Tân Nương Quỷ Vương

Chương 228: Chap-228




CHƯƠNG 228:

Vương phi cười gượng, tôi cảm thấy cô ta chắc đã hiểu nhầm ý của tôi, cho rằng tôi muốn so sánh về nhan sắc với người phụ nữ kia. Thật ra tôi chỉ muốn xác nhận nghi ngờ trong lòng thôi. "Cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất mà ta đã từng gặp, nghiêng nước nghiêng thành cũng không có cách nào hình dung vẻ đẹp tuyệt vời của cô ấy, nếu không làm sao có thể khiến cho Dạ Quân mê mẩn tới mức xoay quanh, bị thần hồn điên đảo chứ!"

Ơ! Gương mặt đẹp tuyệt vời, xem ra tôi đã suy nghĩ nhiều rồi. Tôi chắc hẳn không có gì giống với người phụ nữ kia. Lần đó anh gọi tên Nhược Hi, có thể là vì tên chết tiệt quá nhớ nên nhất thời mới thốt ra miệng thôi!

Nhưng tôi vẫn không nghĩ ra được, nhớ đến mức có thể dẫn tới ảo giác mà không có thứ gì để so sánh, nếu như vẻ ngoài của tôi và Nhược Hi tương tự thì còn hiểu được. Vương phi cũng không thể không nói cho tôi biết. Nhưng quan trọng là hai chúng tôi không giống nhau, vậy tên chết tiệt còn nhìn tôi mà nói ra tên người phụ nữ trong lòng là có ý gì?

Khốn kiếp, chờ anh trở về, bà đây là người đầu tiên thiến anh, để cho anh biết nhận nhầm người là một chuyện nghiêm trọng tới mức nào.

Trò chuyện với một người không thú vị là loại thuốc thôi miên, trò chuyện một lát thì tôi đã ngủ thiếp đi, tới khi chuông báo thức kêu âm ĩ mới tỉnh lại.

Tôi vừa mở mắt đã nhìn thấy Vương phi đang lộ ra ánh mắt hung ác với đồng hồ báo thức ở đầu giường của tôi, nhìn chằm chằm vào nó như muốn ra tay xử lý nó, dáng vẻ trông rất buồn cười.

Tôi vội vàng dậy tắt đồng hồ báo thức và giải thích: "Cái này không có gì nguy hiểm đâu, nó chỉ là một cái đồng hồ báo thức, dùng để gọi tôi rời giường thôi, không có lực sát thương."

Sau khi nghe tôi giải thích, Vương phi gật đầu hỏi: "Vậy là phải dậy rồi à?"

Tôi gật đầu, lưu luyến rời khỏi chăn, sau khi bật nước nóng lại vào phòng tắm, khi đi ra dù đã mặc áo lông dầy nhưng tôi vẫn cảm thấy trời lạnh muốn chết.

Tôi rót cốc nước nóng uống, cầm lấy ba lô rồi mới đi ra ngoài, tới trường học.

Tôi cảm giác Vương phi là một người tương đối chuyên nghiệp, từ đầu đến cuối cô ta đều đi theo bên cạnh tôi.

Người bình thường không nhìn thấy được cô ta, nếu không tôi nghĩ với sắc đẹp của Vương phi, lại thêm cách ăn mặc của cô ta lúc này, tám chín phần sẽ bị những người sùng bái cosplay cúng bái giống như fan hâm mộ vậy, không biết bị đám đông đứng vây xem, bạn học Vương phi rất giỏi nhẫn nhịn này có thể bị chọc cho nổi giận không!

Qua một đêm, trên mái nhà, trên đường đã đầy tuyết trắng, trên đường thỉnh thoảng có thể thấy công nhân đang quét dọn tuyết đọng. Vì có thể làm cho con đường thông thoáng mà bọn họ đã phải bận rộn tới đầu đầy mồ hôi.

Đường rất trơn, tuyết đọng ép xuống thành lớp băng, tôi đi cẩn thận, nhìn những người có thể uống sữa đậu nành nóng, cắn bánh bao nóng hổi, thật sự có cảm giác hạnh phúc và đố kị nói không nên lời. Tôi cũng rất muốn ăn bánh bao thịt, đáng tiếc bây giờ tôi chỉ có mạng ăn hồn phách.

Tôi không dám nhìn, bước nhanh về phía trường học, hôm nay lạnh, cảm giác ở bên ngoài thêm một giây cũng có thể bị đông lạnh thành chó mất.

Vương phi quan sát đám người vội vàng đi qua, nhìn bọn họ đeo khẩu trang, đội mũ, mặc và đi lại giống như cái chăn bông thì không khỏi tò mò hỏi: "Chỗ này của các cô rất lạnh sao?"

Tôi rụt cổ gật đầu và nói: "Lạnh muốn ngu người rồi. Các người bình thường không biết lạnh nóng là gì! Khi chúng tôi nóng, kẹp cái ổ dưới nách cũng có thể rán chín trứng. Khi lạnh mũi cũng có thể đóng băng! Cô nói có lạnh hay không?"

Tôi có hơi khoa trương, nhưng thật sự lạnh nóng tương phản quá lớn. Còn hơn một tháng nữa sẽ tới thời kỳ nghỉ đông, thế nào tôi cũng phải về quê. Ở đây quá lạnh, ở quê tốt hơn ở đây nhiều. Mặc dù ở đó cũng có tuyết rơi nhưng tuyệt đối sẽ không có một trận tuyết lại phủ kín cả thành phố giống như ở đây, bước một bước cũng có thể in ra một dâu giày lớn.

Tôi kéo cao áo, hận không thể lập tức đi vào phòng học, cảm nhận thử thách của hệ thống sưởi hơi. Nhưng tôi đi chưa được mấy bước lại nghe được có người đang gọi tôi. Tôi nhìn lại, không phải là Trương Hào. Anh ta làm sao có thể chạy tới đây được? Cũng sẽ không đúng lúc tiện đường chứ!

Tôi dừng lại, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ đi lên chào hỏi anh ta. Tôi đi trên đường đã đủ tốn sức rồi, nếu như muốn chạy tới, nói không chừng lại vồ ếch một cái. Tôi cũng không muốn mất mặt, vì vậy đứng tại chỗ chờ anh ta qua. "Trường anh không phải ở khu này, tại sao cũng tới đây vậy?"

Trương Hào chỉ mặc một chiếc áo lông, bên trong là chiếc áo len cổ tròn, ngay cả khăn quàng cổ cũng không đeo. So với tôi quấn trong ba tầng ngoài ba tầng, anh ta mặc thật sự quá ít, không lạnh sao?

Trong lòng tôi thầm nghĩ. Anh ta đã đến trước mặt tôi nói: "Buổi sáng không có tiết, sư phụ muốn tôi đi ra ngoài đặt mua ít đồ, bởi vậy lúc này mới vừa vặn đi ngang qua trường học lại gặp cô."

Tôi cười ha ha vài tiếng, mẹ nó thế này cũng thật khéo đi! "Ừ, vậy anh đi làm đi, tôi còn phải lên lớp, không cần phải để ý tới tôi đâu. Anh nên làm gì thì cứ đi làm cái đó đi!"

Trương Hào quan sát tôi từ trên xuống dưới, nhíu mày lại nhìn xung quanh tôi với vẻ nghi ngờ nói: "Ở đây âm khí rất nặng! Cô không sao chứ?”

Nói xong, Trương Hào dựng thẳng hai ngón tay lên, lại muốn điểm vào mi tâm, tôi vội vàng ngăn anh ta lại nói: "Ban ngày không có âm khí nào cả đâu. Tôi vốn là thể chất thuần âm, sẽ có vài quỷ vật theo cũng không có gì kỳ lạ. Anh không cần tốn nhiều sức lực như vậy làm gì, nhanh đi làm chuyện của anh đi, tôi đi đấy!"

Tôi cũng không thể để cho anh ta nhìn thấy Vương phi được. Nếu thằng nhóc này chẳng may không có mắt tưởng Vương phi là nữ quỷ để thu thập, có thể sẽ lúng túng lắm! Vì vậy nhân lúc anh ta vẫn còn đang mờ mịt, tôi vội vàng chạy nhanh vào trong trường.

Thật ra tôi bỏ Trương Hào lại ở trên con đường lớn như vậy cũng là có tâm tư riêng của mình. Trần Tú Tài hẳn đã từng nhắc với anh ta về chuyện của tôi, cho nên tôi không muốn cho anh ta biết, tôi chỉ là một trong rất nhiều người phụ nữ của Quỷ Vương Dạ Quân, lại xem như là lòng hư vinh của người phụ nữ. Dù sao tôi cũng không muốn để cho anh ta biết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.