Tân Nương Quỷ Vương

Chương 218: Chap-218




CHƯƠNG 218:

“Ăn cơm thì thôi đi! Tôi còn có việc, anh có vụ án điều tra anh cứ bận đi, có cơ hội hẹn lại! Có điều tôi vẫn chúc anh sớm phá án, tuy nói là tự sát, nhưng tôi cảm thấy người đàn ông đó hẳn phải chịu trách nhiệm của mình.”

Vương Quang Huy ừ một tiếng, liền đi ra ngoài.

Tôi cảm thấy anh ta ngoài miệng nói với tôi là bí mật, nhưng cũng không tránh Tiêu Linh, đa phần là đã xác định mục tiêu, người này giảo hoạt cũng có năng lực, có điều cũng coi như là một thám tử tốt.

Tiêu Linh chờ Vương Quang Huy đi xa sau đó mới hỏi tôi: “Người này không phải cảnh sát lần trước tìm cậu sao? Các người nhìn rất thân nhau a, cô gái nhảy lầu lại mang thai đó, quá đáng thương.”

“Cậu đó, thích nghĩ bậy bạ, người đều có mạng, cậu vẫn nên lo lắng tổ tông nhà cậu đi, cậu ta mới là vấn đề lớn! Chỉ cần cậu ta đừng đi khắp nơi gây chuyện, tớ liền thay cậu cám ơn trời đất!” Tôi vỗ cánh tay Tiêu Linh, trêu ghẹo cô ấy!

Tiêu Linh hờn dỗi đánh tôi mấy cái, chúng tôi vẫy xe taxi về nhà.

Sau khi vào cửa, tôi không thể không bội phục mẹ Tiêu Linh là nữ trung hào kiệt, bà cột Tiêu Chí Bình vào băng ghế, còn để cho bà nội cầm một cây trúc thủ một bên, chỉ cần cậu ta làm loạn liền đánh, đánh tới khi im miệng mới ngưng!

Có điều đối phó loại người thất thường này, lấy bạo trị bạo cũng là một cách không tồi!

Tiêu Chí Bình thấy Tiêu Linh giống như là thấy cứu binh quát to lên. “Chị, cứu mạng, mẹ với bà nội liên hiệp ăn hiếp em, chị mau thả em ra, như vầy em rất khó chịu!"

Tiêu Linh thật sự cưng chiều em trai mình, ánh mắt đau lòng có điều cũng không nghe lời Tiêu Chí Bình, mà là lắc đầu nói: “Đừng tìm chị, lần này chị không chiều em được! Em cứ đợi đi, nghe lời chị Thất! Chị cũng không thể để cho em làm loạn tiếp, thả em ra, cái nhà này có thể thật sự giải tán.”

Tiêu Chí Bình mặt đầy ai oán trợn mắt nhìn tôi, thấy cậu ta, tôi cảm thấy vui vẻ. Đi lên trước muốn sờ cái đầu cậu ấy, tên chết tiệt hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng quăng ra một chữ. “Dám!”

Tôi trong nháy mắt thả tay xuống, ai da, thật là một bình giấm, không phải chỉ là một tiểu tử đẹp trai, còn chưa trưởng thành đâu, ăn giấm gì chứ! Anh nhiều nữ nhân như vậy, tôi cũng không so đo với anh, anh không biết xấu hổ sao? Tôi chỉ xem Tiêu Chí Bình như em trai mình, sờ đầu em trai mình có sai sao?

Chồng ơi, anh thật nhỏ mọn.

Dưới sự bảo đảm hết lần này tới lần khác của Tiêu Chí Bình, tôi mới cởi bỏ dây thừng trên người cậu ta nghiêm túc nói: "Chàng trai, đừng nói dối trước mặt người đã biết rõ mọi chuyện, cậu còn dám làm bừa như vậy nữa, tôi cam đoan cậu không sống quá mười tám tuổi, có phải cậu rất muốn chết hay không?"

Tiêu Chí Bình lườm tôi phản bác lại: "Chị Thất, không cần vừa mở miệng đã rủa tôi chết đi! Chỉ còn mấy tháng nữa là tôi mười tám, chị và chị gái tôi là bạn thân, cũng không nên hù dọa người khác như thế, với lại cái này không dùng được với tôi nha!"

Tôi mặt lạnh quay người đi đến căn phòng của Tiêu Linh: "Đi theo tôi!"

Tiêu Chí Bình hừ một tiếng nhanh chân đi theo tôi, sau khi vào phòng lập tức đóng cửa lại, ngăn cản những người khác đi vào theo.

Hành động này ngược lại làm tôi rất giật mình, ở bên ngoài vẫn là dáng vẻ trong trời đất này tôi là duy nhất, sao lúc này lại giống như một con thỏ nhỏ nhát gan.

Tiêu Chí Bình khóa chặt cửa đi tới gần tôi hỏi: "Vừa rồi chị có ý gì? Làm sao chị biết tôi không còn sống được lâu?"

"Ôi! Hóa ra cậu cũng biết một chút à!"

Tiêu Chí Bình rủ đầu xuống gật đầu nói: "Không phải không biết, mà là không có cách nào kiểm soát nổi! Mỗi lần khi tôi và người khác đánh nhau, thì sẽ có người nói với tôi đi làm một vố lớn, không làm đến chết không bỏ qua, tôi cũng không biết giọng nói này tới từ đâu, mặc kệ chuyện lớn hay chuyện nhỏ, chỉ cần có cơ hội liền về không bị khống chế đi cùng người làm lớn một phen. Chị Thất, có phải nơi này của tôi có bệnh hay không!"

Nói xong, Tiêu Chí Bình uể oải chỉ đầu mình, vẻ mặt cậu ta buồn rầu, quả thực đã bị hiện tượng quái dị này của mình làm cho mười phần đau khổ.

Tôi đáp lại một tiếng không khách sáo nói: "Đâu chỉ là có bệnh, hơn nữa còn là bệnh không nhẹ." Vốn cho rằng chỉ cần để cậu ta ngoan ngoãn ở nhà đợi có lẽ sẽ còn có một chút hi vọng sống, nhưng nghe cậu ta nói như vậy, chuyện này còn lâu mới đơn giản như vậy.

Tiêu Chí Bình bị tôi nói như vậy giật nảy mình vội vàng hỏi: "Nghe chị nói như vậy hình như là chị hiểu rất rõ tình hình của tôi, vậy chị có biết sức khỏe của tôi có vấn đề gì không? Vì sao mỗi lần bị thương đều sẽ tự động lành lại, ngay cả bệnh viện cũng không cần đi?"

Chuyện sức khỏe tôi khó mà nói rõ được, chuyện này có liên quan đến chấp niệm kiếp trước của cậu ta. Tôi đang nghĩ sẽ giải thích với cậu ta thế nào thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ồn ào, có người gõ cửa, nghe những tiếng ồn ào kia chắc là mấy người hôm trước đến gây chuyện.

Tiêu Chí Bình nghe thấy liền muốn lao ra, tôi vội vàng kéo cậu ta lại quát: "Có phải không muốn sống nữa hay không, ngồi xuống! Tôi đi ra ngoài xem một chút, cậu chờ ở đây, chờ tôi trở về."

Để cho một người đàn ông bốc đồng hiếu chiến thành thật trở lại thật sự không dễ dàng, nhưng Tiêu Chí Bình vẫn rất nghe lời tôi, ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ là dáng vẻ không tình nguyện vẫn chưa biết mất hoàn toàn trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của cậu ta.

Lúc mở cửa ra ngoài tôi liền thuận thế đóng cửa lại, mẹ của Tiêu Linh cũng từ phòng ngủ đi ra, Tiêu Linh chộp lấy mẹ cô ấy lo lắng nói: "Mẹ, những người kia lại tới nữa, nếu không chúng ta báo cảnh sát đi!"

Dì vẫn luôn luôn quyết đoán nhưng lần này lại lộ ra vẻ mặt lưỡng lự, bà có chút không quyết định chắc chắn được nhìn về phía tôi.

"Mở cửa đi! Trốn tránh như thế này cũng không phải là biện pháp, bây giờ là ban ngày nên bọn họ cũng không dám làm loạn. Nếu bọn họ dám ra tay hàng xóm xung quanh đã nhìn thấy rõ nên những người này cũng chạy không thoát."

Dì Tiêu gật đầu, bà bảo Tiêu Linh đi mở cửa.

Lập tức rất nhiều người từ bên ngoài tràn vào, số người lần này nhiều gấp đôi lần trước, ít nhất cũng phải mười ba mười bốn người, ai cũng đều mang theo vũ khí, nhìn điệu bộ này là không đạt mục đích sẽ không bỏ qua.

Tôi nhìn lướt qua mặt của mấy người này, trong đó có mấy người lần trước đã bị tôi chỉnh đốn qua, lần này bọn họ cầm hung khí tới, đoán chừng là do lần trước bị thua thiệt nên lần này đã có chuẩn bị mà đến.

Tốt lắm! Chuyện đã ầm ĩ đến mức này tôi cũng không có ý định khoanh tay đứng nhìn, liền giải quyết dứt khoát luôn một lần đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.