Tân Nương Quỷ Vương

Chương 220: Chap-220




CHƯƠNG 220:

Nghe lời này, trong lòng tôi rất là ấm áp, nhưng cũng không thể nói là bị Quỷ Vương mang đi được, nói lời này ra ngoài sẽ làm cho nhiều người khiếp sợ. Thế là bịa ra lý do mình không thoải mái, thừa dịp mọi người không chú ý rời đi, không thể giúp được cô ấy, ngược lại tôi rất là áy náy.

Không nghe thấy tiếng Tiêu Linh khóc nữa, tôi vội vàng cúp điện thoại, không biết vì sao bỗng nhiên lại buồn, trái tim cũng âm ỉ đau.

Gần đây nhìn thấy quá nhiều cái chết, Tiêu Chí Bình chết với tôi mà nói ít nhiều có chút liên tưởng tới cái chết của ba mẹ, tựa ở trong lòng tên chết tiệt, tôi thở dài, hi vọng kiếp sau, Tiêu Chí Bình sẽ có một kết quả tốt!

Tiêu Chí Bình chết rồi, đối phương đã gây ra án mạng nên cảnh sát đã lập án điều tra, những người liên quan một người cũng không trốn thoát, trường hợp tồi tệ sẽ còn bị xử nặng thêm. Đối phương cũng không còn dám đến gây sự, chuyện này cũng vì vậy xem như kết thúc.

Tôi không hỏi cụ thể chuyện phát sinh sau đó, chỉ là từ chỗ Tiêu Linh nghe nói nguyên nhân cái chết của Tiêu Chí Bình là do trong lúc vật lộn bị người ta dùng cây gậy đánh trúng não bộ mà chết, nguyên nhân cái chết này ngược lại có hơi vượt quá dự kiến của tôi, nhưng đây cũng là số mệnh đã định không cách nào thay đổi được.

Tôi biết bây giờ Tiêu Linh rất khó chịu, cũng muốn mau chóng qua đó gặp mặt an ủi cô ấy, nhưng có một chuyện khiến cho tôi rất bực bội. Bụng dưới trước đó bị va đập bây giờ hơi nhô ra một khối nhỏ, cảm giác giống như người sau khi béo lên trên bụng sẽ phình ra. Tuy rằng tôi hi vọng sớm đem thai nhi sinh ra, nhưng khi phát hiện nó lớn lên tôi lại lưỡng lự, sau này cũng không thể vác cái bụng lớn đi học được!

So với tôi rầu rĩ, thế nhưng tên chết tiệt lại vô cùng vui vẻ, sờ sờ bụng của tôi giống như sờ vào vật quý báu gì hiếm thấy, tôi cũng chưa từng thấy qua anh như hiện tại lúc nào cũng cười giống như ngớ ngẩn. Anh vui vẻ, nhưng tôi một chút vui vẻ cũng không có.

Nghỉ ngơi một đêm, bụng dưới không còn đau như vậy nữa. Sáng sớm hôm sau, tôi liền đi đến trường học. Bởi vì Tiêu Linh phải xử lý hậu sự của em trai cô ấy nên xin trường học nghỉ. Móc ra một viên Huyền Hồn đan nhét vào trong miệng, phát hiện ra bây giờ một viên đã hoàn toàn không thể thỏa mãn tôi, từ lúc bụng dưới nhô lên, ít nhất phải ăn ba bốn viên mới có thể có cảm giác no bụng, chuyện này đối tôi mà nói cũng không phải hiện tượng gì tốt.

Trần Tú Tài đưa Huyền Hồn đan tới tôi đã ăn gần đủ rồi, tên chết tiệt cũng sẽ bảo anh Vô Thường lúc thu hồn đưa tới một chút. Phải biết rằng Huyền Hồn đan đều là dùng hồn phách luyện chế mà thành, mặc dù những hồn phách này đều nghiệp chướng nặng nề, không có cách nào đầu thai làm người, nhưng ăn vào trong bụng, ít nhiều vẫn có chút cảm giác tội lỗi.

Mặc dù, tôi đã tiếp nhận sự thật này, nhưng mỗi lần lúc nuốt vào Huyền Hồn đan, tôi vẫn không thể tin được sự thật là chính mình đang ăn hồn phách người khác. Nếu một con quỷ không có hồn phách vậy cũng như là không có kiếp sau, tôi ăn bao nhiêu viên chính là bóp chết bấy nhiêu cơ hội những hồn phách này đầu thai làm người, mỗi lần nhớ tới chuyện này, tôi liền cảm thấy mình là một người xấu.

Nhiều khi, tôi không muốn ăn, nhưng không ăn đứa bé trong bụng sẽ làm ầm ĩ, mà chính tôi cũng sẽ đói đến mức chết đi sống lại chịu rất nhiều tra tấn. Tên chết tiệt cũng sẽ không quan tâm trong lòng tôi có chướng ngại hay không, anh sẽ cưỡng ép đem hạt châu nhét vào trong miệng tôi, anh chính là người ngang ngược bá đạo như thế, với anh mà nói tôi không thể bị đói, đứa bé càng không thể bị đói, về phần trong lòng tôi suy nghĩ cái gì, không quan trọng.

Một viên Huyền Hồn đan, một câu thật xin lỗi, chính tôi cũng không biết đã cùng bao nhiêu hồn phách nói qua câu nói này!

Sờ sờ bụng dưới hơi nhô ra, trong lòng tôi thở dài một tiếng, con trai, sinh được con ra mẹ già này đã tạo rất nhiều nghiệp chướng, khó khăn biết bao nhiêu! Hi vọng con không phải quái vật gì ba đầu sáu tay là được rồi.

Hết ba ngày nghỉ tang, Tiêu Linh vẻ mặt u ám đi tới trường học. Sau khi tan học, tôi chủ động đi đến chỗ cô ấy, không đợi tôi mở miệng, Tiêu Linh đã ngẩng đầu lên yên lặng nhìn tôi chằm chằm nói: "Ngày ấy, nếu khăng khăng không mở cửa, có phải em trai sẽ không phải chết hay không?"

Lúc nói lời này, mắt Tiêu Linh đỏ lên giống như con thỏ, nhìn vào khiến cho người ta thương tiếc.

Lúc này, tôi mới nhận ra rằng cô ấy đang trách tôi, ngày đó nếu tôi không chủ trương mở cửa, những người kia sẽ không xông tới, Tiêu Chí Bình cũng sẽ không đánh nhau với bọn họ, cậu ta sẽ không phải chết!

Tôi rất rõ ràng, cho dù những người này có xuất hiện hay không, Tiêu Chí Bình đều không sống quá mười tám tuổi. Nhưng những điều này Tiêu Linh lại không biết, cho dù tôi có nói ra sự thật cho cô ấy, chưa chắc cô ấy có thể hiểu được.

Cửa là tôi bảo mọi người mở, Tiêu Chí Bình chết cần phải có người chịu trách nhiệm, không phải tôi trực tiếp giết cậu ta, nhưng đối với Tiêu Linh mà nói, tôi là nguyên nhân gây ra, là tội phạm gián tiếp giết người.

Không thể miêu tả cảm giác của tôi lúc này, tôi chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Linh, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Cậu đang trách tớ, hận tớ không nên đưa ra đề nghị mở cửa đúng không?"

Tiêu Linh khóc, cô ấy vừa khóc vừa lắc đầu nói: "Không phải! Em trai tớ đã chết, bây giờ trách ai cũng không có tác dụng. Từ nhỏ đến lớn nó chỉ làm cho gia đình thêm phiền phức, mẹ tớ luôn phải lo lắng sợ hãi, còn phải vất vả lo lắng cuộc sống của chúng tớ, bà ấy đã rất vất vả! Bây giờ em trai tớ chết rồi, mẹ tớ có thể sống dễ dàng một chút, không cần phải thay nó thu dọn cục diện rối rắm, không cần phải vất vả kiếm tiền đền cho người ta tiền thuốc men, cũng sẽ không phải vụng trộm khóc, thật, như thế này rất tốt!"

Ngoài miệng nói không trách tôi, nhưng tôi biết trong lòng cô ấy nhất định rất hối hận, ngày đó nếu không nghe tôi đi mở cửa, Tiêu Chí Bình còn có thể sống thêm hai ngày. Cô ấy nói cô ấy không trách tôi, nhưng trong lòng tôi lại càng thêm khó chịu, tôi không muốn mất đi một người bạn tốt không dễ tìm được như thế. Thế là, mặc kệ chuông vào học có vang lên hay không, tôi dắt cô ấy chạy ra khỏi phòng học!

Đi đến một chỗ không người, Tiêu Linh hất tay tôi ra nhíu mày hỏi: "Mạc Mạc, cậu làm gì vậy?"

"Tớ biết, trong lòng cậu đang trách tớ. Bởi vì tớ đề nghị mở cửa, thả những người kia tiến vào, em trai cậu mới bị đánh chết, nếu như tớ không làm như vậy, cậu ấy có thể sẽ tránh thoát kiếp nạn này. Không phải tớ bao biện cho bản thân, nhưng nhất định cậu phải tin đây là số mệnh, cậu ấy khác với người bình thường, cậu ấy không sống quá mười tám tuổi."

Tiêu Linh cắn cánh môi lui lại một bước, cô ấy yếu ớt hỏi: "Làm sao cậu biết được nó không sống quá mười tám tuổi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.