Tân Nương Quỷ Vương

Chương 226: Chap-226




CHƯƠNG 226:

Chỉ là tôi nhớ lúc đó thấy Vô Thường huynh thu hồn phách của cô gái kia, tại sao cô ấy lại trở lại Nhân giới gây họa chứ?

Tên chết tiệt nói rất thờ ơ. Anh là vua của Quỷ giới, tiểu quỷ có căm giận, anh cũng sẽ châm chước mà dàn xếp, không gây ra án mạng thì tất nhiên sẽ cho kẻ đó một cơ hội.

Bây giờ Tiêu Linh và thầy giáo kia đều đã bị ép tới phát điên, đưa vào bệnh viện tâm thần, nhận được trừng phạt thích đáng, cô gái tất nhiên cũng nên trở về Địa Phủ để tiếp nhận sự xét xử của phán quan.

Tiêu Linh hoàn toàn điên rồi, Tiêu Chí Bình đã chết, nhà họ Tiêu xem như đã đi tới đường cùng. Sau khi tôi đi thăm dì Tiêu, để lại cho dì ít tiền, cũng không biết cuộc sống sau này của dì ấy thế nào, chỉ muốn cố làm hết bổn phận, thay Tiêu Linh làm chút chuyện, người còn sống là tốt rồi!

Vào giữa tháng mười hai, cuối cùng cũng đón một trận tuyết đầu mùa, đây vốn là một chuyện làm người ta vui mừng, nhưng không ngờ trong trận tuyết đầu mùa này, tôi còn đón chính cung nương nương của Quỷ Vương Dạ Quân.

Tên chết tiệt không để ý tới chuyện này, anh và Vương phi ngồi ở trong phòng khách nói chuyện, tôi nằm ở trên giường chơi điện thoại. Bọn họ nói rất khẽ, nhưng vẫn để cho tôi nghe được một chút. Bởi vì chuyện của Thiên Đế, tên chết tiệt phải ra ngoài một chuyến. Anh rất không tình nguyện nhưng hình như không cách gì từ chối. Sau đó tiếng nói chuyện càng lúc càng nhỏ, tôi dựa vào mạng già cố nghe cũng không nghe ra được điều gì nên dứt khoát không nghe nữa.

Hai người ở bên ngoài nói chuyện cả tiếng đồng hồ mới bước vào. Tôi nhìn tên chết tiệt không lên tiếng, anh do dự một lúc mới nói: "Cái đó, ừ, thật ra…"

"Nói thẳng một chút đi!" Nhìn dáng vẻ anh muốn nói lại thôi, tôi cũng thấy bực mình.

Quỷ Vương Dạ Quân trừng mắt với tôi nói: "Ta có việc ra ngoài mấy ngày, trong mấy ngày tới sẽ do Vương phi chăm sóc em, bản thân em cũng phải cẩn thận một chút, đề phòng Sở Hiên."

Tôi “ừ” một tiếng rồi nói: "Đã qua hơn một tháng cũng không thấy Sở Hiên xuất hiện, tôi cảm thấy hắn ta không tìm được thứ trong bụng tôi nên sẽ không lại tới tìm tôi gây phiền phức đâu. Anh có việc thì cứ đi làm đi, tôi cũng không cần làm phiền Vương phi phải chăm sóc!"

Xin anh, Vương phi là nhân vật gì chứ? Bảo tôi và cô ta ở dưới một mái nhà, vậy chẳng phải là muốn cô ta tới bảo vệ tôi sao? Ân tình này, tôi không chịu nổi đâu. Hơn nữa trải qua chuyện của Ngu Cơ lần trước, còn không biết người phụ nữ này nghĩ về tôi thế nào. Để tôi và cô ta ở cùng chỗ, không chừng còn có thể diễn ra được một màn hay đấy.

Quỷ Vương Dạ Quân tất nhiên sẽ không tiếp thu ý kiến của tôi, anh đi nhưng Vương phi vẫn ở lại.

Vương phi đi từ bên ngoài vào, thấy tôi nằm lỳ ở trên giường, đôi mắt đẹp nhướng lên, cười ha hả nói: "Ta đã sớm nghe Dạ Quân nói về cô, khen cô là một người có cá tính hiền hoà, dễ dàng ở chung, ta thấy cô quả thật rất tùy ý. Nhưng không sao, đến Địa Phủ, ta tất nhiên sẽ dạy cô chút quy định."

Tên chết tiệt vừa đi, người phụ nữ này đã lộ ra vẻ cao ngạo rồi. Tôi ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm vào cô ta nói: "Vậy cũng phải chờ tới khi tôi chết rồi nói sau! Ở Nhân giới, chúng tôi cũng không thịnh hành chuyện dập đầu hành lễ, cũng không cần cúi đầu khom lưng hầu hạ ai cả. Tôi từ nhỏ đã có tính cách như vậy, tôi chưa chắc đã phải sống ở Địa Phủ, cũng chưa từng định đi chỗ đó, cho nên cô cũng không cần phiền lòng thay tôi. Mỗi ngày tôi đều phải đi tới trường học, nếu như Vương phi cảm thấy rắc rối, có thể về Địa Phủ nghỉ tạm, tôi thật sự không cần cô quan tâm."

Vương phi mỉm cười và nói: "Làm việc cho Dạ Quân thì làm sao có thể nói là phiền chứ? Chỉ cần là chuyện ngài ấy đã căn dặn, cho dù có phải liều cả tính mạng của ta, ta cũng phải hoàn thành. Cho nên, cô cứ sống theo cuộc sống bình thường của cô, tôi sẽ theo cô."

Tôi cười gượng vài tiếng nói: "Vậy… làm phiền Vương phi!"

Sau khi nói chuyện vài câu, tôi cảm thấy Vương phi này có thể ngồi trên vị trí này cũng không phải là không có căn cứ. Làm người phụ nữ có thể chịu đựng được đến mức như vậy cũng xem như là lợi hại. Theo lẽ thường, mọi người đều là người phụ nữ của Quỷ Vương Dạ Quân, mà cô ta còn là chính cung nương nương, có thể không ghi tên tới làm hộ vệ cho tôi, đây là điều mà phụ nữ bình thường cũng khó có thể làm được.

Quỷ Vương Dạ Quân che chở tôi, đó là bởi vì tôi là người phụ nữ của anh, còn mang thai con của anh. Vương phi đồng ý làm như thế tất nhiên là vì người đàn ông của mình, muốn để lại ấn tượng tốt ở trong lòng tên chết tiệt mà thôi!

Ôi, bất kể nói thế nào, nhìn như gió êm sóng lặng nhưng thật ra bên dưới lại là sóng ngầm mãnh liệt đấy!

Không nói gì khác, chỉ riêng việc cô ta có thể bỏ xuống thân phận mà hộ tống bảo vệ tôi, trong lòng tôi cũng kính nể cô ta, đổi lại là tôi chưa chắc sẽ rộng lượng như thế.

Hơn nữa trước đó cô ta đã ra tay cứu tôi, cho nên lần này tôi không muốn làm cho cô ta phải quá khó xử. Nhưng lần trước ở Minh điện, khi Ngu Cơ đánh tôi, cô ta đứng ở phía bên Ngu Cơ, cá nhân tôi chắc chắn sẽ không bởi vậy mà có bất kỳ ý kiến gì với cô ta. Dù sao tôi không phải là người của Quỷ giới, tất nhiên sẽ không giống có quan hệ phía sau giống như Ngu Cơ và cô ta. Nhưng cô ta có thể bởi vì chuyện đó mà trong lòng có mâu thuẫn với tôi hay không thì không biết được.

Hai người nhìn nhau không nói gì, tôi cũng không muốn giả vờ lôi kéo làm quen nên quyết định lại nằm trên giường ngủ! Nhưng Vương phi thật sự rất nghe lời Quỷ Vương Dạ Quân nói, bất kỳ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt kia không rời khỏi trên thân tôi. Bị cô ta nhìn chằm chằm như thế, trong lòng tôi cảm thấy bất an, cảm giác sau lưng cũng sắp bị cô ta nhìn tới thủng một lỗ lớn rồi.

Trằn trọc hồi lâu, cuối cùng tôi vẫn không thể nhịn được nữa mà đứng lên nhìn về phía Vương phi nói: "Ơ, Vương phi, cô không cần nghỉ ngơi sao? Cứ ngồi thẳng như vậy sẽ rất khó chịu, nếu không cô cũng đi nằm một lát đi?"

Vương phi vỗ nhẹ phủi đám bụi dính trên làn váy, nói với giọng điệu đều đều: "Không có gì đáng ngại! Nếu như cô có vấn đề gì, ta có thể sẽ không có cách nào ăn nói được với Dạ Quân, cô có việc ta cũng không có trái cây ngon để ăn! Cô yên tâm nghỉ ngơi đi, ta cứu cô thì tất nhiên cũng có thể bảo vệ cô chu đáo. Trừ khi cô không yên tâm về ta, vậy có khả năng sẽ không dễ nói đâu."

"Làm sao có thể! Có Vương phi ở đây, tôi sao có thể không yên tâm được!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.