Tân Nương Quỷ Vương

Chương 214: Chap-214




CHƯƠNG 214:

"Có cái shit! Con trai mày mất tích liên quan gì đến bọn tao, mày đừng có mà ăn quỵt! Ai biết có phải chúng mày giấu nó đi hay không! Con đĩ này, tao nói cho mày biết, con trai tao còn đang nằm trong bệnh viện, một ngày tốn cả chục triệu, nếu mày không đưa tiền thì đừng trách bọn tao quá đáng. Trong nhà mày cũng có nhiều đồ đáng giá lắm, nếu mày muốn ăn quỵt, bọn ta chỉ đành lấy đồ để trừ nợ thôi."

Mẹ Tiêu Linh cười ha hả, ngẩng đầu nhìn người đang nói chuyện nói: "Được thôi, thích thứ gì thì cứ lấy! Ra khỏi cánh cửa này thì đừng đến ăn vạ nữa, nếu không tôi báo cảnh sát."

Chợt tôi cảm thấy mẹ Tiêu Linh rất ngầu, đối mặt với biết bao nhiêu người hung hãn thế này mà vẫn không hề thua về khí thế, làm phụ nữ thật không dễ dàng gì!

"Con đĩ này, đừng tưởng lôi cảnh sát ra là sẽ doạ được bọn tao. Thằng con chó má của mày sớm muộn gì cũng sẽ đi tù thôi. Mới tí tuổi đầu đã biết đánh người, lớn rồi có khi còn giết người nữa đấy. Mày thích báo cảnh sát thì báo nhanh lên, đi tù sớm còn là vì trừ hại cho xã hội!"

"Con trai của mình bị người ta nói đến mức không đáng một xu, mẹ của Tiêu Linh tức giận run người, sắc mặt trắng bệch! "Con trai tôi không là cái thá gì, chỉ mỗi thằng tạp chủng nhà các người là người tốt. Nếu không phải con nhà mấy người gây sự trước thì có đánh nhau hay không? Con trai tôi như thế nào tôi tự biết, các người có thời gian ở nhà tôi chửi bới sao không về hỏi con mình thử xem tại sao lại bị đánh!"

Ai chẳng biết bảo vệ con cái, nhưng từ cuộc nói chuyện giữa họ thì đằng sau chuyện này dường như còn có không ít ẩn tình. Tôi không nhìn ra, mẹ của Tiêu Linh nhìn bề ngoài thì ưu nhã lịch sự mà cốt khí cũng cứng rắn lắm, đấu võ mồm cũng không thua kém ai!

Trong đám người có nhười không nhịn được xông lên phía trước, dáng vẻ hung ác ra tay với mẹ của Tiêu Linh, còn không ngừng chửi bới: "Con đĩ này mày ăn nói cho hẳn hoi, đm mày nói ai là tạp chủng, mày có tin là mày mắng thêm một câu nữa thì ông đây sẽ đập chết mày không?"

Tôi mới chỉ nghe chứ chưa bao giờ chứng kiến cảnh đàn ông đánh phụ nữ, bây giờ nhìn thấy mẹ của Tiêu Linh bị đánh thì nổi giận đùng đùng hét lên: "Dừng tay! Ông dựa vào đâu mà đánh người, nói người ta ăn nói cho hẳn hoi vậy các người đã ăn nói hẳn hoi chưa? Đánh người là phạm pháp, các người muốn vào tù hết à? Tôi không doạ các người, không muốn vào thì đợi Tiêu Chí Bình về, còn không thì tôi sẽ báo cảnh sát.

Nói xong, tôi móc điện thoại ra thật sự muốn gọi cho Vương Quang Huy, cứ ầm ĩ thế này có khi sẽ xảy ra chuyện thật đấy.

Đối phương thấy tôi muốn báo cảnh sát thì cuống hết lên, có người bước lên giằng lấy điện thoại của tôi, còn chửi: "Cút sang một bên, không phải người nhà này thì đi theo hóng cái gì. Lo chuyện bao đồng, có tin là tao đánh luôn cả mày không."

"Trả điện thoại cho tôi!"

Người đó liếc mắt, lại phun nước bọt về phía tôi, anh ta nói: "Vội cái gì, đợi xong chuyện rồi nói. Tốt hơn hết là mày bớt lo chuyện bao đồng đi, nghe rõ chưa?"

Tôi nóng mặt, chưa từng thấy ai vô lý như thế. "Trả điện thoại cho tôi!"

Người đàn ông vẫy tay, đẩy điện thoại của tôi sang bên cạnh, ông ta xông đến chỗ mẹ của Tiêu Linh nói: "Con mẹ này, không cần phí lời thêm nữa, chuyện này mày bảo phải làm thế nào đây! Con trai mày có về không bọn tao không cần biết, nhưng nó đánh con tao là sự thật, mày không muốn nó đi tù cũng được, trừ tất cả tiền viện phí thuốc thang, thêm 150 triệu để giải hoà nữa, nếu không thì không xong với tao đâu!"

Mẹ của Tiêu Linh cắn môi không lên tiếng, tôi đứng lên đi tới trước mặt người đó, nhắm vào cái tay ông ta đang buông lỏng nói: "Tôi hỏi lại lần cuối, có trả lại điện thoại cho tôi không?"

Người đàn ông bị tôi chọc tức, thẳng tay ném điện thoại của tôi xuống đất: "Đmm, tao đập điện thoại của mày rồi đấy làm sao? Dám ngang ngược với ông đây, ông đây cho mày biết thế nào là ngang ngược!"

Điện thoại bị đập hỏng rồi, tôi không cảm thấy xót nhưng mẹ của Tiêu Linh lại điên lên. Cô ấy xông lên chỉ vào người đàn ông: "Mày còn là đàn ông không mà đi bắt nạt một cô bé, đền điện thoại cho người ta đi!"

Tôi giữ chặt mẹ của Tiêu Linh an ủi cô ấy: "Không sao đâu cô, một cái điện thoại thôi mà, cháu mua lại được! Nhưng mà bây giờ cháu cảm thấy tiền viện phí của bọn họ chắc là đắt hơn tiền mua điện thoại rồi. Loại người này không nên sống trên đời này nữa."

Chuyện điện thoại và viện phí thuốc thang chẳng liên quan gì đến nhau, cho nên lúc tôi nói ra những câu kỳ lạ này, đến bản thân cũng cảm thấy sững sờ, bởi vì những lời này vốn không phải những gì tôi muốn nói, mà là bị người ta điều khiển nói ra.

Vừa nói xong thì nắm đấm của tôi không tự chủ vung lên người đàn ông trước mặt, người đó bay lên đập vào tủ rồi trượt xuống đất nằm im không nhúc nhích.

Tất cả xảy ra quá đột ngột, sau khi nhìn thấy người của mình bị đánh thì những người khác lũ lượt nhào về phía tôi, muốn hợp lực khống chế tôi. Nhưng những người này lại mất hết sức lực, sau vài đường cơ bản thì đều bị tôi đánh gục trên mặt đất. Trong phòng chỉ còn lại hai người phụ nữ vẫn đứng, tôi cười hehe đi về phía họ.

Nhìn mấy người đàn ông bị tôi đánh gục trong vài phút, người phụ nữ sợ hãi, họ móc điện thoại ra nói bằng giọng uy hiếp: "Đừng, đừng có qua đây, còn qua đây tôi sẽ báo cảnh sát đấy! Cô gái, tôi nói cô biết, hôm nay cô gặp rắc rối lớn rồi, chúng tôi có quen người, lần này cô đánh người sẽ không thoát được đâu!"

Tôi mặc kề bà ta nói gì vẫn bước lên phía trước giằng lấy điện thoại của bà ta rồi đập xuống đất. "Bây giờ hoà rồi nhé! Có gan thì tới địa phủ tìm tôi tính sổ, bây giờ thì cút đi, đừng bắt ông đây phải đánh phụ nữ."

Những người bị tôi đánh ngã trên mặt đất ban nãy lồm cồm bò dậy, vội vàng chạy ra ngoài. Chạy thì chạy đi, còn không ra vẻ ta đây hung hăng nói gì mà kết thù kết oán rồi, sau này đi đường nên cẩn thận, còn nói muốn bán tôi đến Nam Phi làm gái. Đậu má, lời ác độc nào cũng nói ra được sao không ai có gan ở lại battle với tôi thế.

Chẹp, mấy người này à, hết thuốc chữa rồi!

Đánh người không phải do tôi tự nguyện, đều là tên chết tiệt kia điều khiển tôi làm đó, nhưng nói thật là, đúng là phê lòi luôn! Phải biết là tôi không hề biết đánh nhau, có thể đánh bốn năm người đàn ông lăn lộn dưới đất trong tích tắc, tư thế lại càng không cần phải nói, quá đẹp luôn. Đứng ở đó, tôi cảm thấy bản thân giống như đại anh hùng vậy.

Đợi mấy người đó đi xa rồi, tôi động tay động chân, sau khi xác định đã trở về trạng thái bình thường rồi mới chạy đi đóng cửa lại. Nghĩ lại dáng vẻ đánh nhau vừa rồi thật là ngầu hết chỗ nói, nhưng cơ thể vừa bị người khác điều khiển vẫn không có sức lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.