Tân Nương Quỷ Vương

Chương 230: Chap-230




CHƯƠNG 230:

Sở Hiên ném mạnh tôi xuống đất. Tôi không cảm thấy đau, chỉ tràn ngập sự căm hận. Tất cả là bởi vì hắn ta mới làm hại ba mẹ tôi chết không yên, tôi nhất định phải khiến cho hắn ta phải trả giá đắt.

Sở Hiên nhìn tôi xem thường nói: "Tha cho các ngươi à, trừ khi tôi nhận được thứ tôi muốn, nếu không, ai cũng đừng mong có thể có ngày iên ổn."

Tôi không chịu yếu thế gào hét lại với hắn ta. "Anh bị điên rồi! Rốt cuộc anh muốn được cái gì từ trong bụng tôi chứ? Anh đã rất mạnh rồi còn có ý đồ với con tôi, rốt cuộc là vì cái gì?"

Sở Hiên cười ha ha. "Cô nghĩ rằng tôi đang có ý đồ với con của cô à? Thật buồn cười, điều này chỉ là chuyện ma quỷ dùng để lừa gạt Âu Dương thôi! Nếu như để cho hắn biết mục đích thực sự của ta, hắn sẽ tới tranh cướp vớia, ta làm sao có thể tìm phiền toái cho mình chứ! Ha ha ha, người đàn bà ngu ngốc, bị Diệm Thiên Ngạo lừa tới quay mòng mòng rồi còn muốn bán mạng cho hắn. Hắn quan tâm tới cô như thế, còn không phải bởi vì trên người cô có vài thứ mà người chết muốn có được sao? Nói cho cùng, cô rốt cuộc vẫn là một con người, không giấu được thứ kia thì cho ai mà chẳng giống nhau chứ!"

Hắn ta đang nói gì, vì sao tôi nghe không hiểu gì cả! Tôi không phải mang thai một quỷ thai thì còn là cái gì nữa? Cái gì là thứ người chết đều muốn có? Đó rốt cuộc là thứ gì? "Tôi không muốn nghe anh ta nói nhiều như vậy, anh thả ba mẹ tôi quay về Quỷ giới, để cho tôi trở lại trong cơ thể của mình đi. Dù sao anh cũng không tìm được gì từ trong hồn phách của tôi, nếu như tôi không quay về, cơ thể sẽ không còn, anh cũng không mò được thứ anh muốn. Anh đừng tưởng rằng lần này anh còn có thể may mắn chạy trốn được, vận may sẽ không cứ theo mãi người xấu như anh đâu."

Sở Hiên hoàn toàn không để ý hừ lạnh một tiếng. "Ta không quan tâm kết quả là gì, cùng lắm thì hồn bay phách tán cả đời không được luân hồi mà thôi! Chỉ cần sau khi ta nhận được tất cả những thứ ta muốn, hoàn thành được tâm nguyện, ta tất nhiên sẽ trở lại, không phiền cô phải quan tâm nữa."

Nói xong, Sở Hiên chắp hai tay sau lưng nhìn về phía xa và nói tiếp: "Chờ Diệm Thiên Ngạo tìm hồn phách của cô ở khắp nơi, ta lại có cơ hội đi tìm cơ thể của cô, lấy được thứ ta muốn. Ta biết cô muốn để cho ba mẹ cô tới Quỷ giới có thể được một lần chuyển thế tốt. Chỉ cần cô cho ta thứ ta muốn, ta sẽ trả hồn phách của bọn họ lại cho cô, cô thấy thế nào?"

Tôi đương nhiên sẽ không tin tưởng lời hắn ta nói, cũng thật sự không hiểu nổi ngoại trừ quỷ thai ra thì trong bụng tôi còn có gì đáng để hắn ta cố chấp như thế.

Bây giờ, hồn phách của tôi bị Sở Hiên nhốt ở trong rừng, mùa đông bóng tối bao giờ cũng tới rất sớm, chẳng mấy chốc mà trời đã tối, xung quanh ngoại trừ tuyết trắng phản quang ra chỉ còn một màu tối đen. Cả cánh rừng có vẻ u ám đáng sợ.

Vùng ngoại ô như vậy vốn không có người nào, ngoại trừ mấy cô hồn dã quỷ đang trôi dạt ra, cũng chỉ có linh hồn bé nhỏ là tôi ngồi dựa vào gốc cây.

Đêm khuya vắng người, âm thanh gì cũng có, hơn nữa còn nghe rất rõ ràng.

Tôi không cảm giác được cái lạnh, chỉ không hiểu sao cứ thấy lo lắng chuyện gì đó. Đột nhiên có những tiếng thét chói tai vang lên. Tôi theo bản năng co mình lại. Đoạn đường phía trước có một chiếc xe nhỏ đỗ lại, mấy người đang cùng nhau kéo cái gì đó.

Sở Hiên không chút nghĩ ngợi đã đi tới. Tôi cũng tò mò theo sát sau lưng hắn ta. Hắn ta liếc nhìn tôi nhưng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Tôi quay đầu liếc nhìn hồn phách của ba mẹ. Bọn họ lơ lửng ở giữa không trung. Cho dù tôi cũng có thể bay được, chỉ có điều càng quen dùng hai chân để đi hơn.

Nhờ ánh trăng tôi mới nhìn thấy rõ ràng tình hình phía trước. Hóa ra là một cô gái trẻ bị người ta cướp. Đối phương là mấy gã đàn ông thoạt nhìn còn rất khỏe mạnh, cường tráng, nhìn vẻ mặt của bọn chúng thì không chỉ muốn cướp tiền mà còn có ý định muốn cướp sắc nữa.

Cô gái nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi. Cô ấy nắm chặt lấy cái túi của mình, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt nói: "Cầu xin các người bỏ qua cho tôi đi, tôi cho các người thêm chút tiền xe được không? A, đừng cướp túi của tôi, tiền trong đó là phí sinh hoạt của cả nhà tôi đấy. Cầu xin các người, đừng như vậy, thả tôi đi mà!"

Tôi đếm, tính cả tài xế thì tổng cộng có ba người đàn ông, xem ra vì tiết kiệm tiền nên cô ấy ngồi xe dù lại gặp phải nhóm người liên kết với cướp.

Thật ra ngồi xe taxi của hãng không tốn tiền hơn xe dù là bao nhiêu nhưng bảo đảm an toàn hơn. Cô gái này cũng không nhỏ tuổi, đạo lý đơn giản như vậy mà không hiểu, đây không phải là tự mình làm bậy sao?

Ba gã đàn ông thấy cô gái không buông tay thì chợt dừng tay. Một người trong đó còn uy hiếp nói: "Con đĩ thối tha buông tay ra, nếu không ông đây lấy mạng của mày đấy."

Cô gái bị dọa cho sợ, thoáng buông tay. Cái túi bị đối phương cướp đi, tất cả mọi thứ bị đổ ở trên mặt đất. Sau khi mấy người chọn lấy hết vật đáng tiền xong, tầm mắt bọn chúng lại rơi vào trên người cô gái. Bọn chúng đều nổi máu dê, liếc nhìn nhau rồi tiến tới gần cô gái.

"Đừng tới đây! Các người muốn làm gì? Tôi đã đưa tiền cho các người rồi, các người tha cho tôi đi!" Cô gái hình như cũng cảm giác được bọn họ muốn làm gì nên không ngừng lùi lại phía sau từng bước một.

Khi Sở Hiên đi ra khỏi cánh rừng thì đã hiện thân, trên người hắn ta vẫn mặc quần áo cổ xưa, ở trong mắt người thường chúng tôi nhìn vô cùng kỳ quái. Mấy người kia hình như không ngờ lại có người khác, cho nên khi nhìn thấy hắn ta đều rất kinh ngạc.

Người đàn ông ra tay với cô gái đầu tiên nhìn về phía Sở Hiên quát: "Anh đi đi, bớt lo chuyện người khác thôi!"

Tôi cũng không thể nhìn cô gái bị hại được, nhưng với dáng vẻ này của tôi thì không làm được gì, cho nên đứng tại chỗ không nhúc nhích. Ngược lại, hành động của Sở Hiên làm cho tôi rất tò mò, cảm thấy với người có tính tình ngang ngược như hắn ta sẽ không làm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân!

Sở Hiên không tiếp lời, hắn ta quay lưng về phía tôi. Cũng không biết hắn ta đã làm gì những người này, chỉ thấy phía đối phương phát ra vài tiếng kêu thảm thiết, sau đó tè ra quần chạy trốn về trên xe, chuẩn bị chạy trốn.

Tôi nhìn vai Sở Hiên thoáng lắc một cái, người đã đến trước xe. Hắn ta nhìn về phía người ở bên trong và quát: "Đồ đâu?" Vào buổi tối trời không trăng lại gió lớn, giọng nói của Sở Hiên giống như tiếng bánh răng bị mắc kẹt vang lên vẫn làm cho người ta sởn tóc gáy.

Sau khi người trong xe ném đồ của cô gái ra, Sở Hiên mới nhường đường, thả cho những người này rời đi. Chỉ có điều xe chạy không bao xa lại bị tắt máy vì tuyết đọng quá dày.

Ba gã đàn ông từ bên trong chui ra khỏi xe, vừa chạy về phía trước vừa quay đầu lại nhìn, trên đường bị liên tục ngã nhiều lần cũng không thể ngăn cản nỗi nhớ nhà của bọn họ.

Có lẽ cô gái bị dọa cho ngây người. Cô ấy sửng sốt một lúc lâu mới bỗng nhiên phát ra tiếng hét chói tai, sau đó đứng lên và bỏ chạy, kết quả không biết dưới chân đạp phải cái gì, người nhào về phía trước, cắm đầu ngã vào trong tuyết, không thấy động đậy nữa.

Sở Hiên quả thật đang cứu người. Điều này làm cho tôi khó có thể tin nổi. Trước đó không lâu, hắn ta còn dùng móng vuốt của hắn ta xé bụng của tôi ra, lúc này lại đang làm anh hùng, bảo tôi phải hiểu thế nào đây?

Sở Hiên đi tới bên cạnh tôi thình lình nói: "Cô trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu, đừng có giở trò vặt, vô dụng thôi."

Hắn ta lập tức trở lại dáng vẻ ban đầu. Tôi cười ha ha vài tiếng rồi trừng mắt nhìn hắn ta nói: "Anh yên tâm đi, tôi không làm chuyện tốn sức lại không được cám ơn, muốn chạy, tôi cũng phải có khả năng đó mới được chứ!"

Sở Hiên hừ một tiếng rồi quay trở lại trước cái cây và dựa người vào đó, khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần.

Tôi thật sự khó có thể đoán được tâm tư của người này, khi tôi tính đi theo hắn ta quay lại thì phát hiện ra cô gái ngã trên mặt đất đã đứng lên. Cô ấy nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.