Tân Nương Quỷ Vương

Chương 223: Chap-223




CHƯƠNG 223:

Trong lòng có chuyện nên cả ngày tôi đều có chút thất thần! Thật vất vả tôi mới chịu đựng được đến lúc tan học, tôi đi theo Tiêu Linh tới dưới tầng nhà cô ấy.

Sau khi Tiêu Linh về nhà thì không đi ra ngoài, tôi đứng một mình trong gió rét, canh giữ đến khi trời tối đen, thật sự là đứng không nổi nên đi vòng tới trước cửa sổ nhà cô ấy, tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào cửa sổ của Tiêu Linh.

Đột nhiên tôi nghĩ đến một bài hát: Vì em mà chịu gió lạnh, cảm giác này thật sự không dễ chịu gì.

Chờ mấy giờ, tôi cũng không phát hiện ra có gì khác thường, thấy sắp đến nửa đêm, trong lòng tôi khó tránh khỏi có chút sợ hãi.

Ban đêm chỉ có một mình tôi ngồi ở trên ghế dài, tên chết tiệt ở trong ngọc bội màu trắng không ra. Tôi vốn chính là cơ thể thuần âm, rất có thể sẽ dễ dàng trêu chọc thứ không sạch sẽ. Nếu như tên chết tiệt không để ý, vậy thì tôi gặp rắc rối, chẳng phải sẽ chết rất thảm sao?

Tôi liều mạng hà hơi vào trong bàn tay giá lạnh của mình, giọng nói của tên chết tiệt từ trong ngọc bội màu trắng vọng ra. "Khổ thân! Trời lạnh thế này, em vốn có thể ngồi trên giường trong phòng có hệ thống sưởi để nghỉ ngơi, bây giờ lại phải chịu lạnh ở chỗ này. Em làm, người khác chưa chắc sẽ cảm kích."

Ai mà chẳng biết nói lời châm chọc, nhưng tôi không để ý. "Tôi làm đúng lương tâm của mình là tốt rồi, không định làm cho cô ấy biết! Nếu đổi lại thành anh có rắc rối, chỉ cần tôi có thể giúp được, cho dù có phải bỏ cái mạng này tôi cũng sẽ giúp. Nhưng nhân vật hung ác giống như anh thì chắc không cần tôi hỗ trợ, ngược lại tôi vẫn luôn làm phiền anh."

Tên chết tiệt tặc lưỡi vài tiếng nói: "Sao đến ta lại không có chỗ nào cần em giúp đỡ chứ?"

"Anh là người lợi hại như vậy, làm gì có chỗ nào cần tôi can thiệp chứ! Nhưng chỉ cần anh mở miệng, tôi nhất định sẽ giúp!"

"Ừ, vậy em làm ấm giường cho phu quân đi!"

"Lăn!"

Miệng chó không nhả ra được ngà voi, tôi đã biết người này sẽ không nói ra được lời gì hay rồi!

Thấy cửa sổ gian phòng của Tiêu Linh đột nhiên có một bóng trắng hiện lên, tôi lập tức đứng lên và muốn xông vào, nhưng lại cảm thấy hơn nửa đêm đi đập cửa nhà người ta không tốt. Nghĩ lại vẫn nên canh giữ ở dưới tầng chờ vậy. Tôi thấy quỷ vật kia cũng không giống như ở trong nhà của cô ấy. Nó tới cũng đã tới rồi, quyết định đợi đến khi nó đi ra lại bắt cũng không muộn. Dù sao cũng không thiếu mấy giờ còn lại.

Nửa đêm về sáng, nhiệt độ lại chợt giảm xuống vài độ, tôi vừa lạnh vừa buồn ngủ nhưng vẫn cẩn thận nhìn chằm chằm vào cửa sổ trên tầng, cũng không thể để cho quỷ vật kia trốn thoát được. Nhưng tôi chờ suốt một đêm cũng không chờ được nó đi ra, tôi không khỏi sốt ruột. Nếu như nó gây ra động tĩnh gì, tôi còn có thể đi tới ngăn cản. Cho dù không có cách nào tiếp tục làm bạn với Tiêu Linh, nhưng ít ra cũng xem như có thể ăn nói được với tình chị em trước kia.

Trời mới dần dần sáng, tôi ho khan dữ dội, trên người lúc lạnh lúc nóng, có dấu hiệu bị sốt. Có thể kinh nghiệm của tôi không phong phú, quỷ vật kia đi ra tôi cũng không để ý, nói chung đêm nay chờ uổng công rồi.

Tôi vẫy một chiếc xe taxi về nhà, một đêm không ngủ nên tôi cần phải cố gắng ngủ bù, các tiết buổi sáng đành phải nghỉ, sau này tôi sẽ viết đơn xin nghỉ phép cho thầy giáo là được.

Tôi ngồi dựa lưng về phía sau và nhắm mắt lại, điện thoại bỗng nhiên rung lên. Không ngờ là Tiêu Linh gửi tin nhắn đến. Cô ấy hình như biết tôi chờ ở dưới tầng của cô ấy suốt một đêm, hơn nữa còn bảo tôi đừng xen vào việc của người khác, để tránh rước họa vào thân.

Trực giác nói cho tôi biết, đây không phải là Tiêu Linh gửi đến, rất có thể là quỷ vật kia. Vì vậy tôi vội vàng nhắn tin qua, nhưng sau đó không nhận được bất kỳ tin nhắn nào nữa.

Về đến nhà, tôi tắm nước nóng vào chui vào trong chăn. Lấy bản lĩnh của tôi, thật sự không tìm được manh mối gì về chuyện này nên cũng bó tay không làm gì được, chỉ đành phải yêu cầu tên chết tiệt giúp đỡ. Người này ngược lại rất được, mở miệng liền đòi lợi ích, không hề biết hai chữ hàm súc viết như thế nào.

Tôi bĩu môi, cầu người làm việc còn muốn mặt mũi gì nữa, cắn môi nói: "Được! Anh không phải là muốn làm gì đó với tôi sao? Tới, làm đi. Chỉ cần anh nhớ phải giúp tôi là được."

Quỷ Vương Dạ Quân từ trong ngọc bội màu trắng thản nhiên bay ra, anh giống như không nghe được tôi nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với ý đồ xấu nói: "Hai chúng ta làm chuyện đó còn phải nói điều kiện sao? Lần này đổi một chút cho mới mẻ đi, em làm cho ta xem!"

"Cái gì? Làm cái gì chứ?"

Ôi trời, mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Người này không ngờ lại không muốn làm với tôi? Điều này không phải là rất không bình thường à!

"Ái chà, chính là thứ em xoay tới vặn lui trước nhà kia… tên cá nhỉ đó."

"Anh trai, đó không phải là cá, mà là yoga!"

"Không sai, chính là cái đó, em làm cái đó cho ta xem đi!"

Tôi trợn mắt. Tên chết tiệt này lại mắc bệnh gì vậy? Tôi làm sao biết yoga gì, chỉ là nhàn rỗi không có chuyện gì nên làm chơi thôi, ngay cả trình độ sơ cấp còn chưa đạt tới, còn có gì nhiều có thể làm cho anh nhìn chứ? Chỉ là động tác cấp bậc nhập môn đã bị anh rút ra tư thế có độ khó cao như vậy, nếu tôi đi sâu hơn, chẳng phải sẽ bị anh bẻ gãy thắt lưng sao? Quá nguy hiểm!

Nhưng như đã nói qua, người này muốn tôi tập yoga cho anh nhìn, anh sẽ không lại đang toan tính chuyện gì chứ?

Thôi đi, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những chuyện này. Anh đã nói vậy, tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này. "Được, anh giúp tôi, anh muốn gì tôi cũng cho! Anh muốn xem bây giờ sao? Sớm làm xong, tôi ngủ cũng thấy ngon hơn."

Chỉ là nói một hồi, tôi cảm thấy cơ thể càng lúc càng khó chịu, đầu óc choáng váng đầu căng ra, mắt cũng bắt đầu mơ hồ. Tối hôm qua tôi canh giữ suốt một đêm, xem ra bị lạnh nên cảm lạnh mất rồi.

Dáng vẻ tôi như muốn đánh cược, lại không nghĩ đến bị tên chết tiệt dùng một ngón tay ấn trở về trên giường. Anh lãnh đạm nhìn tôi nói: "Ta không vội, với dáng vẻ như ma quỷ này của em thì có khả năng làm được gì? Đừng để đến lúc đó làm được một nửa, bản thân đã chết trước rồi. Ta cũng sẽ không tới nhìn cô gái kia thay cho em đâu."

Khó có được một lần anh có lòng, nói chuyện cũng có lý, tôi không càn quấy, ngoan ngoãn nằm nghiêng một bên, tên chết tiệt cũng nằm xuống. Anh nói không vội, vậy có nghĩa là trước mắt Tiêu Linh không có nguy hiểm gì. Nếu tôi không nghỉ ngơi cho tốt, vậy thì sẽ đổ bệnh mất.

Nhìn tên chết tiệt, tôi ghé sát lại tháo mặt nạ của anh xuống, dùng tay che mặt anh. Anh nhíu mày, hình như có chút không quen. "Em làm gì vậy? Ghét bỏ ta à?"

Quỷ Vương Dạ Quân nhướng mày nói: "Không nói lời này, em thích là được rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.