Tân Nương Quỷ Vương

Chương 209: Chap-209




CHƯƠNG 209:

Quỷ vương Dạ Quân tức giận nắm lấy vai tôi, dùng lực lật tôi lại, hét vào mặt tôi: “Ta không quản em, còn có ai có thể quản em? Em là người phụ nữ của ta, lẽ nào muốn ta cứ thế này nhìn em dằn vặt chính mình sao?”

“Thì đã sao? Phụ nữ của anh nhiều vô kể,nếu anh muốn quản hết, anh làm nổi không? Tôi nói anh, nếu như không muốn nhìn thấy tôi, chê tôi phiền phức, vậy thì cút! Tôi không thèm sự đồng tình của anh!”

Tôi gần như cứ thế nói ra, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến hậu quả, nhưng nhìn thấy ánh mắt anh lóe lên tia đau lòng, tôi có chút hối hận, nhưng vẫn nghiến răng cắn môi.

Quỷ vương Dạ Quân trầm mặc trầm giọng nói: “Em là thực sự để ý đến bọ họ! Bổn vương đồng ý với em, chỉ cần em chịu theo ta đến Diêm điện, ta sẽ đều bọn họ chuyển thế thì có vấn đề gì! Em thật sự cho rằng ta sẽ vì những người phụ nữ đó mà lo lắng, em căn bản không hiểu, khiến tim ta mệt mỏi nhất, chính là em!”

Mệt mỏi? Tôi thế nào cũng sẽ không nghĩ đến hai từ này từ trong miệng anh ta nói ra, người cao cao tại thượng như anh ta sẽ mệt mỏi? Tôi không hiểu!

Tôi cúi gằm mặt, không biết tiếp lời anh ta thế nào, tôi không tin anh ta sẽ bỏ mặc những người phụ nữ đó, đàn ông nói lời này trừ khi là muốn phụ nữ tin tưởng anh ta thế nào, những lời xúc động nói ra nếu như xem là thật, vậy thì tôi thật sự ngu hết thuốc chữa, dù sao tôi cũng không có lí do gì để anh ta làm như vậy, cứ để anh ta tùy ý nói đi!

Lão chết tiệt thấy tôi không nói, anh ép thân lên, đẩy tôi xuống giường, dùng lực xé quần áo của tôi, ghé sát tai tôi nói: “Không muốn ngủ, vậy làm chút chuyện trợ ngủ đi!”

Tôi trợn mắt nhìn anh ta, hai tay theo bản năng chống trước ngực anh: “Đừng như vậy!”

Tay tên chết tiệt hơi ngừng lại, sau đó vứt bỏ sạch sẽ quần áo của tôi. Anh đeo mặt nạ, tôi không thể phán đoán được tâm trạng lúc này của anh, từ trong con mắt lạnh lẽo của anh, tôi nhìn thấy cảm xúc của anh.

Tại sao phải tức giận? Tôi không phải vẫn không hiểu, trong sự chống cự bất lực, tên chết tiệt không chút do dự tiến vào cơ thể tôi.

Cơn đau xé rách khiến tôi nhịn không được hít một hơi lạnh, làm tình mà không có dạo đầu là đau đến chết đi sống lại, tôi yếu ớt khóc lóc, xin anh ta dừng lại, nhưng anh ta đang trong cơn tức giận hoàn toàn không để ý tôi khóc lóc, điên cuồng trút hết những cảm xúc và dục vọng của anh ta lên người tôi.

Thời khắc đó tôi cảm thấy anh thực sự rất đáng sợ, con mắt lạnh lẽo vô tình của anh xa la như vậy, giống như biết thành người khác vậy, khiến tôi muốn trốn chạy: “Tôi ngủ, tôi ngủ, đừng như vậy, tôi biết sai rồi, anh tha cho tôi đi!”

A!

Cổ họng bị hét vỡ cũng không thể kéo lại được nửa điểm thương xót của anh ta, tiếng hét cứ tiếp tục không ngừng từ không cổ họng khẳn đặc đứt đoạn bay ra, hét đến mất giọng, hét đến mất đi ý thức, mới có thể thoát khởi sự đeo bám của nỗi đau này.

Tôi không nhớ bản thân là mệt quá ngủ, hay là trực tiếp trong sự bạo ngược của anh ta mà ngất đi, tóm lại, hình ảnh sau đó tôi bị cắt đứt.

Mở mắt, đã là buổi sáng ngày thứ hai, động đậy cơ thể, dừng như dịu hẳn đi, nhìn ánh sáng buổi sớm đẹp đẽ, tôi nâng cánh môi, cho dù thế nào, con người đều phải nhìn về phía trước, những nỗi đau đã từng trải qua đại đa số không cần để trong lòng, tất cả rồi sẽ qua đi.

Cho dù nói thế nào, lão đầu cũng bởi vì lo lắng mới tức giận, những ngày này, nếu như không có anh ta bên cạnh, tôi nghĩ tôi sẽ tiếp tục gục ngã, mỗi lần nhớ đến cha mẹ đã mất, nỗi đâu trong lòng tôi sẽ không ngừng lan ra cho đến mức phát điên, lão đầu dùng cách của anh ta kéo tôi về hiện thực, cho dù anh ta bạo lực thô lỗ chút, nhưng đó không phải là vì anh chính là anh sao? Từ trước đến này không làm trò, lão đầu lạnh lùng kiêu ngạo.

Tang lễ, tôi không về, từ chỗ tên chết tiệt đã biết bọn họ đã đầu thai chuyển thế, đến một nhà tốt bắt đầu cuộc sống mới, thế nên tôi không muốn lại trở về để thêm đau buồn. Trải qua chuyện này, tôi nghĩ thông rồi, mẹ vì tôi, cho dù đã chết, vẫn muốn ở lại nhân gian, bảo vệ tôi, vì bà, tôi cũng phải kiên cường sống tiếp.

Phấn chấn, thực ra không là một chuyện khó khăn như vậy, chỉ cần thử tha cho chính mình, đứng lên một lần nữa cũng chính là ý nghĩ nhất thời.

Cả đường đi mỉm cười, tôi bước vào phòng học, không ít bạn học lũ lượt tiến đến nói vài lời an ủi tôi, có vài khuôn mặt tôi cảm thấy rất xa lạ, bọn họ mang theo ý tốt đến, tôi mỉm cười đáp lại từng người một. Chỉ là vì sao chuyện nhà tôi lại nhanh như vậy truyền ra ngoài, tôi là xin nghỉ, nhưng

Có lẽ người trong hoạn nạn mới gặp được chân tình, sau khi cha mẹ mất, tôi ngược lại có được vài người bạn.

Bạn học trong lớp cũng không vì tôi xuất thân nông thôn mà xem thường tôi, ngược lại quan tâm tôi mọi mặt, tôi không còn cô đơn một mình nữa, bên cạnh ít nhiều cũng có bạn để nói cười.

Tiêu Linh là một trong số đó, cũng là một người gần gũi với tôi nhất. Dáng cô ấy cao, trắng trẻo xinh đẹp, rất biết ăn mặc, nhưng không phải kiểu trang điểm đậm lòe loẹt, thanh nhã thoát tục, người cũng thành thật, vừa nhìn là biết con cái sinh ra trong gia đình thư hương, nói năng nhỏ nhẹ, vô cùng dịu dàng đáng yêu, tính cách chúng tôi rất hợp nhau, thế nên chúng tôi rất nhanh trở thành bạn thân.

Tiêu Linh là người bản địa, chỉ cần được nghỉ, cô ấy sẽ kéo tôi đi khắp thành phố, kéo tôi làm quen thành phố có bối cảnh văn hóa này, có lúc chúng tôi cũng sẽ đi dạo phố mua sắm, bình thường cô ấy đều gọi rất nhiều đồ ăn ngon, mà tôi chỉ ở bên cạnh uống nước.

Tiêu Linh là một cô gái rất tinh tế, cô ấy rất nhanh phát hiện tôi gần như không ăn, liền hỏi tôi có phải mắc bệnh sạch sẽ gì đó mới không ăn đồ ngoài, tôi bị hỏi đến mức không biết nên cười hay khóc, nhưng cũng không bởi vì là bạn thân mà nói ra sự thật, chỉ nói là không thích ăn đồ bên ngoài, miễng cưỡng cho qua.

Cũng may, Tiêu Linh cũng không phải kiểu người hỏi đến tận cùng, cảm giác xa cách này, khiến tôi cảm thấy cảm giác phương thức sống này khá thoải mái.

Có một ngày, tôi dậy sớm liền đến trường học, không ngờ lại gặp Tiêu Linh, cô ấy ngáp chào hỏi tôi: “Mạc Mạc, sao cũng sớm như vậy a? Tối qua không nói chuyện, giờ đang buồn ngủ không chịu được.”

Đồng bệnh tương liên a!

Tôi nhún vai tiến lên trước, cười khổ nói: “Tớ cũng thế a, cậu nhìn đều có quầng thâm rồi nè.” Mỗi ngày đều bị tên chết tiệt hành cho sống đi chết lại, chỗ nào ngủ ngon chứ! “ Đi thôi, có lẽ chúng tôi là người đến sớm nhất.” Tiêu Linh hô hô cười khoác vai tôi, nũng nịu kéo vai tôi đi về phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.