Tân Nương Quỷ Vương

Chương 193: Chap-193




CHƯƠNG 193:

Sở Hiên buông tay, chầm chậm nói: “Vì sao các người đều cảm thấy ta đáng chết? Vì sao tất cả các người đều ép ta, nguyền rủa ta? Ta đã làm sai điều gì mà các người phải ép ta như vậy? Rõ ràng ta không sai, các người lại phải ép ta đến đường cùng, đây rốt cuộc là vì sao?”

Cô hai sau khi hít sâu, liền nghiến răng nói: “Cho dù kiếp trước ngươi thế nào, nhưng hiện tại tất cả những việc ngươi làm đều là sai trái, ngươi sẽ vì những tội nghiệt ngươi phạm phải mà gặp báo ứng. Nếu như ngươi vẫn không biết hối cải, ắt sẽ hồn bay phách tán.”

Sở Hiên đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trầm ngâm nói: “Cho dù những việc ta đang làm hiện tại đều là sai, ta cũng không quan tâm! Ta chỉ muốn có một đáp án! Phải đến rồi, ta tự nhiên sẽ trở về địa phủ, muốn giết muốn chém cũng chẳng sao, cho dù lăng trì ta ngay tại chỗ thì có sao? Nhưng trước khi ta tìm được đáp án, ai cũng đừng mơ ngáng đường ta, ta sẽ không dừng tay đâu! Quá khứ chưa từng hối hận, bây giờ ta vẫn sẽ không hối hận về những gì mình đã làm.”

Đúng cái gọi là, kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng hận! Sở Hiên sẽ có dáng vẻ hiện tại, tất nhiên sẽ có liên quan mật thiết đến quá khứ của hắn, cho dù lúc còn sống hắn trải qua bao nhiêu đau khổ, nhưng từ tất cả những điều hắn làm bây giờ, đối với hắn, tôi không hề có một tia đồng cảm nào.

Tôi vốn là một người mềm lòng, đối với những ma quỷ từng làm chuyện xấu, khoảnh khắc trước khi họ chết đều có chút lòng trắc ẩn. Nhưng đối với Sở Hiên, tình cảm chỉ có sự đáng thương mà thôi!

Bất luận là người hay quỷ đều phải chịu trách nhiệm về tất cả những gì mình đã làm! Nếu như Sở Hiên đã nắm rõ điểm này, hắn không hối hận về những gì mình đã làm, người bên cạnh khuyên can cũng chẳng có tác dụng gì. Cho dù hắn muốn tìm đáp án như thế nào, cũng bất kể người mà hắn muốn tìm đó có còn sống hay không, tôi chỉ muốn biết, thứ hắn muốn tìm có phải có liên quan đến bụng tôi không.

Rõ ràng rất nhiều manh mối bày ra trước mặt tôi, nhưng tôi lại không thể tìm được đáp án bên trong nó, dựa vào bộ não của tôi, có nghĩ thêm nữa cùng chỉ là một mớ hỗn loạn, có lẽ tôi thật sự tầm thường giống như lão già chết tiệt đó nói, tôi chính là một đứa đầu heo, chẳng khác gì một tên ngốc!

“Huyết Thi đã bắt đầu báo thù cho bản thân, ngươi liên thủ cùng hắn, thì đồng nghĩa với nghĩa với việc cùng hắn tàn sát người vô tội! Ngươi có biết mối quan hệ lợi hại trong đó không? Ngươi trèo lên từ tầng cuối cùng của địa ngục, muốn chính là đáp án, nhưng bây giờ ngươi lại vì thế mà lún sâu vào đó, có đáng không?”

Sở Hiên mỉm cười rất kỳ lạ, hắn bình tĩnh đáp lại: "Có gì không đáng giá! Cuối cùng tôi có chạy cũng không khỏi bị tan thành mây khói, làm thêm vài việc cùng với làm ít đi thì có gì khác biệt? Tôi và anh ta cũng tính là bạn đồng hành, anh ta làm những gì anh ta muốn làm, tôi đã kết thúc điều ước của mình, cuối cùng đều là một chết kiểu này! Mọi người đều có ý chí riêng của họ, một cô bé như cô sẽ không hiểu!"

Cô hai nghe cũng rất tức giận, cô trợn tròn hai mắt quát: "Cái gì bạn đồng hành, các người căn bản không phải thứ tốt gì, các người chết chưa hết tội!"

Não tôi co giật, cô hai này há mồm còn có thể gây tai họa hơn so với tôi. Liếc mắt ra hiệu với cô, để cô không cần xúc động chọc giận Sở Hiên, hắn hoàn thành tâm nguyện như đã nói trở về Địa phủ lĩnh tội, như vậy bây giờ ai cản con đường của hắn chính là kẻ thù của hắn, cô va chạm với hắn như vậy, giống như lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết không đáng.

Sở Hiên quay đầu lại, hắn nhìn cô hai không nói thêm cái gì, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không muốn làm cái gì với cô, chính là ánh mắt lạnh lùng hơn chút!

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô hai vài lần, thật sự hi vọng cô ấy sẽ ngậm miệng lại, không cần bởi vì nhất thời nhanh miệng bị mất mạng nhỏ. Cô cũng không giống tôi, nếu làm thật thì ngay cả hồn phách cũng không còn!

Một ngày trải qua cô đơn dài lâu, mơ màng ngủ ở trong yên tĩnh, vừa mở mắt vừa nhắm mắt, sắc trời đã dần dần ảm đạm xuống, chờ lúc tôi hoàn toàn tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã tối đen như mực.

Tôi phát hiện huyết thi còn chưa có trở lại, bị treo trên không, tuy rằng không có nhận phải nghiêm hình gì, nhưng cũng là trời đất mù mịt.

Cả một ngày cũng chưa ăn cái gì, bụng càng đói, bây giờ nhìn cái gì đều mơ mơ hồ hồ. Không biết từ lúc nào, trước kia tôi ăn ít hơn hai bữa cũng không cảm thấy gì, bây giờ, chỉ cần ăn thiếu một bữa Huyền Hồn đan người sẽ trở nên suy yếu, cảm giác khó chịu giống như là muốn chết.

Huyết thi không có trở về, Sở Hiên chưa bao giờ rời đi. Tôi nhìn hắn ta một cái, bất kể hắn ta đang nghĩ gì, bây giờ tôi đói đến mức muốn giết người, mệt mỏi nhắm mắt lại, cầu nguyện sẽ có người tới cứu chúng tôi, cho tôi ăn chút gì! Thiệt tình thật đói a.

Sở Hiên tựa hồ cảm giác được tôi không thích hợp, hắn lạnh lùng nói: "Bây giờ cô không thể chết được, chờ Âu Dương Kỳ trở về, tôi đi ra ngoài kiếm Huyền Hồn đan trở về cho cô, nếu như anh ta báo được thù, chờ tôi lấy thứ đó trong bụng cô ra, cô cũng không cần nửa người nửa Quỷ, lại ăn thứ kia rồi!"

Âu Dương Kỳ? Nghe qua có vẻ như tên của tầng lớp quý tộc, cùng hình tượng huyết thi hoàn toàn không hòa hợp nha!

Sở Hiên đặt tôi xuống, để tôi nằm bẹp trên mặt đất. Phía sau lưng chạm đất có cảm giác thoải mái hơn, tôi từ từ nhắm hai mắt, bên tai truyền đến tiếng cô hai trao đổi, tôi nghĩ muốn nghe được rõ ràng chút, nhưng mà tiếng cô ở cách tôi thật xa xôi, hình như là kêu tên của tôi đi, tôi nghĩ mới hồi đáp, nghe được tiếng khóc của cô.

Cũng không biết trải qua bao lâu, thời gian với tôi mà nói cùng tiếng của cô hai xa xôi giống nhau, trong mông lung, tôi cảm giác được Sở Hiên đang tiến về phía tôi, hắn ngồi xổm bên người tôi xem kỹ tôi, sau đó hắn bực bội nói: "Cô không thể chống đỡ đến lúc anh ta trở lại, cô chết, tôi xong chuyện!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.