Tân Nương Quỷ Vương

Chương 213: Chap-213




CHƯƠNG 213:

Một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi đẩy những người khác ra bước lên phía trước, khẩu khí của ông ta khiến tôi ngạt thở đến mức đau đầu. Ông ta văng đầy nước bọt nói: "Mày là cái thá gì mà ở đây dạy dỗ bọn tao. Tiêu Chí Bình đánh gẫy tay gẫy chân con tao mà mày bảo bọn tao nói chuyện bình tĩnh được à? Cái đm mày đứng đây nói mà không thấy ngại à? Đừng tưởng mày là nhóc con thì bọn tao không dám làm gì. Mày có quan hệ gì với thằng đó?"

Mở miệng là văng tục khiến người ta cảm thấy rất đáng ghét, nhưng tôi vẫn nhịn, cãi nhau không giải quyết được vấn đề gì, tôi không muốn làm ầm ĩ chuyện này, giải quyết cho xong chuyện rồi đuổi đám người này đi mới quan trọng.

Thói đời tát một cái không kêu, Tiêu Chí Bình đánh người, nhưng nếu nói người bị đánh không gây sự thì cũng không đánh nhau được. Cho nên theo tình hình trước mắt, khi chưa nghe thấy ý kiến của người trong cuộc thì tôi cũng không dám vội vàng đưa ra kết luận.

Mấy người này chắc là họ hàng của người bị đánh. Vừa tức giận vừa gấp gáp khi thấy con cháu mình bị đánh là chuyện thường tình, nhưng chưa tìm hiểu kỹ nguyên nhân đã chạy đến đây làm ầm ĩ cũng không tránh khỏi có hơi ích kỷ. Nhìn dáng vẻ của mấy người này là biết vô học rồi. Cả đám đàn ông lớn tuổi bắt nạt một cô gái bé nhỏ, đúng là không biết xấu hổ.

"Xin lỗi, tôi không ở đây, không có bất cứ quan hệ gì với Tiêu Chí Bình, bỏ cái tay của ông ra!" Tôi hét lên với người đàn ông trung niên trước mặt: "Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có mà chỉ chỉ trỏ trỏ như thế."

Người đàn ông trung niên đang chuẩn bị lên cơn thì người phụ bên cạnh chen vào: "Không phải nhà người ta đâu, ông điên à?"

"Mấy người gọi bao lâu nay cũng làm gì có người ra mở cửa. Nhưng tôi có thể, lý do này đã đủ chưa?" Tôi nói với người phụ nữ đầy hung ác khác: "Ngoài ra, nếu mấy người còn tiếp tục không ngừng la hét ở đây vậy thì chuẩn bị đến đồn cảnh sát ở một đêm cho bình tĩnh lại đi!"

Bắt chước khí thế lạnh lùng của tên khốn kia cũng khiến cho mấy người này sợ hãi. Tôi bước qua bọn họ, gõ cửa nhà Tiêu Linh: "Linh Linh, mở cửa đi, tớ đây."

Đợi một lát bên trong vang lên tiếng bước chân. Cửa vừa hé ra, còn chưa đợi tôi lên tiếng thì đám người bên cạnh đã đẩy tôi ra xông thẳng vào trong, như sợ rằng cánh cửa này sẽ mãi mãi đóng lại vậy.

Mấy người này thô lỗ chết đi được, vào thì vào đi sao phải đẩy mạnh như thế làm tôi suýt ngã. Má nó, tức quá đi mất, mấy người này còn có quan niệm về đạo đức hay không vậy?

Tôi vịn vào tường, hung hăng trừng mắt với bọn họ, tên chết tiệt kia đột nhiên lên tiếng: "Thứ không biết trời cao đất dày là gì."

Bình thường Quỷ vương Dạ Quân luôn mặc kệ tôi thích lo chuyện bao đồng, nhưng những người bắt nạt tôi đa số đều sẽ không có được kết cục tốt đẹp. Tôi nắm chặt miếng ngọc màu trắng trong tay nói nhỏ: "Này anh, bình tĩnh, đừng xúc động! Xem tình hình thế nào rồi nói, nếu như bọn họ ra tay thật thì mình ra tay cũng không muộn!"

Không thể để tên chết tiện này chui ra được, nếu anh ta mà ra thì lớn chuyện thật đấy, cho nên tôi mới vội vàng vỗ về anh, cho dù tôi cảm thấy mấy người này thật sự phải được dạy dỗ cho tử tế, nhưng vẫn chưa đến lúc.

Đột nhiên có bao nhiêu người xông vào như thế, Tiêu Linh đã sợ hãi đến mức khóc thét lên rồi, bênh cạnh chắc là bà nội cậu ấy đang lạnh lùng đối diện với những người trước mặt, nghe bọn họ không ngừng lải nhải, còn mắng chửi Tiêu Chí Bình với những từ ngữ quá quắt không chịu nổi, câu khó nghe nào cũng nói ra được. Cả đám người giống như đám côn đồ trên đường, cực kỳ mất dạy.

Nhìn những người này, Tiêu Linh chỉ biết khóc, còn bà nội thì lại càng im lặng chịu đựng nghe đối phương chửi bới. Một đám người lớn đi bắt nạt người già trẻ nhỏ có còn là người nữa không? Tôi đứng một bên thật sự không nhìn tiếp được nữa, bèn đứng trước mặt bọn họ !Nói: "Toàn người lớn với nhau lại đi bắt nạt người già trẻ nhỏ mà không thấy ngượng à?

Vẫn là người đàn ông miệng thối lúc trước bước ra, ông ta đạp tôi rồi nói: "Đm không tìm bà ta thì tìm ai, mày tưởng bọn tao muốn gây sự với một bà già lẩm cẩm à, sao mày lại thích lo chuyện bao đồng thế không biết, mày thích lo chuyện bao đồng thế thì ra đây nói chuyện đi! Bây giờ sao? Đánh người rồi trốn là coi như xong đúng không? Con tao vẫn đang nằm trong bệnh viện kia kìa, tiền viện phí thuốc thang định thế nào đây? Mày là bạn học của con bé kia đúng không, gọi bố mẹ nó ra đây, hôm nay phải giải quyết rõ ràng chuyện này mới được."

Đối phó với một người già truyền ra ngoài cũng không hay ho gì nên người đàn ông lập tức nhìn chằm chằm vào Tiêu Linh.

Tiêu Linh lập tức trốn ra sau lưng tôi, cậu ấy kéo tay áo tôi nói nhỏ với tôi rằng, bố mẹ cậu ấy ly hôn đã lâu, phải bảy giờ tối mẹ cậu ấy mới tan làm, bố cậu ấy vốn không quan tâm hai chị em sống hay chết, bây giờ cậu ấy rất lo lắng cho tung tích của em trai, cũng không biết chuyện này xảy ra thế nào, bồi thường cái gì, cũng muốn đợi em trai về để hỏi cho ra lẽ rồi mới nói.

Mặc dù Tiêu Linh đã nói rất nhỏ nhưng vẫn bị mấy người kia nghe được. Bọn họ lập tức điên lên, còn luôn miệng nói là Tiêu Linh giấu Tiêu Chí Bình đi, không muốn quan tâm chuyện này nữa, muốn trốn tránh trách nhiệm, không muốn bồi thường gì gì đó. Nói một hồi, cuối cùng mấy người này dứt khoát ở trong nhà Tiêu Linh, nói là muốn đợi bố mẹ của Tiêu Linh về, nhìn dáng vẻ của bọn họ hôm nay không giải quyết xong chuyện này thì sẽ quyết không đi.

Hôm nay xảy ra chuyện như thế này, tôi mới phát hiện ra cô gái nhìn thì có vẻ lương thiện đơn thuần này thật ra không được hạnh phúc cho lắm. Bố mẹ ly hôn đối với bất cứ ai đều là nỗi đau, sống trong một gia đình không hoàn chỉnh, còn có một thằng em không biết suy nghĩ, tôi nghĩ mẹ cậu ấy nhất định là lo lắng muốn chết.

Gần bảy rưỡi, mẹ của Tiêu Linh đã mở cửa đi vào. Nhìn thấy trong nhà toàn người là người, bà ấy chỉ hơi sững người chứ không hề kinh ngạc. Bà ấy trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, đeo kính, trông giống như một quý bà lịch sự nhã nhặn. Khí chất của Tiêu Linh và mẹ cậu ấy rất giống nhau, cho người ta cảm giác bình dị, dễ gần, dễ chung sống.

Mấy người đó thấy chính chủ về rồi thì nhào tới blabla, khắp phòng đều là mùi nước bọt, mồm năm miệng mười ồn ào không dứt.

Mẹ Tiêu Linh yên lặng ngồi nghe, chỉ gõ xuống mặt bàn nói: "Muốn tiền cũng được, nếu như nó bình an quay về thì tôi sẽ bồi thường các người không thiếu một xu. Nếu như nó không về, các người cũng đừng mong lấy được tiền."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.