Tân Nương Quỷ Vương

Chương 182: Chap-182




CHƯƠNG 182:

Lời này nghe đúng là buồn cười! Quỷ vật có nghiệp chướng nặng nề, còn có chuyện tốt buông tha mạng người này sao? Tôi không tin đâu! Nhìn quần áo của hắn ít nhất cũng chết mấy trăm năm, trên người đầy khí đen, có thể thấy được khi còn sống cũng có oán niệm không nhỏ, sau khi chết cũng không biết nuốt vào bao nhiêu oan hồn mới có khả năng từ phía dưới bò lên, giữ lại người như vậy, hai giới đều không được bình yên.

"Để cho anh mở ngực mổ bụng tôi còn có sống được nữa sao, đùa kiểu gì vậy!" Tôi trừng mắt quát: "Anh tốn nhiều sức lực như vậy mới bò được từ phía dưới ra ngoài, anh rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao lại không thể ngoan ngoãn chờ cho oán khí tan hết lại đi chuyển thế đầu thai, tìm vào gia đình tốt làm người, có gì không thể chứ? Vì sao anh cứ nhất quyết tới Nhân giới gây sự?"

Lệ Quỷ cười khan. "Dạng quỷ mị như ta thì không thể chuyển thế làm người được, hơn nữa ta cũng không cam tâm! Có thứ trong bụng cô, chờ ta tìm được thi thể của ta lại có thể sống lại, đến lúc đó ta có thể sống làm người, làm chuyện ta muốn làm! Mà cô cũng sẽ không bị thứ trong bụng này làm cho lo lắng hãi hùng, đây là một công đôi việc, ta cũng vì muốn tốt cho cô thôi. Cô phải biết là có rất nhiều người muốn có nó đấy. Nếu cô giao cho ta thì xong hết mọi chuyện!"

Tôi ngất! Trong bụng tôi lại là một quỷ thai, sao có thể có cách nói làm cho người ta sống lại được chứ? Có phải quỷ vật này muốn sống lại tới phát điên rồi không?

Không cần Lệ Quỷ nói, tôi cũng biết có rất nhiều quỷ vật đang có ý đồ với thứ trong bụng tôi. Nhưng tôi chỉ nghe nói quỷ thai là thánh vật tăng âm bổ dương, biết được là thứ tốt có thể tu luyện thành tinh, nhưng có thể làm cho người chết sống lại thì thật sự vẫn chưa nghe nói qua bao giờ.

Lệ Quỷ cũng không nói nhiều với tôi nữa, hắn giơ tay lên, ở dưới ánh sáng, ngón tay của hắn lại giống như một con dao sắc bén, chiếu sáng lấp lánh trước mắt tôi.

Xem ra tôi không đợi được tên chết tiệt tới cứu tôi rồi. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy vô cùng đau lòng và nhắm mắt lại, chỉ hy vọng quá trình này sẽ không quá đau đớn!

"Yêu nghiệt, dừng tay!"

Một tiếng quát chói tai vang lên. Tôi lập tức cảm thấy trên đỉnh đầu có một ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, kỳ tích xuất hiện rồi!

Động tác của Lệ Quỷ chậm lại, nhanh chóng tránh sáng một bên và nhìn chằm chằm vào hai người đang đi tới gần.

Tôi quay đầu nhìn lại, hóa ra là Trần Tú Tài và Trương Hào. Đây là tình huống gì vậy? Trước đó không phải anh ta nói không quan tâm sao? Bây giờ anh ta còn chạy tới đây làm gì?

Kỳ lạ thật. Vì sao mỗi lần tôi xảy ra chuyện, Trần Tú Tài đều sẽ xuất hiện. Nếu như anh ta không phải luôn theo dõi tôi, vậy cũng không tránh khỏi quá trùng hợp đi!

"Trần Dương, chẳng lẽ ngươi cũng tới vì vật kia sao?" Lệ Quỷ nhìn chằm chằm vào Trần Tú Tài quát hỏi.

Tôi chăm chú nhìn chằm chằm vào Trần Tú Tài một lúc lâu, mới dám xác định anh ta không phải là Trần Dương, bởi vì khí thế của hai người chênh lệch quá nhiều. Cho dù người này từ đầu tới chân đều là gương mặt thối, chỉ có điều tôi vẫn không hề cảm thấy chút áp lực nào từ trên người anh ta. Cho nên anh ta chính là bản thân Trần Tú Tài.

"Ảo tưởng! Anh cho rằng nhận được vật ấy thì anh có thể một lần nữa làm người sao? Nực cười! Giam anh ở tầng dưới cùng của địa ngục mấy trăm năm, cũng không thể rửa sạch oán niệm, nếu để cho anh sống ở nhân thế tùy ý gây họa thì làm gì còn vương pháp nữa?" Lời cuối cùng, giọng điệu của Trần Tú Tài cũng trở nên thâm trầm, một sự quyết đoán vô hình không ngừng từ quanh người anh phát ra, toàn thân đã hoàn toàn thay đổi.

Trần Dương tới rồi. Chuyện này nhất định là có khả năng xoay chuyển.

Nhân lúc hai người đấu võ mồm anh tới tôi đi, tôi cố hết sức bò đến bên cạnh Hắc Vô Thường, tát bốp bốp hai cái vào mặt anh ta, thấy anh ta vẫn không có phản ứng, tôi lo lắng hỏi: "Lão Hắc, anh thế nào?"

"Mạc Thất, cả người cô đều là máu, cô bị thương ở đâu vậy?" Lúc này, Trương Hào chạy đến bên cạnh tôi, đỡ tôi dậy và hỏi.

"Tôi không sao, tạm thời không cần quan tâm tới tôi, xem lão Hắc thế nào đã. Anh ấy hình như chết rồi!"

Trương Hào sửng sốt, sau đó dựng thẳng hai ngón tay điểm về phía mi tâm của mình, trong miệng lẩm bẩm một lúc rồi dùng hai ngón tay sờ ngang về phía hai mắt.

Má nó! Nhanh như vậy đã học được cách mở thiên nhãn rồi!

Trong lòng tôi thầm kêu một tiếng quỷ. Thằng nhóc này tiếp xúc với nghề này còn muộn hơn tôi, bây giờ lại biết môn đạo nhiều hơn tôi, mà tôi vẫn dừng lại ở giai đoạn vẽ lá bùa quỷ.

Sau khi xem tình trạng vết thương của Hắc Vô Thường, Trương Hào ngây người, vẻ mặt anh ta ngu ngốc chỉ vào lão Hắc nói: "Tôi không biết!"

Cái gì?

Tôi lập tức không phản ứng kịp, liền nghe được bên kia tiếng quỷ truyền tới nói: "Trần Dương, ngươi và ta không có gì khác nhau, cũng là vì một mục đích mà tới! Năm trăm năm trước, ngươi đem ta đưa vào địa phủ, hôm nay ngươi lại muốn tới quấy nhiễu chuyện tốt của ta, đã như vậy, nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt luôn đi!"

Năm trăm năm, đó là con số gì vậy!

Năm đó ác quỷ là bị Trần Dương đưa vào địa phủ, như vậy nói hai người là cùng tuổi rồi, Trần Tú Tài kia có phải cũng già như vậy rồi không? Ông trời ơi, những người này loạn quá rồi, tôi có chút không nghĩ tới.

Tên chết tiệt từng nói, một khi thoát khỏi sinh tử luân hồi thì giống như là thoát khỏi lục đạo cai quản. Sống trong thế giới này với một cơ thể bất tử, có gì thú vị sao? Nhìn người bên cạnh già đi, mình vẫn còn sống như cũ là cảm giác gì? Có thể có chấp niệm như vậy, tâm tư bao lớn mới có thể gánh nổi một đời luân hồi a!

Chờ một chút !

Mới vừa rồi hình như ác quỷ kia đã nói, mục đích của Trần Dương giống với hắn, vậy anh ta cũng muốn tấn công bụng tôi? Có một loại tên, gọi là chân tướng, tôi cảm giác nó cũng nhanh đến trước mặt tôi, chỉ còn cách một ít mà thôi.

“Trương Hào, mau chóng đem bọn họ đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.