Tân Nương Quỷ Vương

Chương 217: Chap-217




CHƯƠNG 217:

Phản ứng của Tiêu Linh khiến tôi rất bối rối, phần lớn không phải nên phản ứng kiểu kinh ngạc sợ hãi sao, cô gái này lại còn tin, ông trời a, tôi nhìn giống như người thích ăn thức ăn cho chó sao? A, cô ấy sẽ không phải là bởi vì ngày hôm qua tôi ở nhà cô ấy cầm thức ăn cho chó nhìn, lầm tưởng tôi có sở thích đó chứ!

Phục rồi!

Tôi cười lắc đầu một cái nói: “Không có khoa trương như vậy đâu, sẽ không cướp đồ ăn của chó nhà cậu! Tớ chỉ là không thích ăn mà thôi, sau này cậu sẽ biết."

Tiêu Linh liếc tôi cũng không hỏi lại, chỉ là nhỏ giọng một mình cầm điện thoại ra ngoài nghe.

Tôi liếc mắt nhìn điện thoại cô ấy, phía trên là một dãy số không có tên, bởi vì là chế độ yên lặng, cho nên tôi cũng không nghe được âm thanh gọi tới, cô ấy nhìn tôi mới mở miệng hỏi thân phận của đối phương.

Cũng không biết đối phương nói gì, sắc mặt Tiêu Linh càng ngày càng khó coi, nước mắt giống như hạt trân châu theo gò má rơi xuống, cô ấy vừa khóc vừa cúp điện thoại khóc không thành tiếng nói với tôi: “Mạc Mạc, cảnh sát em trai tớ.”

Tôi choáng váng, sẽ không tới đột ngột như vậy chứ!

Cũng không nói gì, tôi lôi Tiêu Linh chạy ra ngoài trường học, hy vọng chuyện cũng không phải như tôi nghĩ, cậu ấy chẳng qua là bị cảnh sát bắt.

Sau khi Tiêu Linh ở trong cục cảnh sát xác nhận thân phận, chúng tôi được dẫn tới một gian phòng giữ xác, người phụ trách mở hòm đông lạnh, kéo ra một thi thể đang đắp vải trắng.

Tôi theo bản năng quay lưng Tiêu Linh lại nói: “Linh Linh, tớ nghĩ có thể là cảnh sát lầm, đó không phải là em trai cậu. Cậu trước bình tĩnh lại, chúng ta nhìn lần nữa được không?”

Cảnh sát đi theo chúng tôi nói: “Chúng tôi căn cứ vào điện thoại của người chết tìm được hai người, cho nên chúng tôi sẽ không nhầm thân phận người chết.”

Chết tiệt! Sao lại gặp người không có mắt như vậy, tôi thật muốn cho đối phương một quyền, ai mà không biết cảnh sát làm việc có bằng chứng, đây không phải là muốn cho người ta chuẩn bị tâm lí, đâu ra người không hiểu chuyện như vậy!

Tiêu Linh hít sâu một hơi, mới xoay người lấy dũng khí vạch tấm vải trắng, nghe thấy âm thanh cuồng loạn kêu khóc sau lưng truyền tới, tôi thở dài đi lên trước ôm lấy người cô ấy.

Tiêu Chí Bình nằm trên băng lạnh, trên người có không ít vết dao, môi tím bầm, mặt tái nhợt. Theo người báo án nói, lúc ấy cậu ấy đang đánh lộn với một đám người, đối phương đều mang theo người, một mình đánh mấy người, tình cảnh máu me, những người đó cũng không bởi vì nhiều người mà chiếm được ưu thế.

Tôi không nghe ra được là ý khen, nhìn vết thương trên ngực Tiêu Chí Bình, đây cũng là vết thương trí mạng, một đao cắm vào, chết hoàn toàn.

Đại khái hơn hai mươi phút, mẹ Tiêu Linh vội vàng chạy tới, bà rất bình tĩnh nhìn thi thể con mình như cũ, trên mặt không biểu cảm gì.

Cảnh sát đại khái thấy Tiêu Linh khóc quá đau thương, dặn dò chúng tôi mấy câu liền đi ra ngoài, cho chúng tôi không gian riêng tư có thể nói lời từ biệt với người mất.

Sau khi mẹ Tiêu Linh cám ơn cảnh sát, đi tới bên cạnh Tiêu Chí Bình, cái gì cũng chưa nói, tiến lên chính là hai bạt tai, nhìn tôi trợn mắt hốc mồm, tính tình thật nóng nảy!

Bỗng nhiên, Tiêu Chí Bình nằm ở trên giường đông lạnh động một cái, sau đó thẳng tắp ngồi dậy, che vết thương trên ngực kêu lên. "Con mẹ nó, đau chết tiểu gia rồi!"

Tôi há to miệng, ngốc nghếch nhìn chằm chằm Tiêu Chí Bình chết đi sống lại, đơ ra không nói được tiếng nào!

Mặc dù đã sớm biết thể chất Tiêu Chí Bình cùng người thường không giống nhau, nhưng chết rồi còn có thể sống lại, vậy coi như vượt qua phạm vi thừa nhận của tôi!

Tôi bị hù dọa, nhưng Tiêu Chí Bình chết đi sống lại trở thành kỳ tích toàn cục cảnh sát, ngực bị người ta cắm đao, phải chết không thể nghi ngờ đó là sự thật, nhưng cậu ấy lại may mắn còn sống như vậy, sống sờ sờ đứng trước mặt cảnh sát, cái này đã không có căn cứ khoa học nào nói rõ, chỉ có thể nói tiểu tử này mạng lớn.

Làm xong ghi chép, Tiêu Chí Bình nghênh ngang đi theo người nhà ra khỏi cục cảnh sát, tôi nhìn ánh mắt hoài nghi của những cảnh sát kia, cũng cảm nhận sâu sắc điều thần kỳ thì ra cách mình gần như vậy.

Một người làm thế nào cũng không chết, nhưng chỉ có thể sống đến mười tám tuổi, tôi quá hiếu kỳ là cách chết thế nào, ngay cả tim hư hại cũng có thể tự mình tu bổ, tôi quả thực không nghĩ ra nguyên nhân cái chết của cậu ấy.

Ra khỏi cục cảnh sát, mẹ Tiêu Linh để cho tôi và Tiêu Linh trở về trường học, bà xách cổ áo con trai chuẩn bị đón xe về nhà.

Tôi nghĩ nghĩ gọi dì qua một bên, dặn dò bà ấy nhất định phải coi chừng Tiêu Chí Bình, cũng đừng trốn ra ngoài gây chuyện, lần này là may mắn, lần sau sẽ không may mắn như vậy.

Tiêu Chí Bình ở trước mặt mẹ mình như con rùa rụt đầu, không dám cử động một tí, hướng về phía tôi hừ hừ hai tiếng nói: “Chị Thất, tôi với chị hình như không có thù gì, chị không cần đối xử với tôi như vậy!”

Tôi cười, hướng về phía Tiêu Chí Bình nói: “Yô, tiểu tử miệng ngọt thật, cậu goi tôi một tiếng chị, tôi nhất định sẽ tốt với cậu! Ngoan ngoãn cùng dì trở về đợi, chờ tôi tan học đi tìm cậu, bảo đảm sau khi nghe được sẽ biết điều hơn!”

Tiêu Chí Bình nhướng mày dùng ngón tay chỉ chỉ tôi, bị mẹ cậu ta thấy, một cái tát vô đầu, cậu ây yo một tiếng, cúi người xuống thấp giọng mắng một câu!

Tôi nhịn không được cười ra tiếng, sau khi nhìn bọn họ lên xe, tôi mới cùng Tiêu Linh trở lại trường học tiếp tục giờ học.

Buổi chiều có hai tiết, thời gian tan học sớm. Đang định cùng Tiêu Linh cùng nhau về nhà, không nghĩ tới nửa đường gặp Vương Quang Huy. “Vụ án nhảy lầu có manh mối rồi?”

Vương Quang Huy cười ha ha gật đầu nói: “Ừ! Kiểm nghiệm ra thi thể rồi, lúc cô gái nhảy lầu đã có thai hai tháng, căn cứ điều tra của tôi, chuyện này có liên quan tới một thầy giáo trong trường bọn cô, chuyện này tôi chỉ nói với cô, cô đừng nói cho người khác biết, trước mắt chỉ là nghi ngờ, còn chưa xác thực! Cô tan học rồi sao, có thời gian ăn một bữa cơm không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.