Tân Nương Quỷ Vương

Chương 208: Chap-208




CHƯƠNG 208:

Sau khi đại lễ kết thúc, ông ba liền đem tro cốt của mẹ về quê, ông không có đến tìm tôi, có lẽ sợ tôi nhìn lấy lọ tro cốt lại khóc đến chết đi sống lại, mới không nói một lời liền đi.

Mỗi ngày tôi nằm trên giường nhìn trần nhà đến khi trời sáng, trong đầu trống rỗng, đến tận bây giờ cũng không thể nào chấp nhận được sự thật ba mẹ đã rời xa tôi. Tôi không dám nhắm mắt, không dám ngủ, nghĩ đến từng chút từng chút sống cùng họ, tôi liền nhịn không được mà khóc.

Thế giới của tôi bởi vì mất mát mà trở nên sụp đổ, ba mẹ là trụ cột để tôi tiếp tục sống, hiện tại tất cả chẳng còn gì, vậy tôi sống còn ý nghĩa gì nữa!

Quỷ Vương Dạ Quân luôn ở bên cạnh tôi, tôi giận anh, trút giận lên anh, anh một tiếng cũng không phản kháng, mặc dù anh cái gì cũng không nói không làm, nhưng tôi biết anh đang lo cho tôi.

Tất cả đạo lý tôi đều hiểu, thi thể ba mẹ tôi thối rữa quá nghiêm trọng, cho dù tên chết tiệt có lòng cũng không cách nào cứu vớt được, chuyện này tôi không trách anh, tôi hiểu, nhưng tôi không qua nổi cửa ải của chính mình, tôi không tìm được cách nào phát tiết tốt hơn, chỉ có thể duy trì trạng thái hiện tại.

Thế giới này không có thuốc hối hận có thể mua được, nếu như thì thế nào, nếu như thì đã sao, tất cả chỉ là nếu như, thời gian này, tôi tự so đo với chính mình, nếu như có nếu như, ba mẹ sẽ không có cơ hội, nhưng không có nếu như, cũng giống như không có thuốc hối hận vậy.

“Bọn họ kiếp sau có tốt hơn hiện tại không?” dằn vặt bản thân cũng giống như dằn vặt người quan tâm mình, tôi đã hiểu rồi. Nhìn Quỷ vương Dạ Quân, tôi khàn khàn hỏi: “Anh từng nói anh sẽ cho bọn họ một cuộc sống tốt.”

Quỷ vương Dạ Quân giống như trút được gánh nặng gật đầu nói: “Ta đã từng thề sẽ cho bọn họ một gia đình tốt, nhưng mỗi người đều có số mệnh riêng, sống như thế nào đó là mệnh của bọn họ! Em yên tâm, kiếp sau của bọ họ sẽ không chịu khổ. Ta biết em đang nghĩ gì, nhưng em đừng quên em vẫn còn sống.”

Tôi muốn nhoẻn miệng cười, nhưng cảm thấy lúc này vẫn là có chút miễn cưỡng: “Lúc ba mẹ còn sống không hi vọng tôi sống uổng phí, hy vọng tôi làm một người có triển vọng, tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của bọn họ.”

“Mẹ em lúc đầu không hề biết bản thân đã chết, trong lòng bà từ đầu đến cuối không yên tâm về em mới nhớ đến em, đi tìm em! Có điều khi bà ý thức được bản thân đã chết, mới làm ra rất nhiều những hành động kì quái với em. Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, trên sổ sinh tử đều ghi những việc thiện và ác em từng làm, điều này sẽ ảnh hưởng đến mệnh ngắn dài của bọn em, nhưng có lúc cũng sẽ xuất hiện những chuyện vượt ngoài số mệnh, ba mẹ em lúc sống đều là người tốt, chưa từng làm chuyện xấu, thế nên kiếp sau sẽ không bị ác báo, thế nên, em yên tâm đi.”

Tên chết tiệt nói rất nhiều lời bên tai tôi, giọng nói dịu dàng của anh giống như con suối nhỏ chảy xuyên qua những nỗi đau trong tim tôi, trong giọng nói trầm thấp của anh tôi chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, tôi đứng trên cầu Nại Hà, ba mẹ đi qua trước mặt tôi, bọn họ uống canh Mạnh Bà, đột nhiên một trận gió điên cuồng thổi tung bốn phương, trước mắt bóng đen xuất hiện, anh ta dắt linh hồn ba mẹ tôi đi, biến mất trước mắt tôi. Tôi hét lên tỉnh dậy từ trong mơ, phát hiện trong phòng một người cũng không có, sợ hãi co ro trong góc, nắm lấy ngọc bội trắng hét lớn: “Lão đầu, tên chết tiệt, anh ra đây, anh có đó không, anh mau ra đây.”

Ngọc bội trắng im lìm không tiếng, cho dù tôi gọi thế nào, nó cũng không có động tĩnh!

Thế giới của tôi giống như chỉ còn lại chính mình, tất cả mọi thứ xung quanh tôi trở nên xa lạ, sự sợ hãi không rõ ràng lần nữa cuốn lấy tôi.

Lão già, anh ở đâu? Đừng bỏ tôi một mình, tôi rất sợ!

Trong phòng im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, tôi co người lại, dựa vào đầu giường run rẩy. trong đầu loạn như nước sông vậy, tôi sợ Sở Hiên quay lại tìm tôi, tôi sợ giấc mơ thành hiện thực, ba mẹ bị người ta bắt mất, tôi sợ lão đầu sẽ không quay trở lại, tôi sợ.

Tôi cúi đầu, không dám nhìn xung quanh, nước mắt theo má lăn xuống, trong phòng lạnh lẽo u ám, tôi có thể tiếng răng mình va vào nhau, tôi vùi mình vào đầu gối, lông tơ trên người bởi vì cái lạnh đột ngột mà co lại.

Một bóng trắng từ trên trời rơi xuống, tôi sợ đến mức hét lên, đợi đến khi anh ta tiến đến gần, tôi mãnh liệt bổ nhào đến, ôm chặt anh vào trong lòng: “Anh đi đâu vậy? Tại sao lại bỏ lại tôi?”

Tôi ôm lấy anh không chịu buông, sợ một khi buông ra, anh ta sẽ biến mất vậy: “Tên chết tiệt, tôi hận chết anh!”

Nói mãi, tôi cũng chưa từng nghĩ tên chết tiệt sẽ đối với tôi như thế nào, tôi thực sự quá sợ hãi, mới mất khống chế cảm xúc như vậy.

“Đồ ngốc, ta chỉ là đi xử lí chút chuyện, mới rời đi có một chút, em liền nhớ ta đến như vậy?” Quỷ vương Dạ Quân không có trách tôi, anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi cười nói: “Ngoan, không khóc!”

Nước mắt không tự chủ rơi xuống, tôi không nói cứ ôm chặt lấy anh, hi vọng đó thực sự chỉ là một giấc mơ.

Nằm trong lòng tên chết tiệt, mới có thể yên tâm bình tĩnh lại. Kéo lấy tay áo của anh, tôi quấn lấy anh ta dỗ tôi ngủ, nhưng vừa nhắm mắt, tôi sẽ suy nghĩ linh tinh, thế nào cũng không ngủ được, chỉ đành trợn mắt nép vào lòng anh.

Quỷ vương Dạ Quân thở dài hôn lên mái tóc mềm của tôi nói: “Dằn vằn như vậy bản thân em có ý nghĩa gì chứ, ngoan nghe lời, ngủ đi, ta sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Tôi lắc đầu nói: “Không ngủ được! Nhắm mắt lại toàn bộ đều là hình ảnh của ba mẹ, tôi không dám ngủ, tôi sợ mơ thấy ác mộng, sợ bọn họ ở dưới đó sống không tốt.”

Ác mộng thường xuyên bám lấy tôi, tôi thật sự hi vọng tìm Mộng Yểm nói chuyện, tôi không cần giấc mơ gì, bảo anh ta không cần cật lực tạo cho tôi nhiều như vậy, tôi thực sự không cần.

Quỷ vương Dạ Quân trầm mặt, anh quay mặt tôi lại tức giận nói: “Ta bảo em ngủ thì ngủ, em rốt cuộc muốn thế nào? Ta nói nhiều như vậy, cũng thề thốt với em tất cả, em còn muốn thế nào? Không uống không ngủ, em có phải muốn thành tâm dằn vặt mình đến chết? Nếu như em thực sự muốn chết như vậy, ta sẽ thành toàn cho em, tránh nhìn em tạo tội như vậy.”

Bị tên chết tiệt trách mắng quay người đi, tôi cắn môi nói: “Nếu anh cảm thấy phiền, có thể không cần quản tôi.”

Tôi cũng không biết bản thân đang lên cơn động kinh gì, tôi chỉ cảm thấy tôi như không để mình tìm đường chết tôi sẽ điên mất.

Hiện tại, tôi chỉ muốn có một người có thể quan tâm yêu thương tôi, có thể bảo vệ tôi! Tôi vốn không phải là người thiếu cảm giác an toàn cực độ, tôi cần một người ở bên cạnh an ủi tôi, nhưng anh ta lại cứ ép tôi làm chuyện tôi không muốn, trong lòng tôi khó chịu, tôi chính là muốn tìm đường chết. Cho dù anh ta nghĩ thế nào, có thể để tôi làm cũng chỉ có một người như vậy, nếu anh ta không muốn, vậy thì đi là được, tôi không quan tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.