Tân Nương Quỷ Vương

Chương 221: Chap-221




CHƯƠNG 221:

Tôi hít sâu một hơi, đưa ra một quyết định, nắm tay của cô ấy ngiêm túc nói: "Lần trước trường học xảy ra chuyện nhảy lầu, vì sao Vương Quang Huy lại tìm tớ đầu tiên để tìm hiểu tình hình, mà không phải là điều tra hiện trường xảy ra vụ án? Bởi vì anh ta muốn tớ xác nhận đây có phải là chuyện liên quan tới tâm linh hay không. Tớ biết chuyện này đối với cậu mà nói có chút khó tin, nhưng trên đời này thực sự có tồn tại quỷ thần."

Tiêu Linh sửng sốt một lúc mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Nói như vậy, cậu đã sớm biết em trai tớ sẽ chết, đúng hay không? Thật ra là cậu hiểu những thứ Huyền Thuật kia."

Không biết vì sao, tôi nhận ra tôi càng giải thích nhiều, ngược lại càng khiến cô ấy cảm thấy tôi đang không giúp cô ấy, cô ấy chất vấn tôi khiến cho tôi tổn thương rất nhiều: "Thực ra tớ biết cậu ấy không sống được lâu, đây là sự thật không có cách nào cứu vãn được, với lại giờ phút này hồn phách của cậu ấy đã đến Địa Phủ. Tớ hi vọng kiếp sau cậu ấy có thể có kết cục tốt, nếu như chính bản thân cậu ấy không muốn buông bỏ chấp niệm kiếp trước, như vậy "

"Mạc Mạc, cậu đừng nói nữa! Tớ hiểu rõ việc này không thể trách bất cứ ai, chờ chính bản thân tớ nghĩ thông suốt, việc này sẽ qua. Cho nên, cậu cũng không cần thêu dệt vô cớ những chuyện quỷ quái này an ủi tớ, trên đời này căn bản cũng không có quỷ. Tớ thật sự không trách cậu, cho nên cậu không cần nói dối lừa gạt tớ." Nói xong, Tiêu Linh cũng không quay đầu lại quay người đi.

Người nói láo không phải tôi! Là cô ấy.

Tôi ở trong lòng âm thầm bồi thêm một câu, rõ ràng cô ấy lưỡng lự, lại không nghĩ rằng cô ấy sẽ nói như vậy, tôi cho là bằng quan hệ của chúng tôi, cô ấy sẽ tin tưởng tôi, nhưng cuối cùng vẫn là tôi sai rồi. Căn bản cô ấy không tin tưởng tôi, cho là tôi là đang vì mình kiếm cớ lừa cô ấy.

Nói thật ra, tôi rất thất vọng, không nghĩ tới bạn tốt của mình sẽ đối với tôi như vậy, trong lòng tổn thương rất nặng, khổ sở không biết như thế nào cho vừa.

Bỗng nhiên, Quỷ Vương Dạ Quân từ trong ngọc bội màu trắng bay ra, anh lẻn đến trước mặt Tiêu Linh, chặn đường đi của cô ấy.

Tên chết tiệt xuất hiện như thế, đừng nói là Tiêu Linh, ngay cả tôi đều giật mình kêu lên. Anh là vua của Quỷ giới, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện, không khỏi cũng quá đường đột!

Tiêu Linh che ngực bị dọa đến mức lui lại mấy bước, hướng về phía Quỷ Vương Dạ Quân lắp bắp hỏi: "Anh, anh, anh là ai?"

Tôi theo bản năng nhìn quanh bốn phía, cũng may quanh đây không có vụ giết người nào, mặc dù có người đi qua, nhưng hình như không nhìn thấy dáng vẻ tên chết tiệt.

Giờ phút này, Quỷ Vương Dạ Quân từng bước một tới gần Tiêu Linh, anh lạnh lùng nói: "Cô ấy không lừa cô, trên đời này không chỉ có thần còn có quỷ! Tiêu Chí Bình chết không có liên quan gì tới cô ấy, đó là số mệnh của cậu ta, không cần cô ở đây oán trời trách đất, hiểu không?"

Hả!

Đây là lão già đang lấy lại công bằng cho tôi sao? Thế nhưng là một chút tôi cũng không nghĩ tới anh thế mà lại vì tôi làm chuyện như vậy, trong lòng không khỏi hơi mừng thầm. Nhưng lập tức nghĩ đến anh ra dọa người như thế, chỉ sợ quan hệ giữa tôi và Tiêu Linh sẽ tan vỡ. Vốn đã là rạn nứt, lần này chỉ sợ khó mà hợp lại được!

Bước nhanh đi đến bên cạnh Quỷ Vương Dạ Quân, kéo ống tay áo của anh nói: "Tôi chỉ cần biết mình không thẹn với lương tâm là được, cô ấy không tin thì thôi! Anh ngoan nào, đừng ở đây náo loạn, để cô ấy trở về đi, tôi cũng nên trở về lên lớp rồi! Ngày đó nếu như tôi không bảo mọi người mở cửa, chí ít Tiêu Chí Bình còn có thể sống thêm được mấy ngày. Được rồi, tội này tôi nhận là do tôi, vào đi!"

Quỷ Vương Dạ Quân không nói thêm gì nữa, ngay trước mặt Tiêu Linh tiến vào trong ngọc bội màu trắng ở ngực tôi. Nhìn thấy dáng vẻ bị dọa sợ của Tiêu Linh, tôi thở dài một tiếng quay người đi vào lớp học.

Dạng người giống như tôi này, đã định trước là không nên có bạn bè rồi! Ở trong mắt những người bình thường này, tôi chính là người quái dị, quái lạ, không coi tôi là quái vật tôi đã cảm ơn ba đời rồi.

Ngày tiếp theo, Tiêu Linh cũng không tới tìm tôi. Cho dù có cơ hội tiếp xúc bằng ánh mắt, cô ấy cũng vội vàng tránh đi, giả vờ như từ trước đến nay cũng chưa từng tiếp xúc qua. Cho dù đây chỉ là một động tác nhỏ nhưng đủ để tổn thương người khác.

Tôi chưa từng cảm thấy mình có gì khác với người bình thường, tôi cũng không nhiều hơn người khác một con mắt hay một cái miệng, sao tôi lại trở thành “không bình thường” trong mắt người khác được. Tôi chỉ muốn làm người bình thường, nhưng bây giờ xem ra rất khó. Nếu muốn trở thành bình thường thì dường như chỉ có làm công việc mà người bình thường không làm được, ví dụ làm một nhà ngoại cảm gì đó như ông Ba và Trần Tú Tài.

Thật phiền lòng!

Thông qua lần này, tôi xem như đã hiểu rõ một đạo lý. Người như tôi không thể có một người bạn thật lòng. Khi không biết thân phận thật sự của tôi còn có thể thực hiện được hy vọng xa vời này. Nhưng một khi đã biết thì tốt nhất là kính trọng mà xa cách, nếu không xui xẻo gì cũng có thể xảy ra.

Người giống như Vương Quang Huy, còn có thể hẹn tôi đi ăn cơm, gọi điện thoại gì đó, còn không vì tôi hiểu một chút đạo pháp mà nhờ giúp đỡ bọn họ, muốn người bạn thân thiết kiểu này thì tuyệt đối là không thể nào.

Tôi chấp nhận số mệnh rồi! Tôi không mong xa vời có người bạn tốt như vậy nữa. Nhân lúc tên chết tiệt vẫn còn để ý tới tôi, tôi lại cố gắng ở bên cạnh anh. Ai biết về sau còn có thể mất đi những gì nữa. Số mạng của tôi lại không phải là như vậy sao? Số mạng cuối cùng cũng phải xa cách với những người có liên quan, còn không bằng không có qua lại ngay từ đầu thì tốt hơn.

Vào cuối tháng 11, cái lạnh nói tới là tới, thậm chí còn không hề có dấu hiệu báo trước đã tới ngay trước mặt, mọi người đều bắt đầu mặc vào áo khoác dày, áo lông quấn quanh thân, trong túi sẽ luôn mang theo ô để đề phòng mưa lạnh sẽ đổ xuống bất kỳ lúc nào.

Trong lúc vô tình, thành phố này đã lặng lẽ đón mùa đông về.

Thành phố tôi đang sống này lúc nóng thì rất nóng, khi lạnh cũng có thể lạnh buốt đến tận xương, cảm nhận gió lạnh thổi vào mặt, tôi nghĩ không bao lâu hẳn sẽ có trận tuyết đầu mùa!

Từ sau vụ của Tiêu Linh, tôi bắt đầu học cách tự tiêu khiển, nhất là trong mùa đông lạnh giá này, tôi càng thích ở nhà không muốn đi đâu cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.