Tân Nương Quỷ Vương

Chương 227: Chap-227




CHƯƠNG 227:

Kẻ thù bên ngoài không đang sợ bằng họa bên trong! Vương phi có thân phận gì, lại lấy thân phận giữa tôi và cô ta đã đủ làm cho người ta thấy nhức đầu. Cô ta không thật sự tính kế với tôi đã xem như là tốt rồi, muốn ghen ghét tôi, vậy thì còn nguy hiểm hơn Sở Hiên nhiều.

Ở trong mắt của Quỷ Vương Dạ Quân mình cũng là người phụ nữ của anh, anh sẽ không cảm thấy có gì. Nhưng trong lòng tôi lại không được tự nhiên! Phụ nữ đều giống nhau, ai sẵn lòng chia sẻ người đàn ông của mình với những người khác chứ? Vương phi sinh ra ở thời cổ đại, nhưng tôi là người hiện đại. Cô ta có thể vì lợi ích toàn cục mà tạm thời nhân nhượng, nhưng tôi vẫn thích chế độ một vợ một chồng, không muốn giống bọn họ, vây quanh một người đàn ông.

Nghĩ nhiều đầu cũng thấy đau, trong phòng có thêm một người ngoài cũng là nguyên nhân khiến tôi ngủ không được. Tôi lật tới lật lui, lăn qua lăn lại ở trên giường hồi lâu, nghe được phía sau truyền đến giọng nói của Vương phi. Có lẽ thấy tôi ngủ không được nên cô ta mới mở miệng nói với tôi: "Ngủ không được thì dậy nói chuyện với tỷ tỷ đi!"

Ôi, nhanh như vậy đã bắt đầu tự xưng là tỷ tỷ rồi. Sâu trong lòng tôi phỉ nhổ vài tiếng, nhưng vẫn nghe lời xoay người đối mặt với cô ta.

"Không cần phải dậy, cứ nằm vậy cũng được! Không chừng nói chuyện một lúc lại ngủ thiếp đi đấy!" Vương phi cười với tôi, thoạt nhìn đúng là dáng vẻ vô hại, nhưng tôi vẫn không dám có chút thả lỏng nào. "Nhanh nằm xuống đi, bây giờ cô đang mang thai, cơ thể con người các cô yếu ớt, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt."

Cô ta bảo tôi nằm, tôi lại nằm, cũng không quá đáng quá. Trời lạnh như thế, nói thật tôi cũng không muốn rời khỏi chăn ấm, ôm cái cốc nhìn Vương phi nói truyện. Chuyện như vậy, từ trước đến nay tôi không am hiểu, đối phương dưới tình huống không mở miệng, tôi căn bản cũng im lặng.

Thật may Vương phi không phải là một con sâu nhằm chán, trực tiếp chuyển đề tài hỏi: "Thập Nhất à, ta trước sau vẫn không nghĩ ra vì sao cô phải cầu xin giúp cho tiểu Thất, Dạ Quân rất ghét đám phụ nữ tranh giành tình nhân, tính tình tiểu Thất chính là như vậy, cô ta đối xử với cô như vậy, chết không có gì đáng tiếc, vì sao cô phải vòng qua cô ta!"

Tôi không đoán ra được dụng ý của Vương phi khi hỏi chuyện nay, cho nên cũng không trả lời cô ta mà hỏi ngược lại: "Vương phi không phải cũng xin cho Ngu Cơ sao? Cô ta tát tôi một cái, nhưng vì chuyện này mà làm cho cô ta hồn bay phách tán, tôi cũng không ác như vậy."

Vương phi che miệng cười, thật sự có thể nói là nụ cười nghiêng thành! "Tiểu Thất theo Dạ Quân cũng đã vài năm, đều là tỷ muội ở chung đã lâu, ta cũng không thể nhìn thấy cô ta bị hồn bay phách tán! Bây giờ cẩn thận nghĩ được, cô gái giống như cô, có thể được Dạ Quân nuông chiều thật ra cũng không có gì kỳ lạ!"

Tôi nghe được ẩn ý khác trong câu nói này, là có ý nói làm người phụ nữ của Quỷ Vương Dạ Quân, khi được sủng ái thì muốn gió được gió, một khi thất sủng vậy còn thảm hơn cả khi đày vào lãnh cung, chết không có gì lạ sao?

Nghĩ lại tôi liền thấy sợ hãi! Trong ti vi vẫn có phát những bộ phim trong cung đình nhà Thanh, nếu như bên trong có phi tử có thai thì phải đề phòng khắp nơi. Nếu chẳng may bị người hãm hại không còn con nữa, sau đó bị thánh thượng lạnh nhạt, vậy cũng đồng nghĩa với đi lên một con đường chết, cuối cùng sẽ chết thê thảm.

Cục cưng của tôi, đứa trẻ trong bụng tôi chẳng phải là rất quan trọng sao? “Vậy… mọi người đều là người phụ nữ, cô không ngại khi tôi mang thai con của anh ta sao?" Thấy vẻ mặt Vương phi có chút không tốt lắm, tôi lập tức đổi giọng nói tiếp: "À, cô đừng hiểu nhầm, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là không thể hiểu được chế độ chung chồng thôi, cô không cần suy nghĩ nhiều."

Vương phi suy nghĩ một lát nói: "Đổi lại thành người khác nhất định sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng cô khác với bọn họ, cô không phải là người trong Địa Phủ nên không hiểu những quy định này, ta sẽ nói cho cô biết được."

Tôi chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Vương phi lại thật sự nói thẳng ra.

"Dạ Quân vẫn không muốn có con là bởi vì mang thai không dễ dàng gì, bây giờ cô và Nghiên phi đều có thai, ta làm chính cung nương nương tất nhiên là mừng thay cho Dạ Quân, càng hy vọng các người có thể thuận lợi sinh đứa trẻ ra. Dùng cách nói ở chỗ này của các cô chính là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Con của Dạ Quân cũng chính là con ta, cho dù không phải là con ruột của ta, ta cũng sẽ xem như mình sinh ra."

A, hóa ra tên chết tiệt sống lâu như vậy, không phải phương diện kia có vấn đề mà không dễ mang thai à! Nhưng xác suất âm thai thành công thấp như vậy sao? Vậy Nghiên phi sẽ không phải cũng mang thai ba năm, năm năm giống như tôi mới sinh ra đứa trẻ chứ?

Tôi đang nghĩ ngợi, Vương phi lại mở miệng nói: "Nhưng cái thai này của cô thật đặc biệt, đã bốn năm còn chưa động tĩnh gì. Các cô gái ở Nhân giới và Quỷ giới đều mang tháng mười, ta cũng không rõ, có thể bởi vì cô là người sống cho nên thời gian kéo dài một chút! Đủ bốn năm, nhìn thái độ của Dạ Quân với cô chắc là cũng bỏ xuống rồi! Như vậy cũng tốt, ta cũng yên tâm, nếu không thật sự sợ ngài ấy vẫn còn nhớ mãi người phụ nữ kia, đau lòng gần chết!"

Tên chết tiệt vì một người phụ nữ mà đau lòng gần chết, điều này có thể sao? Nghe ý của Vương phi, người phụ nữ kia hẳn đã chết, liệu có phải cô ta tên là Nhược Hi gì đó không?

Tôi cảm thấy có khả năng này. Nếu không vì sao tên chết tiệt có thể gọi nhầm tên ở trên giường chứ? Hơn nữa, chỉ cần anh gặp Trần Dương sẽ ra tay độc ác, hình như người phụ nữ Nhược Hi kia có liên quan gì đó với Trần Dương. Lẽ nào ân oán giữa anh ta và tên chết tiệt là bắt đầu từ người phụ nữ này sao? Càng nghĩ tôi lại càng thấy giống. Nếu không vì sao mỗi lần bọn họ đánh nhau đều cùng một lý do, vì một người phụ nữ. Thật là phiền não!

Tôi chưa từ bỏ ý định hỏi: "Cô nói xem, có phải người phụ nữ kia tên là Nhược Hi?"

Vương phi lộ ra vẻ kinh ngạc. "Cô biết cô ấy? Cô làm sao có thể biết cô ấy được?" Có thể vì nhận thấy được sự thất thố của mình, Vương phi ho khan vài tiếng nói: "Thôi đi, một kẻ hồng nhan họa thủy thôi, không nhắc tới cũng được! Chỉ là không đáng để Dạ Quân phải làm vậy. Từ lúc cô ta xuất hiện, ngài ấy chưa từng có một ngày tốt. Nhưng may là người đó sớm đã chết, hồn bay phách tán không về được, nếu không cũng không ai biết còn có thể xảy ra chuyện gì nữa! Đừng nhắc lại nữa, cô ngủ đi!"

Nhược Hi à Nhược Hi, vừa nghĩ tới cái tên này, tôi lại kích động muốn thiến tên khốn kiếp kia. Yêu một người phụ nữ, yêu đến lên giường với người phụ nữ khác còn nhớ mãi không quên. Tôi thật sự phục anh rồi!

Tôi rốt cuộc giống người phụ nữ này bao nhiêu, tự nhiên lại có thể làm cho tên chết tiệt nhìn nhầm? "Vương phi, Nhược Hi này là người thế nào?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.