Tân Nương Quỷ Vương

Chương 211: Chap-211




CHƯƠNG 211:

Tôi giả cười hai tiếng: "Tôi chỉ đưa ra ý kiến cá nhân thôi, còn về phần tại sao cô gái đó lại nhảy lầu thì vẫn phải nhờ cảnh sát Vương tự đi điều tra mới được. Có lẽ trong trường sẽ xuất hiện rất nhiều tin đồn vô căn cứ liên quan đến người chết đấy."

Nói đến đây, Vương Quang Huy hiểu rõ gật đầu. Tôi quay lại giảng đường, cạn lời trước cái nhìn chòng chọc quái dị của mọi người. Vương Quang Huy ơi là Vương Quang Huy, tìm lúc nào không tìm lại cứ thích mời tôi ra ngoài đúng lúc tôi đang học trên lớp, chẳng phải là cố ý gây phiền phức cho tôi hay sao!

Vừa tan học là lập tức có người tới hỏi thăm, ngay cả giáo viên cũng đến gần nghe ngóng vì tò mò, tại sao cảnh sát lại tìm tôi, mọi người đều muốn biết tôi có liên quan gì đến chuyện cô gái kia tự sát hay không. Lúc này tôi cũng không muốn làm giả vờ giả vịt nữa bèn tốt bụng giải thích: "Tớ cũng không biết vì sao anh ta lại tìm tớ, chắc là do tớ đúng lúc nhìn thấy cô gái đó nhảy lầu!"

Mọi người thấy chuyện cũng chẳng còn gì để hóng thì giải tán hết, tôi cũng cạn lời luôn rồi, thói đời này sao mà ai ai cũng thích buôn dưa như thế chứ!

Tiêu Linh lặng lẽ đi đến bên cạnh tôi hỏi nhỏ: "Thật sự chỉ là như thế thôi sao? Tớ nghe thấy cảnh sát đó gọi tên cậu mà, hai người quen nhau đúng không? Nếu không phải sao lại thân với cậu như thế?"

Tôi ra dấu "suỵt" với Tiêu Linh, cũng nhỏ giọng đáp lại: "Người đó là cảnh sát, là nhân viên điều tra, trước đây tớ từng tiếp xúc với anh ta, lại đúng lúc tớ học ở trường này cho nên mới qua đây tìm tớ hỏi thăm tình hình! Tớ đâu có quen cô gái đó, biết được bao nhiêu đâu, cũng chẳng cung cấp được gì có ích, cho nên anh ta đi rồi."

Tiêu Linh "ờ" một tiếng rồi vỗ ngực nói: "Hoá ra là thế à, thế là tốt rồi! Mạc Mạc, sao cậu lại quen cảnh sát vậy? Tớ thật sự càng ngày càng ngưỡng mộ cậu rồi đó."

"Trùng hợp thôi!"

Tiêu Linh che miệng cười khúc khích: "Cậu không sao là tốt rồi, tớ đi vệ sinh cái đã, thấy hơi đau bụng."

Tiêu Linh nói xong thì chạy mấy, cậu ấy chính là người như vậy, không quá hứng thú với bất cứ chuyện gì. Cậu ấy như vậy khiến tôi khá yên tâm, tôi không cần phải bịa quá nhiều chuyện để che giấu một vài bí mật.

Bước vào tháng mười một, thời tiết bắt đầu trở lạnh, mùa mưa cũng theo đó mà đến.

Buổi trưa bất chợt đổ mưa, hơi có gió thôi là lạnh đến cắt da cắt thịt, khiến người ta run cầm cập rồi. Miếng ngọc màu trắng trước ngực càng trở nên lạnh toát, cả người tôi ướt nhẹp toàn nước mưa, lạnh buốt khó chịu như rơi vào hố băng vậy. Muốn giật miếng bạch ngọc đó xuống lại lập tức nhớ đến dáng vẻ hung thần ác bá của tên chết tiệt kia nên chỉ đành gọi taxi nhanh chóng về nhà tắm nước nóng xua tan cái rét buốt.

Sau khi tắm nước nóng xong thì tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Vừa chui vào chăn nghịch điện thoại thì nhận được tin nhắn của Tiêu Linh hỏi tôi đã về đến nhà chưa. Thật lòng mà nói, bên cạnh có một người quan tâm đến mình thật sự rất tuyệt vời.

Tên chết tiệt rảnh rỗi sinh nông nổi chui từ trong miếng ngọc trắng ra, bây giờ trời đã trở lạnh rồi, cái điều hoà di động như anh ta không còn tác dụng nữa. Tôi không cho anh ta vào trong chăn thì anh ta lại như cái hố băng ngồi sát bên cạnh tôi, lạnh quá đi mất.

Tôi cầm điện thoại cũng chỉ để xem tin tức, nghe nhạc chứ hoàn toàn không có hứng thú với mấy anh nam thần đẹp trai đang hot hiện nay. Cả ngày chỉ thích xem những thứ kỳ quái mà ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy mình kỳ lạ.

Chuyện mới xảy ra buổi sáng mà trưa đã có tin tức rồi. Tin tức ghi là tự sát, phía cảnh sát vẫn chưa công bố nguyên nhân cái chết, vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra.

"Này anh, anh có biết cô gái đó bị sao không?"

Quỷ vương Dạ Quân đu đưa hai cái chân ở trước mặt tôi, anh cúi đầu nghịch chiếc mặt nạ hừ lạnh: "Sao phải nói cho em biết!"

Đồ keo kiệt!

Tôi thầm mắng anh rồi vén chăn lên nói: "Đàn ông đàn ang đừng có hẹp hòi như vậy được không? Chui vào đi!"

Anh trừng mắt với tôi nhưng vẫn chui tọt vào. Tôi run cầm cập gối đầu lên cánh tay của anh nói: "Chuyện này tôi thấy không giống như yêu ma tác oai tác quái, chỉ tò mò hỏi vậy thôi, anh nói cho tôi biết đi! Anh là lão đại quản lý quỷ giới chắc là biết rõ chuyện sống chết của con người lắm nhỉ?"

Tên chết tiệt "ừ" một tiếng làm nũng. "Vẫn nhớ bản tôn là vua của quỷ giới à? Sao ta thấy em chẳng có tí gì gọi là kính trọng ta vậy? Với cái đức tính này của em, tại sao ta phải nói cho em biết?"

Con quỷ chết tiệt, muốn kiếm lợi ích thì cứ nói thẳng ra đi!

Tôi ngẩng đầu thơm vào má anh rồi nói: "Thế này đã được chưa?"

Chắc là không ngờ tôi lại chủ động đến thế, anh hơi ngẩn ngơ rồi hắng giọng: "Nể tình em hiểu chuyện nên ta nói cho em biết vậy! Người phụ nữ đó mang thai rồi, nhưng tên đàn ông kia không chịu trách nhiệm, cô ta sợ người nhà biết được sẽ làm um lên nên mới nhảy lầu."

Đậu má! Đơn giản quá rồi đó!

Chợt tôi cảm thấy mình bị lỗ rồi, còn tưởng rằng còn có ẩn tình to lớn sau cái chết tự sát của cô gái đó cơ, không ngờ lại máu chó như thế!

Haizzz, tục ngữ nói rất hay, sống vẫn tốt hơn chết, có gì không thể giải quyết mà cứ phải chọn con đường chết chứ. Chết là hết, còn vô trách nhiệm một xác hai mạng như thế, coi là gì đây?

Có dũng khí tự sát, vậy sao không có dũng khí đối mặt với vấn đề rồi giải quyết nó? Thật sự là đáng tiếc, uổng phí mất hai mạng người! Nếu nói ra, cùng lắm là bị đánh bị mắng một trận thôi chứ còn ra sao được nữa? Người đàn ông không chịu trách nhiệm thì cùng lắm là bỏ đứa bé đi bắt đầu lại từ đầu, không nỡ thì sinh nó ra, kiếm tiền nuôi nó lớn là được, như thế tốt hơn việc tìm đường chết nhiều!

Sinh viên đại học ngày nay bị sao vậy? Biết rõ không gánh chịu được hậu quả thì đừng có chơi tới bến như thế chứ, để đến lúc bụng phượt ra thì lại đi nhảy lầu, vậy chẳng phải sẽ phải chết rất nhiều người sao, aiyo, khoa trương quá đi!

Bỗng nhiên nghĩ tới hình như mình cũng mang thai nên nhất thời cảm thấy mình đang tự vả mình. Nhưng mà tôi đây là ngoài ý muốn, không thể đánh đồng với mấy cô gái đó được.

Tôi load lại trang báo, không có nhiều bài viết mới về vụ cô gái nhảy lầu tự tử, nhưng tôi nghĩ với khả năng điều tra của bên pháp y và cảnh sát thì chân tướng sẽ nhanh chóng lòi ra thôi, đến lúc đó có lẽ sẽ lại gây ra một trận sóng gió nữa cho xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.