Tân Nương Quỷ Vương

Chương 203: Chap-203




CHƯƠNG 203:

Có một ngày, tôi đột nhiên hỏi mẹ, xin nghỉ phép nhiều ngày như vậy, chuyện công việc có thể sắp xếp được không? Ai ngờ mẹ lại nói không định về, nói tôi ở bên ngoài một mình bà ấy lo lắng. Ba vừa tìm được một công việc không tệ, thu nhập cũng tăng lên, bà ấy bèn nghỉ việc đến đây tập trung chăm sóc tôi.

Mẹ không cần mỗi ngày đều lo nghĩ mệt nhọc làm việc, được nhiên tôi cũng vui vẻ, nhưng mà, để bà ấy ở cùng với tôi cũng có chỗ không tốt, sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ phát hiện ra chuyện tôi không ăn cơm, đến lúc đó tôi phải giải thích như thế nào với bà ấy đây! Có rất nhiều chuyện không thể cho bà ấy biết được, có nhiều chuyện bản thân tôi nói ra cũng cảm thấy ghê tởm, nhưng mẹ đã quyết định như vậy, tôi cũng không thể đuổi bà ấy về.

Ai, thật khó mà!

Vào một đêm của tuần sau đó, Quỷ Vương Dạ Quân thừa dịp trước khi tôi ngủ đi ra từ trong ngọc bội màu trắng, mấy ngày nay, anh cực kỳ im lặng, cũng không biết làm cái gì ở trong đó mà có thể nhịn lâu đến mức cả tiếng đánh rắm cũng không có: "Đi tới cái nơi ma quỷ nào vậy, biết lộ mặt rồi à?"

Quỷ Vương Dạ Quân cái gì cũng chưa nói đã kéo tôi vào lòng, nơi có ánh sáng tôi sẽ cảm thấy có cảm giác an toàn, bốn năm nay nó đã thành thói quen của tôi rồi, mỗi lần đến ban đêm đi ngủ đều sẽ để đèn! Giống như khi tên chết tiệt ở bên cạnh tôi, cho dù anh không nói lời nào, tôi cũng sẽ cảm thấy cực kỳ an toàn.

Làm tổ trong lòng tên chết tiệt, khóe miệng không nhìn được cong lên một nụ cười như trăng khuyết, khi tôi chuẩn bị đi vào giấc ngủ, anh đặt tay lên tóc tôi, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của tôi rồi nói: "Nha đầu, cho dù ta có làm chuyện gì khiến em không vui vẻ hay khó chịu, thì đó cũng không phải ý muốn ban đầu của ta. Em chỉ cần nhớ, những chuyện đó đều vì tốt cho em, có biết không?"

Đây không phải là lần đầu tiên anh nói với tôi như vậy, mỗi lần anh nhắc đến chuyện này, tôi đều sẽ theo bản năng cảm thấy sợ hãi, giống như anh sẽ làm ra tất cả những chuyện khiến tôi mãi mãi không thể tha thứ cho anh, vì thế, anh mới có thể cứ nói như thể để tôi chuẩn bị trước, nhưng như vậy làm tôi thấy rất lo lắng.

Tôi cau mày ngẩng đầu nhìn về phía anh, nâng tay tháo mặt nạ lạnh như băng của anh xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ma mị của anh, nghiêm túc hỏi: "Không thể nói cho tôi biết sao? Mỗi lần anh nói như vậy, anh có biết sẽ khiến tôi suy nghĩ lung tung không?"

Tên chết tiệt cố ý tránh né ánh mắt của tôi, lấy tay che đi hai mắt tôi nói: "Không có việc gì, ngủ đi!"

Tôi bướng bỉnh nắm lấy tay anh, không tránh né nhìn chằm chằm vào anh nói: "Chắc chắn anh biết sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng anh không muốn nói cho tôi biết có đúng không? Vì sao? Vì sao không thể nói? Diệm Thiên Ngạo, nếu bây giờ anh không định nói cho tôi biết, vậy thật sự đến ngày đó, tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh. Nhưng nếu bây giờ anh nói, cho dù tôi sẽ rất khó chịu, nhưng không phải không có cơ hội thay đổi, có đúng không?"

Tên chết tiệt thở dài, anh nhìn thẳng vào tôi nói: "Không thể nào thay đổi được!"

Tôi mở miệng, sững sờ một lúc lâu mới nói: "Cuối cùng là có chuyện gì?"

Tên chết tiệt hôn lên miệng tôi, ngón tay anh tùy ý đốt lửa trên người tôi, tôi không muốn anh lấy cách này để trốn chủ đề đang nói, cho nên tôi dùng sức đẩy anh ra, anh lại nhào tới, đôi môi lạnh như băng không ngừng rơi xuống mỗi một tấc da thịt của tôi, tôi khó mà tự kiềm chế được trong nụ hôn nhiệt liệt của anh: "Anh, a, đừng ở đây, đừng, a! Nói..."

Tôi bị anh im lặng giày vò khiến cả người không có sức lực, không thể suy nghĩ được, anh vẫn không mở miệng nói một chữ, quyết tâm muốn giữ kín như bưng.

Tôi oán hận mặc anh đòi hỏi, nhưng mà mẹ đang ở trong phòng Đặng Văn Nhi, tôi sợ mình sẽ nhịn không được kêu ra tiếng bị bà ấy nghe thấy, đành phải cắn răng chịu đựng cảm giác vui sướng đánh tới từng cơn. Nhưng tên chết tiệt lại không làm theo, tôi càng nhịn, anh lại càng độc ác, giống như nhất định phải làm đến khi tôi kêu đến khàn giọng hết sức mới chịu. Mỗi lần như vậy, ta sẽ cảm thấy anh có một sở thích về mặt nào đó, giống như thích liếm ngón chân phụ nữ, hoặc là nghe tiếng kêu của phụ nữ, còn có mấy thứ biến thái hơn nữa, nếu không cần gì phải làm thế chứ!

Cảm giác như đi vào cõi thần tiên chỉ xuất hiện trong chốc lát, bởi vì tên chết tiệt chắc chắn sẽ không cho tôi trốn chạy vào lúc anh động tình, anh sẽ dùng sức càng mạnh mẽ hơn kéo tôi về lại hiện thực, mỗi lần đều dùng sức đâm sâu vào, tôi cảm thấy khó chịu đựng giống như cả người đều bị rời ra thành từng mảnh vậy.

Trước khi muốn phát ra tiếng thét chói tai, tôi không chần chừ cắn lên vai anh, cũng không biết mình cắn mạnh bao nhiêu, tóm lại sau khi cắn xuống, tôi đã nuốt tiếng thét của mình vào bụng.

Ngửi thấy mùi máu tươi, tôi mở mắt ra, chỗ bị tôi cắn để lại mấy dấu hồng, tôi đưa lưỡi nếm thử chỗ có máu, sau đó một luồng nhiệt nóng xông thẳng vào sâu trong người tôi, nóng đến mức cả người tôi đều chấn động, ngơ ngác không hiểu gì nhìn anh.!

Nhìn chằm chằm chỗ bị tôi cắn, tôi cảm thấy rất áy náy, miệng vết thương sâu như vậy không biết có để lại sẹo không nữa:"Đau không?" Tôi cẩn thận vuốt vuốt dấu răng, hít hít mũi hỏi.

Tên chết tiệt nhìn đầu vai của mình, sờ má phải của tôi nói: "Em thì sao? Chỗ này có đau không? Lúc Ngu Cơ đánh em, có phải rất đau đúng không! Vi phu chịu đựng được, hơn nữa dấu răng em cắn rất hoàn chỉnh, nhìn rất thuận mắt."

Ắc!

Đây là cái tật xấu gì vậy! Ý của anh là muốn để lại dấu răng này sao? Để hai hàng dấu răng trên da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, đẹp lắm sao? Cũng không phải vết đao vết kiếm gì, mấy cái đó nhìn thấy còn oai hùng mạnh mẽ, dấu răng của phụ nữ, không sợ người khác chê cười à.

Tôi cười anh có bệnh, ôm lấy cổ anh làm nũng nói: "Giữ lại làm gì? Muốn lúc không có tôi ở đó đếm xem tôi có mấy cái răng hả!"

Tên chết tiệt ha ha hai tiếng, anh nở nụ cười xấu xa nói: "Đồ ngốc, em trở nên thông minh như vậy từ bao giờ thế, còn biết ta nghĩ gì nữa!"

Ai, người này thật sự là.....

Vốn đang muốn anh nói mấy lời ngon tiếng ngọt với tôi, kết quả lại nói ra cái lời đâm vào tim như vậy, thật là tức chết người mà!

A!

Tên chết tiệt không ngại phiền nắm lấy chân của tôi, lại đâm vào trong cơ thể tôi lần nữa, tôi đã không nhớ nổi bây giờ đã là lần thứ mấy của đêm nay rồi, chỉ cảm thấy mình đang chìm sâu trong lốc xoáy tối tăm không thể thoát ra được: “Không, không muốn đâu!”

Thân thể thật sự đã không thể chịu nổi sự điên cuồng của anh nữa rồi, tôi dùng hết sức chống lên ngực anh, thở hổn hển kêu: "Thật sự không được, hôm nay đến đây thôi được không, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.