Tân Nương Quỷ Vương

Chương 229: Chap-229




CHƯƠNG 229:

Tôi chạy một hơi vào phòng học, đứng dưới hệ thống sưởi một lúc, sau khi đỡ mới trở lại chỗ ngồi và ngồi xuống. Vương phi đứng ở bên cạnh tôi, thật sự giống như vệ sĩ một phút cũng không rời, làm cho tôi thấy mất hứng, chỉ vào một chỗ trống và nói: "Nơi đó không có ai ngồi nữa, tôi phải học rất lâu, cô đứng mãi cũng mệt!"

Trong phòng học chỉ có chỗ của Tiêu Linh là còn trống. Sau khi cô ấy bị đưa vào bệnh viện tâm thần vẫn chưa ra. Buổi sáng có vài tiết học, tôi cũng không thể để cho Vương phi cứ đứng mãi, vậy thì xấu hổ lắm!

Vương phi suy nghĩ một lát rồi ngồi vào chỗ trống. Cô ta không ở bên cạnh tôi, áp lực trong lòng tôi cũng không lớn nữa, có thể nghiêm túc nghe giảng bài.

Còn chưa hết nửa tiết, tôi chợt nhìn thấy Vương phi đột nhiên bay qua cửa sổ ra ngoài, chớp mắt đã lướt đi.

Đây là tình huống gì vậy? Tôi ngập ngừng nhìn qua cửa sổ, thấy từ bên ngoài bay vào hai bóng người. Tôi khẽ dụi mắt nhìn lại, đúng là là ba mẹ. Bọn họ làm sao có thể xuất hiện ở đây? Không phải tên chết tiệt nói bọn họ đã chuyển thế rồi sao?

Thấy hồn phách của ba mẹ, tôi vẫn rất vui mừng. Mặc dù ánh mắt bọn họ thoạt nhìn dại ra, nhưng gương mặt hoàn toàn không thay đổi, tôi chỉ không nghĩ ra được tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây.

Bây giờ còn đang trong giờ học, tôi không có cách nào nói chuyện với bọn họ. Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, những người khác đều không biết gì về chuyện này. Tôi cố nén kích động trong lòng, chờ bọn họ bay qua. Nhưng ai biết ba mẹ vừa thấy tôi lại không nói gì, nắm thật chặt lấy cánh tay của tôi rồi bỏ chạy.

Tôi kinh ngạc không biết làm sao, thật sự nhìn bọn họ lôi hồn phách của tôi ra, cảm giác này thật khó chịu, giống như bị người ta lột da, đau đớn không chịu nổi.

Hồn phách rời khỏi thân thể vẫn có ý của mình, tôi nhìn cơ thể của mình gục xuống bàn vẫn không nhúc nhích. Giáo viên thấy thế đi tới, đẩy tôi một cái, phát hiện tôi đã mất đi tri giác thì lập tức bấm 120.

Lúc này, tôi có lòng mà không đủ sức, nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra nhưng không thể làm được gì! Tôi không hiểu nổi ba mẹ xảy ra chuyện gì, bọn họ rõ ràng đang ở trước mắt nhưng lại có cảm giác xa lạ như vậy. Lẽ nào tên chết tiệt lừa gạt tôi? Nhớ tới cảnh trong giấc mơ kia, tôi không thể không nghi ngờ. Nếu không tôi không có cách nào giải thích được sự thật trước mắt.

Hai tay bị ba mẹ lôi đi, tôi không ngừng giãy giụa, hỏi tại sao bọn họ phải làm như thế, nhưng bọn họ không trả lời tôi. Sau khi lôi tôi bay qua cửa sổ ra ngoài, mà cách tôi không xa là Vương phi đang đánh nhau với một bóng đen, đánh tới không phân cao thấp. Tôi nhìn kỹ, thấy đó chính là Sở Hiên mất tích từ lâu.

Hồn phách yếu đuối không có cách nào lộ ra dưới ánh mặt trời, nhưng đã nhiều ngày cả bầu trời đều bị tuyết che phủ, tầng mây vừa dày vừa nặng ngăn cản ánh sáng mặt trời, cho nên không gây ra ảnh hưởng quá lớn đối với hồn phách của ba mẹ.

Ba mẹ hình như đã không nhận ra tôi, tôi không khỏi nhớ lại cảnh trong giấc mơ đêm đó. Bọn họ đang ở trên cầu Nại Hà thì bị người dẫn đi, lúc đó cũng đã uống xong canh Mạnh bà rồi. Nếu như vậy, tôi ở trong mắt bọn họ hoàn toàn là người xa lạ, mới ra tay với tôi sao?

Vương phi nhìn về phía tôi, cô ta vốn nhận thấy Sở Hiên xuất hiện mới muốn đuổi theo, bây giờ bị anh ta quấn lấy, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn tôi bị đưa đi. Cô ta có vẻ rất sốt ruột, nóng lòng muốn chạy về phía bên tôi, trong lúc mất tập trung đã lộ ra sơ hở, bị Sở Hiên tìm được cơ hội, một trảo đánh đi, cắm vào ngực. Vương phi vọt tới trước vài bước liền khom người, trong miệng phun ra máu đen, dường như bị thương nặng.

Tôi không kịp nhìn thấy rõ tình hình, đã bị hồn phách của ba mẹ đưa tới trong một khu rừng ở vùng ngoại ô.

Cây cối xung quanh bị tuyết trắng bao phủ, trên nhánh cây có lớp tuyết đọng thật dầy. Bởi vì bây giờ tôi là hồn phách cho nên không cảm giác được cái lạnh, có nghĩ tới cơ thể của mình, tôi không khỏi bắt đầu lo lắng. Nếu như người ở trung tâm cấp cứu xác định tôi đã chết, vậy cơ thể của tôi sẽ bị chuyển đi, đến lúc đó sẽ gặp phiền phức rồi.

Tôi không để ý được nhiều chuyện như vậy, bắt đầu đấm đánh hồn phách của ba mẹ, cố gắng tránh ra sự khống chế của bọn họ, nhưng bọn họ có sức lực rất lớn, cũng hờ hững trước những lời chất vấn của tôi, lại giống như bị người ta khống chế vậy, dáng vẻ hờ hững với những sự vật bên ngoài vậy.

Tôi sốt ruột muốn khóc. Ở trong trạng thái là hồn phách, tôi không có chút sức lực nào, căn bản không thể thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ.

Không lâu sau, Sở Hiên đuổi qua. Tôi vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Vương phi, suy nghĩ lẽ nào cô ta không dám đi tới nơi đó. Cho dù trước đây tôi rất không thích gặp cô ta, cảm thấy nhân vật ở trên cao như cô ta chỉ biết giỏi giả vờ, nhưng bây giờ thấy cô ta liều mạng vì tôi, tôi không khỏi có chút thiện cảm đối với cô ta.

Sở Hiên bước đi như bay tới trước mặt tôi, không nói thêm một lời đã trực tiếp cắm tay vào trong bụng dưới của tôi, năm ngón tay hết lật lại khuấy trong bụng tôi một lúc liền nhíu mày hỏi. "Đồ đâu?"

Tôi trợn mắt nói: "Anh hỏi tôi, vậy tôi hỏi ai? Không phải lần trước anh cũng không tìm được, sao giờ lại tới nữa? Rốt cuộc anh muốn cái gì?"

Còn tưởng là hồn phách thì không có bất kỳ cảm giác đau nào, nhưng trên thực tế tôi sai rồi. Sở Hiên vừa cào xuống, thật sự là đau muốn tê tim liệt phổi! Thật sự còn đau hơn gấp trăm lần so với cắm vào trong cơ thể thật sự của tôi. Chuyện khác biệt duy nhất là bây giờ cả người tôi đều nhẹ bỗng, giống như sẽ bởi vì đau đớn này mà lập tức tiêu tan vậy.

Sở Hiên hừ lạnh một tiếng rồi rút tay ra, chớp chớp mắt nhìn tôi nói: "Không có trong hồn phách của cô, chẳng lẽ là ở lại trong cơ thể thật sao?"

Tôi nghe hoàn toàn không hiểu hắn ta đang nói gì. Tôi bị hắn ta nắm lấy cổ áo kéo từ dưới đất lên, lắc tới xung quanh đều mơ hồ. Chỉ nghe hắn ta nói: "Không thể nào, tôi không tin! Chắc chắn còn đang ở trong bụng của cô. Lần trước bị người phụ nữ kia phá hỏng chuyện tốt, lần này không thể để cho cô chạy trốn dễ dàng như vậy được."

Đã rơi vào trong tay Sở Hiên, tôi không quan tâm tới chuyện gì nữa. Không ai tới cứu tôi, dù sao tôi cũng sẽ phải chết. Lúc đó nghĩ đến sau khi ba mẹ chết còn không được sống yên ổn, tôi lập tức nổi giận không có chỗ trút liền lật tay tát hắn ta một cái, quát lớn: "Khốn kiếp, có phải anh bắt ba mẹ tôi đi đúng không? Anh đã làm gì bọn họ vậy? Tên xấu xa này, anh rốt cuộc muốn gì? Vì sao anh không chịu buông tha cho tôi? Người điên này, nhanh chóng thả ba mẹ tôi ra!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.