à?

Hoa tuyết bay trong không trung, tôi vốn muốn nhân cơ hội chạy trốn nhưng khi nhìn thấy ba mẹ đã không nhớ ra được tôi là ai thì tôi vẫn bỏ ý nghĩ này. Tôi đứng ở bên cạnh họ, giang hai cánh tay giữa bầu trời đêm đầy hoa tuyết đang bay, cố gắng đón lấy những bông hoa tuyết đang nhẹ nhàng tung bay ở trong không khí. Mà khi hoa tuyết rơi vào trong lòng bàn tay tôi lại xuyên qua lòng bàn tay của tôi rơi xuống mặt đất.

Ôi!

Hóa ra người đã chết thật sự rất đau xót

Hoa tuyết trắng xuyên qua lòng bàn tay nhưng tôi không cảm giác được nhiệt độ của nó, cũng không tiếp xúc được hình thái của nó, nó lại nhẹ nhàng rơi trên mặt đất và hòa làm một với đám tuyết đọng như vậy.

Tôi nhìn hoa tuyết đang nhẹ nhàng bay trong không trung, trong lòng chợt có cảm giác cay đắng, làm một linh hồn không có cơ thể thực sự, hóa ra lại đáng buồn như vậy.

Hai bàn tay từ phía sau lưng giơ ra, cầm lấy tay tôi và lập tức mở lòng bàn tay ra. Tôi cảm nhận được hơi lạnh của hoa tuyết, nó rơi đúng vào trong lòng bàn tay của tôi, màu trắng chói mắt làm cho tôi chợt nghiêm mặt, không nhịn được nhìn về phía sau.

Quỷ Vương Dạ Quân đang ở sau lưng tôi, hai cánh tay anh tạo thành nửa vòng tròn ôm tôi. Nhìn anh, tôi dường như đã không cảm giác được cái lạnh giá của đêm đông này nữa.

Sở Hiên đột nhiên rời đi, tôi nghĩ hơn phân nửa là bởi vì sự xuất hiện của anh. Tôi biết ơn anh luôn nhớ tới tôi, lại rất giận anh đã lừa gạt tôi, nói cái gì mà ba mẹ đã chuyển kiếp làm người. Cái này vốn dĩ là đang nói dối. "Nhìn phía sau anh đi, anh còn nhận ra bọn họ không? Vì sao anh lại lừa gạt tôi? Tại sao hồn phách đã chuyển thế lại ở đây?"

Thấy dáng vẻ của ba mẹ, lúc này tôi không có cách nào nói ra lời cảm ơn với tên chết tiệt được. Tôi thật sự rất tức giận. Anh không nên nói dối tôi, tôi ghét nhất chính là bị lừa dối.

Tôi chờ Quỷ Vương Dạ Quân giải thích. Chỉ cần anh nói một câu xin lỗi, tôi sẽ tha thứ. Nhưng anh chỉ lẳng lặng nhìn tôi như thế, không nói một từ nào, làm cho tôi cũng không thể nói ra được lời nào nữa.

Đối mặt với sự im lặng của Quỷ Vương Dạ Quân, tôi đáng lẽ phải tức giận, nhưng không biết vì sao mà tôi không thể nào tức giận nổi. Tôi không thể làm gì khác hơn là trừng mắt đáp lễ anh.

Ánh mắt hai người đan xen vào nhau, Quỷ Vương Dạ Quân cầm lấy tay tôi. Tôi không lùi bước, chỉ muốn biết anh định làm gì. Từ trong ánh mắt của anh, tôi thấy sự bi thương.

"Ta không nói cho em biết là sợ em lo lắng. Bọn họ dùng chấp niệm cuối cùng báo mộng cho em, cho nên em mới thấy được cảnh bọn họ bỏ chạy khi bị bắt. Ta đã âm thầm sai người điều tra từ lâu, bây giờ đã tìm được hồn phách của bọn họ về, sẽ không làm mất bọn họ nữa. Bọn họ trở về Địa Phủ sẽ lập tức được đưa đi chuyển thế. Em trở về đi, cơ thể em đã lạnh rồi, muốn làm cho em hoàn dương cũng vẫn cần phải tốn chút thời gian."

Rời khỏi cơ thể cũng đã được một thời gian, chắc hẳn tôi đã tắt thở từ lâu. Ban đầu Sở Hiên định nhân lúc Quỷ Vương Dạ Quân ở đây sẽ ra tay với cơ thể thực của tôi. Nếu hắn ta không có hứng thứ với thai nhi, chẳng lẽ là có ý đồ với cơ quan trong cơ thể tôi sao? Không, không thể có chuyện này được. "Được rồi, không cần nói nhiều như vậy nữa, bây giờ chúng ta lại trở về thôi. Mục đích của Sở Hiên chính là cơ thể của tôi."

Quỷ Vương Dạ Quân lùi lại một bước và vung tay vào trong không khí. Chợt có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp xuất hiện. Tôi đã từng thấy cô ấy. Cô ấy là Mạnh bà chờ ở trên cầu Nại Hà. "Sau khi dẫn bọn họ quay về Địa Phủ thì lập tức đưa vào trong sáu đạo luân hồi để chuyển thế, nhất định phải thật cẩn thận, đừng để lại xảy ra sai lầm nữa."

Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy Mạnh bà, ấn tượng của tôi đối với cô không tệ. Tôi nghe tên chết tiệt nói vậy thì cũng nói cảm ơn: "Lần này làm phiền cô rồi, cô nhất định phải đưa ba mẹ tôi an toàn chuyển thế nhé."

Mạnh bà mỉm cười và gật đầu nói: "Mong Thất nương nương yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ ghi nhớ lời Dạ Quân nhắc nhở, tự mình đưa hai người đi chuyển thế."

Quỷ Vương Dạ Quân không dẫn tôi tới bệnh viện hoặc Cục cảnh sát gì đó, mà đưa tôi về thẳng chỗ ở.

Tôi đi qua cửa phòng đã nhìn thấy cơ thể của mình nằm thẳng ở trên giường, chỉ có điều cũng không phải là lành lặn, mà đã bị người phá ngực mở bụng, vết máu loang lổ khắp trên giường giống như hiện trường vụ án mạng lại khiến cho người ta kinh sợ.

Sở Hiên thật đáng giận, uổng công tôi vẫn cảm thấy anh là một người tốt ghét ác như ghét thù, không ngờ anh lại lần thứ ba rạch bụng của tôi ra. Ba lần rồi đấy!

Quỷ Vương Dạ Quân đi tới trước giường và kiểm tra cơ thể của tôi, sau đó thở hắt ra một hơi. Vẻ mặt anh thoạt nhìn đã thả lỏng hơn rất nhiều. Nhìn dáng vẻ của anh, tôi không khỏi có chút nghi ngờ. Bụng của tôi bị xé ra tới máu thịt mơ hồ, anh lại cảm thấy may mắn gì vậy.

"Tôi nhớ tôi bị kéo hồn phách ra là ở trường học, vì sao cơ thể lại ở trong nhà? Không phải nên ở bệnh viện sao?"

Quỷ Vương Dạ Quân vẫn không nói gì, chỉ kéo hồn phách của tôi nhét tôi vào trong cơ thể. Tôi khẽ cử động tay chân, cũng không thấy có vấn đề gì, chỉ là hồn phách và cơ thể chưa thể phối hợp, phải chậm rãi mới tốt được.

"Đừng cử động!" Quỷ Vương Dạ Quân nhìn về phía tôi và khẽ quát, sau đó một ánh sáng màu đỏ bao phủ cả cơ thể của tôi từ trên xuống dưới. Chỉ trong giây lát, ý thức của tôi rơi vào trong hỗn độn nào đó, chỉ là chớp mắt trôi qua đã tỉnh táo lại. Nói chính xác là tôi bị đau mà tỉnh lại, từng cảm giác đau đớn tới xé tim rách phổi từ chỗ bụng truyền đến. Tôi kêu rên và nhíu mày mở mắt ra, thấy tay của tên chết tiệt đang vẽ loạn gì đó trên vết thương của tôi.

Từng cảm giác mát lạnh quen thuộc chui vào mũi, tôi nhớ mùi thơm này. Sau mỗi lần bị thương, cô Hai đều sẽ bôi thứ thuốc mỡ kỳ lạ cho tôi. Hóa ra tên chết tiệt luôn mang theo bên người! Vậy tại sao lần trước anh không để cho tôi sử dụng chứ?

Nhớ tới lần trước sau khi tôi bị Sở Hiên rạch bụng ra mấy ngày, tôi đã chịu khổ không ít, còn đi tiểu ngay trước mặt tên chết tiệt. Anh lại đứng ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng khiến tôi lúng túng đến không thể chịu nổi, đúng là đáng giận!

"Anh nhanh kiểm tra cho tôi xem trên cơ thể tôi có thiếu gì không? Hắn ta chắc chắn đã làm gì đó với cơ thể tôi rồi, anh nhanh xem cho tôi đi." Sau khi cơ thể của thể xác và tinh thần hợp lại làm một, tôi liền vội vàng muốn biết Sở Hiên rốt cuộc đã lấy đi thứ gì từ trên người tôi.

Quỷ Vương Dạ Quân bình tĩnh nói: "Không thiếu cái gì cả, vẫn còn đang ở bên trong cơ thể em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.